Tôi Cũng Có Thể Đậu Bắc Đại! - Chương 6
[Đừng khách sáo với tôi. Kiều Hảo, hy vọng sau này dù là học tập hay cuộc sống, cậu cũng sẽ như tên của mình, luôn luôn tốt đẹp. Tôi đi đây ~]
Hệ thống rời đi lặng lẽ, như thể không có gì thay đổi, nhưng tôi biết rằng cậu ấy không còn ở đây nữa. Tôi không kìm được, gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
Bạn cùng phòng nghe thấy liền nhảy xuống giường, hỏi tôi sao thế.
Không dỗ được tôi, cô ấy liền gọi cho Đàm Tranh, mở miệng đã trách: “Đàm Tranh, tôi biết cậu học giỏi, cậu là trạng nguyên, nhưng Kiều Hảo của chúng tôi cũng vậy! Cậu cao ráo lại đẹp trai, nhưng Kiều Hảo của chúng tôi cũng xinh đẹp, chiều cao cũng không thua, cậu có gì mà cô ấy không xứng chứ?”
Đàm Tranh ở đầu dây bên kia hỏi: “Cô ấy… khóc rồi à?”
Bạn cùng phòng chống nạnh tức giận: “Hỏi thừa à!”
Đàm Tranh ngừng một chút: “Có thể để cô ấy nghe điện thoại được không?”
Bạn cùng phòng đưa điện thoại đến bên tôi, vỗ nhẹ lên đầu tôi rồi đi ra ngoài. Tôi nghe thấy giọng Đàm Tranh gọi: “Hảo Hảo.”
“Tiểu Hệ đi rồi sao?”
“Ừ.”
“Đừng khóc nữa, cậu còn có tôi mà.”
12
Sau khi Tiểu Hệ rời đi, tôi đã buồn bã vài ngày. Lúc này, Đàm Tranh bắt đầu bước vào vòng thi 10 chọn 6.
Tôi cùng hai cô bạn cùng phòng đến cổ vũ cho cậu ấy. Trước khi trận đấu bắt đầu, cậu ấy đi đến hàng ghế khán giả và đưa cho tôi một lá thư.
Cô bạn bên trái: “Trời ơi, hai người không cần phải làm nghiêm túc thế chứ? Còn viết thư nữa!”
Cô bạn bên phải: “Là thư tình đúng không? Có thể đọc to lên không? Muốn nghe quá đi.”
Mặt tôi đỏ bừng, nắm chặt tờ giấy, nhìn bóng lưng của cậu ấy mà cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Đẩy hai người bạn đang cố nhìn lén, tôi nhẹ nhàng mở bức thư ra và đọc dòng chữ đầu tiên, nét chữ ngay ngắn thanh tú: [Chuyến phiêu lưu kỳ diệu cùng bạn học Kiều Hảo.]
Trong thư, cậu ấy kể về ngày công bố điểm và buổi phỏng vấn hôm đó, khi cậu nói câu: “Tôi muốn cùng bạn gái cũ của cậu ta lên Thanh Hoa.”
Ngay sau đó, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ lạ.
[Đinh! Phát hiện chủ nhân thích Kiều Hảo, hành động bảo vệ Kiều Hảo trước mặt bạn trai cũ đã kích hoạt ‘Hệ thống đồng hành học tập dưới dạng NPC’. Bạn có thể chọn “Đồng ý” hoặc “Từ chối”.]
Cậu đã hỏi: [Là Kiều Hảo?]
Hệ thống: [Đúng vậy, cô ấy đã chọn học lại.]
Không chần chừ, Đàm Tranh nhấn “Đồng ý”.
Đọc đến đây, tôi hoàn toàn bị sốc, không thể tin nổi. Thì ra, ngay giây phút tôi kích hoạt ‘Hệ thống học lại’, bên cậu ấy cũng hiện ra thông báo.
Cậu viết tiếp:
[Có phải em nghĩ tôi hơi đ//iên không? Nhưng tôi không nghĩ thế.
Tôi không hối hận với bất kỳ lựa chọn nào, đi lại một con đường cũng vẫn là một con đường.
Tôi rất muốn quen biết em sớm hơn, trước cả khi Trương Tử Hạo quen em.
Nhưng vẫn đến muộn một bước, khi đó em vẫn chưa chia tay cậu ta. Tôi có chút tức giận, nhưng không dám thể hiện ra.
Rất may, em đã sớm chia tay và hỏi tôi rằng có thể học cùng nhau được không.
Lúc đó, tôi thực sự muốn nắm tay em và nói ‘Có thể, không chỉ hôm nay, mà cả ngày mai, ngày kia, năm sau, năm tới, mỗi ngày đều có thể.’
Trước kỳ thi đại học vài ngày, hệ thống bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi và nói rằng em rất lo lắng, bảo tôi nghĩ cách an ủi.
Vì tôi là NPC đồng hành, chỉ khi em “sử dụng” tôi, tôi mới có thể phát huy chức năng.
Tôi biết nếu em gặp tôi lúc đó, chắc chắn sẽ kéo tôi làm bài. Nên tôi nhẫn tâm tắt điện thoại, nhờ hệ thống thay tôi an ủi và đồng hành cùng em.
May mắn thay, em đã vượt qua, còn trở thành thủ khoa. Tôi tự hào về em.
Kỳ nghỉ hè, tôi định tỏ tình với em nhưng lại sợ làm em sợ, sợ nhắc lại những ký ức không vui.
Không sao, tôi có thể đợi, đợi đến khi em nhìn tôi mà mặt đỏ, nói lắp và ánh mắt lấp lánh như sao.
Tôi đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, ngưỡng mộ tình cảm của các nhân vật chính trong truyện, thanh mai trúc mã, hai người gắn bó bên nhau, sau đó cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Tôi muốn quen biết em từ nhỏ.
Tôi muốn thích em sớm hơn một chút.]
Đọc đến đây, tôi không kìm được nước mắt, bạn cùng phòng nhìn thấy liền kinh ngạc: “Không phải chứ, cậu ấy viết gì mà khiến cậu xúc động thế này…”
Hai người họ tranh nhau xem thư, nhưng tôi che lại, họ đành xoa đầu tôi: “Được rồi, vui lên nào, Đàm Tranh sắp thắng rồi!”
Khi trận đấu kết thúc, Đàm Tranh vào top 6.
Tôi là người đầu tiên lao đến hậu trường ôm chầm lấy cậu ấy, mặc kệ ánh nhìn từ xung quanh, ngẩng mặt lên với đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Còn gì giấu em nữa không?”
Anh ấy cúi đầu, dịu dàng nói: “Hảo Hảo, anh sẽ không giấu nữa.”
Tôi kéo anh ra khỏi trường quay, dừng lại bên khóm hoa ngoài đài truyền hình, hỏi: “Cuốn tiểu thuyết ngôn tình anh đọc là gì vậy?”
Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như tên là ‘Lỡ một bước yêu trúng thanh mai’.”
Tôi quả quyết: “Em cũng muốn đọc!”
Tôi nhìn anh, nghiêm túc gọi: “Đàm Tranh.”
“Ừ?”
“Em thích anh lắm.”
[HẾT]