Tôi Đã Lừa Dối Anh Ấy Suốt Ba Năm Ấy - Chương 2
06.
Tôi tỉnh dậy trong phòng bệnh, trước mặt là trần nhà trắng toát.
Quý Thì Ngôn ngồi cạnh, ánh mắt lạnh lùng.
“Đứa bé… con của tôi không giữ được phải không?” Tôi nhanh chóng ôm lấy bụng mình, cố gắng diễn nốt màn kịch cuối cùng.
“Nghiêm Nhứ, nếu giải Oscar không trao cho cô, tôi thực sự không phục.”
Quý Thì Ngôn với gương mặt lạnh lùng ném bệnh án lên giường: “Viêm dạ dày, cô đã bao nhiêu năm mà vẫn không thể ăn uống cho đàng hoàng à?”
Tôi cau mày: “Quý Thì Ngôn, anh không thể nói chuyện lịch sự chút sao?”
“Không thể.”
“Fan của anh sẽ thất vọng đấy.”
“Họ đều biết tôi là cái dạng thế này rồi.”
Đúng vậy, Quý Thì Ngôn luôn như thế.
Nóng nảy, lạnh lùng, khó tính, miệng lưỡi cay độc, từng khiến tôi không ít lần tổn thương.
… Nhưng lại có thể viết đến mười tám bài hát tình yêu ngọt ngào cho Lâm Du Du.
Tôi lỡ lời, vô tình thốt ra câu nói cuối cùng.
Khuôn mặt Quý Thì Ngôn lập tức tối sầm lại.
“Tôi cực kỳ ghét nghe câu đó.” Hắn lạnh lùng nói, “Số tiền cô kiếm được nhờ việc ít nói hơn, giờ đều trừ hết.”
Lần này đến lượt mặt tôi trắng bệch.
Quý Thì Ngôn cười khẩy, đưa cho tôi một chiếc cốc nhỏ:
“Uống thuốc đi.”
Hóa ra nãy giờ hắn đang khuấy thuốc Đông y, tôi cứ tưởng thứ có mùi hương kỳ lạ kia là cà phê.
Hơi đắng lan tỏa, tôi chần chừ: “Có thể không uống được không?”
“Mỗi ngụm một vạn tệ.”
Tôi bật cười: “Quý Thì Ngôn, vẽ bánh ai mà chẳng vẽ được.”
Quý Thì Ngôn giật lấy điện thoại của tôi, mở ứng dụng Alipay, quét mã thanh toán.
Cơ hội phát tài bất ngờ vụt đến, tôi lập tức cầm cốc, uống ừng ực.
Chậc, sao chỉ có một chút nước thế, vài ngụm đã hết rồi.
Khi đặt cốc xuống, tôi thấy Quý Thì Ngôn đang nhìn tôi cười.
Thấy tôi quay lại nhìn, hắn lập tức đanh mặt.
Thanh toán xong, hắn đứng dậy, rút một điếu thuốc từ bao, do dự một lúc rồi lại bỏ vào.
Tôi ghét mùi thuốc lá, vậy mà hắn vẫn nhớ.
“Quý Thì Ngôn.” Tôi bất ngờ lên tiếng, “Anh đối xử với tôi tốt như vậy, chẳng lẽ muốn quay lại với tôi?”
Quý Thì Ngôn cười lạnh: “Dĩ nhiên là không.”
“Tôi chỉ nghĩ cô là nhân viên của đội Lâm Du Du, nên khỏe nhanh để sớm quay về làm việc, hết lòng phục vụ cho cô ấy thì hơn.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như đang cố tìm kiếm biểu cảm nào đó.
Tôi bình tĩnh nhìn lại, không chút cảm xúc dao động.
Phòng bệnh chìm trong im lặng.
Một lúc sau, Quý Thì Ngôn ném hộp thuốc xuống, không thể chịu đựng thêm: “Chết tiệt, sao chẳng giống chút nào với những gì Lâm Du Du dạy cho tôi chứ?”
“Nghiêm Nhứ, chẳng lẽ cô chưa bao giờ yêu tôi sao?”
07.
Quý Thì Ngôn đập cửa rồi đi.
Tôi đứng lặng trong phòng bệnh, hơi ngây ra một chút.
… Hắn muốn thấy tôi ghen sao?
Trước đây, tôi đúng là một người rất hay ghen.
Quý Thì Ngôn có ngoại hình rất đẹp, cao ráo và vai rộng. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông giá rẻ mua ngoài chợ, hắn vẫn giống như người mẫu vừa bước ra từ trang tạp chí.
Ngay cả khi đi chợ mua ít rau, bà bán hàng cũng phải khen ngợi, vừa đưa cho hắn mấy quả cà chua còn bảo thêm: “Cậu trai này đẹp quá.”
Mỗi lần hai đứa đi dạo trong công viên, Quý Thì Ngôn luôn bị các cô chú cầm biển mai mối vây quanh.
Chúng tôi phải vất vả lắm mới thoát được, còn tôi thì mặt cứ đen sì lại.
Quý Thì Ngôn lúc đó mới mười tám tuổi, chọc tôi: “Sao vậy?”
Tôi chế giễu: “Có người được yêu mến quá rồi đấy.”
Hắn sờ mặt mình, tự mãn nói: “Tất nhiên rồi, nếu không sao xứng làm chồng của em?”
Tôi trợn mắt: “Anh đã cầu hôn chưa mà đòi làm chồng?”
Hắn xoa đầu: “Không phải chưa đủ tiền sao, đủ rồi sẽ cầu hôn ngay!”
Để kiếm tiền, Quý Thì Ngôn đi làm ca sĩ ở quán bar.
Nhưng chỉ sang ngày thứ hai, tôi đã phải đến đón hắn.
Quý Thì Ngôn gặp rắc rối.
Một người phụ nữ nhét tiền vào cổ áo của hắn, còn vừa sờ bụng hắn vừa cười hỏi giá một đêm bao nhiêu.
Quý Thì Ngôn rút tiền ra, ném vào người phụ nữ đó rồi quay đi thẳng.
Quán bar nơi hắn làm là nơi tiêu xài xa xỉ, khách đến đều là những người có tiếng tăm.
Người phụ nữ kia không nói gì lúc đó, nhưng hôm sau, Quý Thì Ngôn bị bảy, tám gã đàn ông cao lớn chặn đường.
Khi tôi đến nơi, Quý Thì Ngôn nằm trên giường bệnh, cánh tay phải bị gãy, hai xương sườn bị gãy, mắt nhắm chặt, trông như đã bất tỉnh.
Tôi lao tới, hắn mở mắt ra, khó khăn giơ tay lên, sờ vào những giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Đừng khóc.” Vừa nói hắn vừa đau đến hít một hơi sâu.
“Tại sao không nói cho em biết? Lúc bị người phụ nữ đó đeo bám, đáng lẽ anh nên nói với em chứ!”
“Anh sợ… sợ em tức giận.” Quý Thì Ngôn cẩn thận nhìn khuôn mặt tôi.
Tôi mím môi không nói gì, như thể thực sự giận dữ.
Quý Thì Ngôn kéo tay tôi, đặt lên cơ bụng của hắn.
“Đừng giận, bà ta chưa sờ được.” Hắn nói nhỏ, “Chỉ có mình em mới được sờ.”
Nước mắt tôi lại rơi không biết nên khóc hay cười.
Tôi sờ vào đầu hắn, bảo hắn ngủ đi, rồi ra khỏi phòng bệnh.
Những kẻ gây chuyện đang đứng ngoài phòng, gã đàn ông dẫn đầu có vết sẹo dài trên mặt, khoanh tay đứng đợi tôi khóc lóc.
Nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt nào, tiến thẳng đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt gã.
Tên mặt sẹo cười: “Cô em, tôi khuyên cô đừng gây chuyện, mấy anh em đây đều có hậu thuẫn.”
Tôi bình tĩnh nói: “Tôi biết, tòa nhà A, căn hộ 1003, khu Vườn Mặt Trời, anh là anh họ của cô Tô.”
Sắc mặt của mặt sẹo thay đổi ngay lập tức.
Hắn không ngờ rằng tôi từng làm nhân viên vệ sinh ở khu đó, không chỉ gặp hắn mà còn biết cả cô Tô.
Vì thế, tôi biết rất nhiều bí mật.
“Cô Tô là tình nhân của chủ tịch tập đoàn thép Bắc Thành, tôi nói đúng chứ? Đúng là có chút bối cảnh.”
“Nhưng nếu chủ tịch biết người phụ nữ của mình đi bar ve vãn cậu trai trẻ…”
Mặt sẹo gầm lên: “Cô dám!”
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bật mở, Quý Thì Ngôn tay treo băng, kéo tôi về phía sau.
Hắn bị thương rất nặng, đi một bước cũng đau, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tên mặt sẹo.
Ý hắn rất rõ ràng – “Anh dám thử động vào xem.”
Tên mặt sẹo phải thỏa hiệp: “Cô muốn gì?”
Cuối cùng, chúng tôi nhận được gấp ba lần bồi thường, đối phương cam kết sẽ không đến gây phiền nữa.
Sau đó, Quý Thì Ngôn ôm tôi: “Không hổ danh là vợ anh, oách thật.”
Tôi tức giận đẩy hắn ra: “Nếu anh còn dám đánh nhau đến bị thương thế này, em sẽ không cần anh nữa.”
Lúc đó, Quý Thì Ngôn rất sợ tôi tức giận.
Nhưng thỉnh thoảng hắn lại thích khiến tôi tức giận.
Giận có nghĩa là tôi còn để ý đến hắn.
Chẳng lẽ lần này viết mười tám bài hát ngọt ngào cho Lâm Du Du cũng là để chọc tôi tức giận sao…
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu tôi rồi ngay lập tức bị phủ định.
Thật nực cười, Quý Thì Ngôn và Lâm Du Du cộng lại có gần một tỷ người hâm mộ, chi phí sản xuất album của Quý Thì Ngôn ít nhất cũng cả triệu.
Chỉ để chọc giận tôi sao?
Nghiêm Nhứ, mày nghĩ mày là ai?
Đừng quên, ba năm trước Quý Thì Ngôn đã bị mày làm tổn thương đến mức nào.
Tôi mở album đó ra, bài hát đầu tiên có tên là “Tâm trạng trong sáng.”
… Trong lòng Quý Thì Ngôn, tôi chính là kiểu phụ nữ có thể bán rẻ mọi thứ vì tiền, chẳng liên quan gì đến hai chữ “trong sáng” cả.
Tôi tắt ứng dụng nghe nhạc, mở mạng xã hội lên để xem thử những video chung đôi của Quý Thì Ngôn và Lâm Du Du, để tự nhắc mình tỉnh táo hơn.
Đột nhiên, một tin nóng hổi hiện lên trước mắt tôi:
[Quý Thì Ngôn ngoại tình.]
08.
Các tài khoản truyền thông tung ra mười tám bức ảnh.
[Quý Thì Ngôn xuất hiện tại bệnh viện, đưa một người phụ nữ đi khám.]
Tin tức này nhanh chóng lan rộng, khi tôi thấy thì đã có đủ loại phiên bản mới nhất.
Nhiều người tự xưng là nhân viên bệnh viện lên tiếng nói rằng Quý Thì Ngôn đã đưa người phụ nữ đó đi khám thai.
[Giả bộ viết bài tình ca cho Du Du của chúng ta, hoá ra đã có con rồi?!]
Fan của Lâm Du Du tức giận điên cuồng, tấn công khắp nơi, mỗi tin tức đều có lời chửi rủa của họ.
[Đồ tồi.]
[Viết bài hát sao không đi chết luôn đi.]
[Bề ngoài giả bộ FA, sau lưng đã có con, thật đáng khinh.]
Ảnh liên tục được làm rõ nét, chẳng bao lâu gương mặt của tôi bị nhận ra.
[Đây chẳng phải là trợ lý của Lâm Du Du sao?]
[Đúng rồi, ảnh chụp từ lần Du Du đi sự kiện đều có cô ta.]
[Đã tìm ra rồi! Tên là Nghiêm Nhứ.]
Ngay lập tức, mũi dùi lại chĩa về phía tôi, hàng loạt bình luận tiêu cực đổ về phía tôi như thác lũ.
Giữa đám đông chỉ có một hai người qua đường yếu ớt lên tiếng:
[Cái đó… Quý Thì Ngôn và Lâm Du Du có xác nhận là đang hẹn hò không? Hình như mọi người toàn đoán thôi đúng không?]
Nhưng những bình luận kiểu khách quan này nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những ý kiến cảm tính ngập trời.
Trong các khu vực bình luận, fan của Quý Thì Ngôn và fan của Lâm Du Du cãi nhau ầm ĩ.
Fan của Quý Thì Ngôn cố gắng giải thích một cách khó khăn: [Cùng đi bệnh viện thì nhất định phải là người yêu sao, bạn bè bình thường cũng có thể đi cùng mà?]
Fan của Lâm Du Du phản công quyết liệt: [Thôi đi, nhìn thái độ của “anh” nhà các cô mà xem.]
[Lúc đi khám bệnh thì chăm sóc cô gái kia nhiều thế cơ mà.]
[Còn cái ánh mắt lo lắng phát điên khi đứng ngoài phòng truyền dịch không ngừng hút thuốc nữa chứ.]
[Chỉ thiếu điều viết to bốn chữ “Con là của anh ấy” lên mặt thôi.]
Tôi nhìn vào bức ảnh của Quý Thì Ngôn.
Hắn đứng ngoài phòng bệnh, tiều tụy đến mức đáng sợ.
Thì ra lúc tôi ngất xỉu vì đau dạ dày, hắn… lo lắng như vậy sao?
Nhưng rõ ràng ba năm trước, hắn đập cửa bỏ đi, câu cuối cùng hắn để lại là: “Cô chết rồi đừng đến tìm ông đây nữa.”
Tâm trí tôi rối loạn, đúng lúc đó, một số lạ gọi đến.
Tôi cuống cuồng nhấn nút nghe máy, bên kia là một giọng nói quen thuộc:
“Tiểu Nghiêm, còn nhớ tôi chứ?”
Ngực tôi đột nhiên nhói lên, suýt chút nữa không thở nổi.
Giọng người phụ nữ này tôi rất quen thuộc.
Bà là mẹ của Quý Thì Ngôn.
Ba năm trước, bà cũng đã dùng giọng nói lạnh lùng nhưng lễ độ như thế này, chậm rãi nói với tôi: “Tiểu Nghiêm, cháu và Thì Ngôn nhất định phải chia tay, nếu cháu chủ động chia tay, dì sẽ cho cháu một khoản bồi thường, nếu dì ra tay làm việc này, cả cháu và nó sẽ chịu nhiều đau khổ hơn, mà cháu chẳng được gì cả.”
“Cháu ra giá đi, bao nhiêu tiền để đổi lấy việc cháu bỏ nó?”