Tôi Đã Lừa Dối Anh Ấy Suốt Ba Năm Ấy - Chương 1
01.
Quý Thì Ngôn phát hành album mới rồi.
Khác với phong cách trước đây, album lần này có mười tám bài hát toàn là những ca khúc tình yêu ngọt ngào đến phát ngán.
Ngay lập tức, tất cả các trang mạng xã hội đều bị chiếm đóng, fan hâm mộ và người qua đường đồng loạt bàn tán —
Quý Thì Ngôn đang yêu rồi sao?
Nếu đúng là thật thì đúng là mặt trời mọc từ phía tây.
Dù sao, Quý Thì Ngôn nổi tiếng là người cả đời là cẩu độc thân trong giới giải trí, từng tham gia một chương trình cùng Lâm Du Du – một nữ minh tinh có độ phủ sóng lớn.
Bên phía Lâm Du Du đã chuẩn bị sẵn các bài báo để đẩy thuyền.
Nhưng mỗi lần cô ấy gắp thức ăn, Quý Thì Ngôn lại xoay bàn, khi cô ấy uống nước, hắn liền phanh xe.
Dù chung khung hình không biết bao nhiêu lần, nhưng không thể cắt ra nổi một cảnh nào có cảm giác cặp đôi.
Cuối cùng, Lâm Du Du tức giận nói: “Quý Thì Ngôn, có lẽ anh rất khó yêu phải không?”
Quý Thì Ngôn cười nhạt một tiếng: “Yêu? Ngay cả chó cũng không yêu.”
Vì vậy, nhiều người suy đoán Quý Thì Ngôn bị người yêu cũ bỏ rơi, quá đau lòng nên không muốn yêu nữa.
Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị tất cả bác bỏ.
Quần chúng không tin nổi với gương mặt đẹp mê hồn như vậy của Quý Thì Ngôn mà có người phụ nữ nào nỡ lòng bỏ rơi hắn.
Tôi cũng không tin.
Nếu tôi không phải chính là người yêu cũ đó.
…
Tôi vốn không định nghe album đó.
Nhưng không thể chịu nổi việc Amy cứ liên tục bật bên cạnh tôi.
Vừa nghe, Amy vừa chọc tôi: “Cậu nói xem, nếu mọi người đều biết album này Quý Thì Ngôn viết cho Lâm Du Du thì họ có phấn khích không?”
Lâm Du Du chính là nữ minh tinh từng tham gia chương trình với Quý Thì Ngôn.
Trùng hợp thay, bây giờ tôi đang làm trợ lý cho đội của cô ấy, Amy là đồng nghiệp của tôi.
02.
Chỉ vài giờ sau, tin đồn Quý Thì Ngôn yêu Lâm Du Du đã tràn ngập trên mạng.
Quý Thì Ngôn trước đây chẳng muốn nói thêm với Lâm Du Du câu nào, giờ lại viết cho cô ấy tận mười tám bài hát.
Cư dân mạng phát điên, ai cũng bảo Quý Thì Ngôn cuối cùng cũng thông suốt, tình địch hóa tri kỷ.
Như để chứng thực cho tin đồn, buổi chiều, khi Lâm Du Du đang quay phim trong đoàn, Quý Thì Ngôn đích thân đến thăm phim trường.
“Tới tới tới, sếp Quý mang đồ ăn ngon cho cả đội của chúng ta.”
Amy xách một túi to túi nhỏ toàn trà sữa, bánh ngọt vào phòng nghỉ.
Các đồng nghiệp vừa ăn vừa cảm thán:
“Sếp Quý đúng là chu đáo quá.”
“Yêu ai yêu cả đường đi, vì thích Lâm Du Du nên cả đội của chúng ta cũng được hưởng lây.”
Tôi lặng lẽ ngồi một góc, nhìn Amy đưa cho tôi bản thảo tin tức cần đăng lên mạng tối nay.
Trong đó viết Quý Thì Ngôn đã thích Lâm Du Du từ lâu, tình yêu của thẳng nam hoặc là không cho, một khi đã cho thì sẽ dành hết cho một người.
Tôi cảm giác dạ dày đau nhói, như có dòng nước biển mặn trào lên từ tim, tôi đóng laptop lại, vội vã chạy ra hành lang, ôm thùng rác nôn khan vài cái.
Khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp một đôi mắt đen tuyền.
Quý Thì Ngôn.
Bên cạnh hắn là Lâm Du Du, trông họ vô cùng xứng đôi.
Lâm Du Du nhìn tôi ngạc nhiên: “Nghiêm Nhứ, cô không khỏe à?”
Lâm Du Du vẫn rất quan tâm đến người trong đội của mình, còn Quý Thì Ngôn chỉ đứng đó, đút tay trong túi, ánh mắt dửng dưng nhìn sang chỗ khác.
Tôi lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Hai người họ đi được vài bước, Lâm Du Du quay đầu lại.
“Nghiêm Nhứ, cô có thai à?”
Trong tầm mắt tôi, Quý Thì Ngôn vừa sải bước lớn đột nhiên khựng lại.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói khẽ: “Phải.”
03.
Lâm Du Du cho tôi nghỉ nửa ngày.
Tôi đi đến bãi đỗ xe, phát hiện một chiếc Maybach đậu chặn ngoài xe của tôi.
May mà chủ xe có để lại số điện thoại, tôi gọi ngay.
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên: “Muốn tôi di chuyển xe? Đợi một chút.”
Tôi đứng đó chờ, mười phút sau, một bóng hình xuất hiện trước mặt tôi.
Quý Thì Ngôn.
Tôi sững sờ rồi nhanh chóng cúi đầu, nhích sang một bên.
Không ngờ Quý Thì Ngôn tiến một bước, khoảng cách giữa tôi và hắn ngay lập tức thu hẹp.
“Sếp Quý… có việc gì không?”
Quý Thì Ngôn giơ chìa khóa xe lên: “Chẳng phải cô bảo tôi dời xe sao?”
Nhưng rõ ràng người nhận điện thoại không phải hắn.
Quý Thì Ngôn nhìn chiếc xe Beetle cũ của tôi, dưới cái bóng của chiếc Maybach, nó trông thật nghèo nàn.
“Nghiêm Nhứ, chẳng phải cô đã kết hôn với nhà giàu rồi sao?” Hắn mỉa mai, “Có vẻ cô lấy người không tốt lắm nhỉ!”
Tôi im lặng vài giây, rồi bất ngờ cười:
“Không sao, chỉ cần anh tìm được người tốt hơn là được, chúc mừng.”
Quý Thì Ngôn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng nhìn lại hắn bằng đôi mắt không chút gợn sóng.
Không ngờ, một lúc sau, Quý Thì Ngôn nổi giận.
Hắn mở cửa chiếc Maybach, kéo tôi vào xe.
“Anh làm gì vậy?” Tôi vùng vẫy, nhưng sức lực không bằng hắn, “Anh đã có bạn gái rồi!”
“Ừ, tôi đang quan tâm đến nhân viên của bạn gái, tự mình đưa cô ấy về nhà, có gì sai sao?” Quý Thì Ngôn cười lạnh.
Hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi với tốc độ vội vã như chính tính cách của hắn, đầu tôi suýt đập vào bảng điều khiển, vội vàng thắt dây an toàn.
Trời bắt đầu đổ mưa lớn, tôi nhìn vào gương chiếu hậu, hình ảnh Quý Thì Ngôn hiện lên.
Không hổ là người đã nổi tiếng, từ đầu đến chân mặc đồ cao cấp màu đen, kính mát của Balenciaga lỏng lẻo treo trên cổ áo, mùi hương gỗ tuyết tùng từ nước hoa không ngừng phả vào tôi.
Tinh tế và xa vời, hoàn toàn khác xa với cậu nhóc tôi từng nhặt dưới gầm cầu năm nào.
04.
Ba năm trước, trên đường về sau một buổi làm thêm, tôi nhặt được Quý Thì Ngôn đang ôm cây đàn guitar ngủ dưới gầm cầu.
Hắn đã xung đột với một nhóm người vô gia cư để giành chỗ, kết quả là hắn vứt cây đàn lao vào đánh nhau với bảy người.
Dĩ nhiên là hắn thua.
Quý Thì Ngôn người đầy thương tích, đeo cây guitar đi dọc con đường, trời bắt đầu đổ mưa lớn, nước mưa hoà lẫn với máu chảy xuống từ vết thương của hắn.
Cuối cùng, tôi không thể không để ý, cầm ô chạy lại:
“Xử lý một chút đi, không thì nhiễm trùng đấy.”
Tôi dẫn Quý Thì Ngôn về nhà.
Lúc đánh nhau với những kẻ lang thang, hắn hung hãn như một con sói đơn độc không sợ chết.
Khi tôi bôi thuốc cho hắn, hắn lại giống như một chú cún bị thương nhưng không dám rên rỉ.
Bôi thuốc xong, tôi đưa hắn nửa chiếc bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi.
Hắn nhăn mặt ghét bỏ: “… Hương liệu công nghiệp.”
“Vậy anh muốn ăn gì?” Tôi cắn một miếng lớn, lườm hắn, “Bánh gato chắc chắn không có hương liệu công nghiệp, nhưng một miếng nhỏ cũng đã 120 tệ, có giỏi thì anh đi mà ăn cái đó.”
Hắn không nói gì, lặng lẽ ăn hết nửa cái bánh.
Buổi tối, Quý Thì Ngôn trải tấm đệm dưới sàn ngủ.
Ban ngày tôi đi làm thêm, hắn đi hát rong.
Hắn hát rất hay, nhưng tính cách lạnh nhạt, không hoà hợp được với những người bán hàng xung quanh.
Chỉ có điều, hắn lại đặc biệt thân thiện với một cô gái bán hoa.
Tôi trêu hắn: “Ơ kìa, anh thích cô ấy à?”
Hắn bực bội: “Nghiêm Nhứ, cô bị con lừa đá vào đầu à?”
Về sau tôi mới biết tại sao Quý Thì Ngôn lại cố gắng thân thiết với cô gái bán hoa.
Chiều thứ sáu, hắn ôm một bó hoa hồng lớn ở nhà chờ tôi.
“Nghiêm Nhứ, cô không có bạn trai chứ?”
Tôi gần như bật cười vì tức: “Có ai như anh không, mua hoa rồi mới hỏi người ta có bạn trai không.”
“Có cũng không sao.” Quý Thì Ngôn nói, “Đá hắn đi, chọn tôi.”
Tôi cười tiếp: “Anh đã đủ tuổi chưa?”
Quý Thì Ngôn tức giận, ném bó hoa, lao ra khỏi nhà.
Tối hôm đó, khi tôi đang ngủ, hắn đập mạnh đánh thức tôi.
“Cho cô này.”
“Gì thế, tiền à?” Tôi dụi mắt.
“Sao lúc nào cô cũng nghĩ đến tiền thế!” Quý Thì Ngôn cáu kỉnh, “Là thẻ căn cước của tôi!”
“Bây giờ cô yên tâm chưa! Tôi đã đủ tuổi rồi!”
…
Tôi và Quý Thì Ngôn ở bên nhau.
Tuần đầu tiên, hắn vẫn ngủ dưới đất, hôn thì ngại ngùng, ôm thì đỏ mặt.
Tình yêu của một cậu nhóc 18 tuổi trong sáng đến khó tin.
Cuối cùng, tôi vỗ vỗ giường: “Lên đây đi.”
Hai tiếng sau, tôi hối hận sâu sắc về quyết định đó.
Thanh niên không có kỹ năng, chỉ có chân thành.
Gần sáng, hắn ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên gương mặt đẫm mồ hôi của tôi.
“Nghiêm Nhứ.”
“Ừm?”
“Cô có yêu tôi nhất thế giới không?”
“Anh xếp thứ hai.”
Quý Thì Ngôn ngay lập tức nổi giận, hắn bật dậy.
“Vậy ai xếp thứ nhất?”
“Nhân dân tệ.”
Quý Thì Ngôn: “…”
Hắn chớp mắt hai lần, một lúc sau tự an ủi: “Cũng được, ít nhất không phải là đàn ông.”
Hắn quay lại nằm bên cạnh tôi, thoả mãn ôm tôi từ phía sau.
05.
Ký ức dần tan biến, chỉ còn lại tiếng mưa xối xả.
Quý Thì Ngôn phanh xe, chiếc Maybach dừng trước khu nhà trọ của tôi.
Ba năm đã qua, tôi không còn sống ở tầng hầm nữa, mà thuê một phòng nhỏ trong khu tập thể.
Tôi mở cửa xe định bước xuống, nhưng Quý Thì Ngôn giữ lại.
“Chồng cô đâu?” Hắn hỏi, “Bảo hắn xuống đón cô.”
Tôi không đáp, sự im lặng căng thẳng bao trùm trong xe.
“Không phải cô đã bỏ tôi vì một người giàu sao?” Quý Thì Ngôn cười lạnh, “Người giàu đó tệ với vợ thế à? Sao không xuống đón?”
Tôi bình thản nói: “Anh ấy đi làm rồi.”
“Nghiêm Nhứ!” Quý Thì Ngôn đập mạnh tay lên vô lăng, lòng kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.
“Đến bây giờ cô vẫn muốn lừa tôi sao? Ai kết hôn mà lại ở chỗ này?! Tôi hỏi đội của cô rồi, ai cũng bảo cô độc thân.”
Hắn hỏi chuyện đó để làm gì?
Nếu Lâm Du Du biết thì sẽ nghĩ sao?
Nhưng cũng chẳng sao, Lâm Du Du sẽ không bao giờ coi một trợ lý là mối đe doạ, có lẽ cô ấy chỉ nghĩ Quý Thì Ngôn quá rảnh rỗi nên tán gẫu linh tinh.
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Quý Thì Ngôn: “Anh ấy chết rồi.”
Đôi mắt của Quý Thì Ngôn lập tức mở to.
“Đúng, chồng tôi chết rồi.”
“Vậy còn chuyện cô mang thai…”
“Là của gã đàn ông ngoài kia.” Tôi tháo dây an toàn, “Tóm lại – không liên quan đến anh.”
Tôi mở cửa xe, ngoài trời mưa vẫn không ngớt, nhưng tôi bước xuống.
Mưa lập tức làm ướt sũng tôi.
Quý Thì Ngôn không đuổi theo, tôi loạng choạng bước về phía cửa tòa nhà.
Nói những lời đó còn có ý nghĩa gì nữa?
Thực ra từ ngày đầu tiên ở bên Quý Thì Ngôn, tôi đã biết, hắn sẽ không thuộc về tôi mãi mãi.
Dù quần áo rách rưới, nhưng tôi có thể nhận thấy rất rõ, hắn là một cậu trai có gia đình giàu có.
Nhưng tôi không ngờ, gia đình hắn lại giàu có đến mức đó.
Nhà họ Quý ở Lâm Thành là một gia tộc danh tiếng lẫy lừng, sở hữu đế chế thương mại bao phủ toàn quốc.
Năm 18 tuổi, Quý Thì Ngôn vì muốn làm âm nhạc nên cãi nhau với gia đình, bỏ nhà ra đi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải trở về.
Nhà họ Quý cũng không bao giờ chấp nhận tôi.
Lâm Du Du mới là con dâu mà họ kỳ vọng.
Tôi bước đi, không để ý thấy một vũng nước, vấp phải nó rồi ngã mạnh xuống đất.
Cơn đau từ dạ dày lại ập đến, tôi không thể kiềm chế, bắt đầu nôn khan.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cửa xe Maybach bật mở, Quý Thì Ngôn sải bước dài đến chỗ tôi.
Hắn cởi áo khoác quấn quanh tôi, bế tôi lên.
“Quý Thì Ngôn, đầu anh bị nước vào rồi à?” Tôi hét lên, “Chúng ta đã chia tay…”
Hắn không thể chịu nổi nữa, bực bội nói: “Nói ít đi một câu, tôi cho cô một vạn.”
Tôi: “…”
Tôi vô thức im lặng.
“Cô đúng là chỉ biết yêu nhân dân tệ thôi!” Quý Thì Ngôn nổi điên, nhét tôi vào ghế phụ Maybach, lái xe thẳng đến bệnh viện.