Tôi Cứu Được Cháu Trai Rơi Xuống Từ Tầng Bảy - Chương 1
1
“A!”
Lúc tôi tỉnh dậy trong tiếng thét chói tai của mình, tôi phát hiện mình không hề nằm trong lò hỏa táng, thay vào đó, tôi đang đứng dưới chân căn hộ chung cư của bố mẹ mình.
Trên cửa sổ ở tầng bảy, cháu trai ba tuổi đang ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Cũng giống với kiếp trước, chị dâu tôi đang @ bố mẹ tôi trong group chat:
[Bố mẹ, Diệu Tổ ngủ thế nào rồi?]
Mẹ tôi trả lời tin nhắn rất nhanh: [Mẹ vừa đi xem rồi, cháu trai ngủ rất ngon, con cứ yên tâm ở ngoài làm tóc nhé.]
Cháu trai ngủ rất ngon?
Tôi cười khẩy, chuyển ánh mắt về phía hiệu chơi mạt chược ở lầu một, vẫn giống hệt với kiếp trước, bố mẹ đang vui vẻ kéo mạt chược, hoàn toàn không ngờ rằng cháu trai ba tuổi sẽ rơi ra ngoài cửa sổ ngay lập tức.
Có điều, kiếp trước đôi đang đi ngang qua dưới lầu, sau khi trông thấy cháu trai leo ra từ bệ cửa sổ, tôi lập tức nhận thấy có nguy hiểm, vốn còn muốn bấm 119 để gọi lính cứu hỏa, nhưng còn chưa kịp ấn khóa đã thấy cháu trai nhỏ đạp một chân vào không trung, tôi không chút do dự, ném điện thoại chạy ngay đến. Vừa đến dưới lầu, tôi mở tay ra, cháu trai giống như một quả cầu sắt, nện mạnh về phía tôi.
Lực va chạm cực mạnh khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Cháu trai té vào ngực tôi, oa oa khóc lớn.
Lúc này mới có người thét lên: “Có một đứa bé rơi xuống từ tầng bảy của chung cư số năm, mọi người mau đi xem thử là con cái nhà ai đi!”
Tôi ngất đi trong những tiếng thét chói tai vang dội.
Lúc tỉnh lại, tôi đã được đưa lên xe cứu thương.
Cháu trai nhỏ đang òa khóc trong lòng anh trai tôi.
Hàng xóm bàn tán ầm ĩ:
“Lão Tôn này, con trai nhà mấy người mạnh lớn thật đấy, tôi nhìn thấy thằng bé đang rơi xuống, sau đó thoắt cái lại thấy có một bóng người xông đến, tôi nói mà, người này quả thật không hề sợ chết, phải biết nếu bị một đứa bé lớn bằng này nện trúng có thể mất mạng như chơi đấy. Hóa ra là cô của đứa bé, chẳng trách lại liều mạng đi cứu thằng bé như thế, đúng là một người cô tốt, tương lai đứa nhỏ này trưởng thành rồi, nhớ phải báo đáp cô ấy cho thật tốt.”
Chị dâu Triệu Mỹ Mỹ hai mắt rưng rưng nắm lấy tay tôi: “Hiểu Hiểu à, nếu như không có cô, không biết Diệu Tổ nhà chúng ta sẽ như thế nào nữa, nếu nó có mệnh hệ gì, chị đây cũng không thiết sống nữa.”
Bố mẹ tái mặt, co ro dưới đất: “May mà có Hiểu Hiểu, bằng không Diệu Tổ đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào để sống tiếp được nữa.”
Anh trai một mặt sợ hãi ôm chặt lấy đứa con trai bé bỏng, một mặt dùng ánh mắt hung dữ trừng trừng chị dâu và bố mẹ: “Hôm nay may mà có Hiểu Hiểu, bằng không nếu Diệu Tổ có bất trắc gì, các người cũng đừng sống nữa, ba người mà không trông được một đứa bé, mấy người nói xem mình còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa hả!”
Chị dâu với bố mẹ cũng chẳng dám hó hé một câu, nhìn anh hai đưa con rời đi.
Tôi bị ngã rất nặng, bị bầm nhiều chỗ trên phần mềm, còn bị chấn động não, vì vậy phải nằm viện hơn một tháng.
Đùi phải của cháu trai bị thương, để lại một chút di chứng, nếu nhìn kỹ thì bước đi của thằng bé có hơi khập khiễng.
Hôm tôi xuất viện, chị dâu bế theo cháu trai đến thăm tôi, còn nói với cháu trai:
“Từ giờ trở đi, năm nào cũng phải nhớ tổ chức sinh nhật cho cô út đấy, có biết không? Vì nếu không có cô út, con cũng chẳng còn đâu. Là cô út cứu con đấy.”
Tôi nhìn cháu trai bé bỏng rưng rưng nước mắt nói với mình: “Cháu yêu cô, cô út.”
Tôi cảm thấy chịu chút vết thương ấy cũng chẳng đáng là bao.
Nhưng sau khi cháu trai bước vào trung học phổ thông, càng lúc thằng bé càng phản cảm với chuyện tôi cứu nó.
“Con không muốn thăm cô ta đấy, cũng vì cô ta không gọi lính cứu hỏa đến cứu con mới khiến chân con bị thương.”
Tôi cho rằng chị dâu sẽ uốn nắn lại cái quan điểm này của thằng bé, không ngờ chị dâu cũng có suy nghĩ giống cháu trai.
Chị ta phàn nàn với anh trai tôi:
“Lúc trước, nếu cô út kịp thời gọi điện thoại cho đội lính cứu hỏa, có được cách cứu trợ chính xác, chân của Diệu Tổ cũng sẽ không như thế này.”
Anh tôi nghe nhiều rồi, cũng cảm thấy đó là lỗi của tôi.
“Hiểu Hiểu, không phải anh trai trách cô, nhưng nếu lúc trước cô gọi cho đội lính cứu hỏa trước, để họ dùng thang tránh cháy cứu Diệu Tổ, chân của nó cũng sẽ không bị thương thành như vậy. Dẫu sao con trai cũng sẽ phải cưới vợ, cô nhìn xem, chân nó xảy ra chút vấn đề thế này, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải tăng tiền sính lễ lên vài vạn nữa, nhà gái mới có thể đồng ý gả con.”
Anh ta nói gần nói xa, muốn tôi đưa ra chút tiền để đền bù, tôi từ chối, vì thế, đã lâu rồi anh ta chẳng nói chuyện với tôi, thậm chí còn gay gắt tuyên bố rằng kể từ nay hai nhà sẽ không liên lạc với nhau nữa.
Tôi cũng tức giận, trong tình huống đó, nếu không có tôi cứu Diệu Tổ, đợi đội lính cứu hỏa đến, dù nó không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng, sao có thể chỉ ngã bị thương mỗi chân phải chứ.
Nhưng bây giờ, cả nhà họ đều đang đổ lỗi cho tôi.
Thậm chí, bố mẹ cũng bắt đầu oán trách tôi: “Một đứa cháu trai đang khỏe mạnh như thế lại bị mày hại, với tướng mạo của Diệu Tổ, muốn theo đuổi ai mà chẳng được chứ, kết quả bây giờ… Haizz, nếu mày còn có lương tâm thì sang tên căn nhà mày mới mua lại cho Diệu Tổ đi, xem như đền tội.”
Lúc này tôi mới biết Diệu Tổ không theo đuổi được hoa khôi, tự giam mình trong phòng không ăn không uống ba ngày.
Cả nhà đều nóng lòng như lửa đốt, cảm thấy đều là lỗi của tôi.
Tôi tức giận đến mức trở tay xách món quà đã mua cho bố mẹ trở về nhà.
Tôi không quay lại đó tận mấy tháng.
Mãi cho đến khi chị dâu đưa cháu trai đến gõ cửa nhà tôi.
Hôm đó là sinh nhật tôi, tôi cho rằng chị dâu đã nghĩ thông rồi, ngẫm lại đều là người một nhà cũng không cần căng thẳng đến thế. Lúc định mời họ vào nhà, tôi lại không ngờ mình bị cháu trai kéo ra khỏi cửa.
“Đều do cô đã cứu tôi khi ấy, mới khiến tôi ra nông nỗi này. Cô có biết cô gái tôi thích đã nói cái gì không? Cô ấy nói cả đời này sẽ không thích một thằng què đâu! Tất cả là tại cô, nếu lúc trước cô gọi đội lính cứu hỏa đến cứu tôi, mọi chuyện sẽ không như thế này.”
Diệu Tổ giận đến mức nổi đầy gân xanh, hai mắt toát ra đầy vẻ hung dữ.
Tôi vô thức muốn trở lại nhà, chợt bị chị dâu chặn lại:
“Tôn Hiểu Hiểu, thiệt thòi cho tôi trước đây còn cảm ơn cô đã cứu con trai mình, bây giờ tôi mới biết, nếu lúc trước cô không tự tiện làm chủ, đùi phải của con trai tôi sẽ hoàn toàn không bị thương, nó bị người ta gọi là thằng què nhiều năm như thế, tất cả đều nhờ công của cô đấy.”
Nói xong, chị ta đẩy tôi xuống cầu thang, lúc ngất đi, tôi thấy cháu trai cầm một cây gậy gỗ rất lớn đập vào hai chân của mình:
“Cho dù có chết tôi cũng phải biến cô thành một người chết bị què, để cô cảm nhận được cảm giác bị người khác chế nhạo!”
2
Sau khi tôi chết, tôi cho rằng bố mẹ sẽ giúp tôi đòi lại công đạo.
Nhưng bọn họ không thèm nói một lời, quyết định đem tôi đi hoả táng.
“Cứ nói Hiểu Hiểu vô tình tự té ngã là được, trong hành lang cũng không có camera, chẳng ai biết đâu.”
Nghĩ đến đây, tôi nhìn bố mẹ đang chơi mạt chược một cách quên cả trời đất, liếc nhìn đứa cháu trai ba tuổi của mình với vẻ giễu cợt, quay người trở về nhà mình.
Vừa đến nhà, tôi đã nghe thấy một tiếng hét to:
“Người đâu đến đây mau đi, có một đứa bé rơi từ lầu bảy của khu chung cư số năm xuống đây, mọi người mau xem thử là con cái nhà ai đi!”
Tôi bước đến cửa sổ, nhoài người ra ngoài quan sát.
Thật đáng tiếc, ở kiếp trước, lúc nghe thấy tiếng thét chói tai này, tôi đang ôm chặt đứa cháu trai đã giết mình ở trong lòng để bảo vệ nó.
Kiếp này, tôi nhìn thoáng qua cháu trai đập đầu xuống đất, cả bố mẹ đang run rẩy chạy đến nữa.
Tôi mỉa mai nghĩa: Có trò hay để xem rồi!