Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Anh Trai Cưa Đổ - Chương 3
6.
Trường tôi mời một doanh nhân thành đạt đến để mở buổi tọa đàm.
Vì tôi là đội trưởng đội lễ nghi, cho nên được giao nhiệm vụ đi đón tiếp khách.
Đơn giản mà nói, thì chính là hướng dẫn bọn họ lúc đi lên sân khấu.
Nhưng khi tôi nhìn thấy Lục Thanh Dã, nụ cười tiêu chuẩn của tôi lập tức hóa đá ở trên mặt.
“Sao thế? Hình như em rất sợ khi gặp lại tôi nhỉ?”
Anh hơi nghiêng người qua, nụ cười nhẹ nhàng của Lục Thanh Dã vang lên bên tai tôi.
“Tiếp theo, tôi xin mời doanh nhân trẻ tuổi tài giỏi nhất, Lục Thanh Dã.”
“Giám đốc Lục đúng là tuổi trẻ tài cao, khi còn học cao trung… Còn từng được vinh danh…”
“Trước đây giám đốc Lục còn tập trung vào việc mở rộng thị trường quốc tế, theo tôi được biết lúc đó ngài quyết định sẽ định cư ở châu Úc, tại sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện về nước phát triển vậy…”
Trên sân khấu, buổi phỏng vấn vẫn tiếp tục diễn ra.
Nhưng tôi cảm thấy không còn nghe được gì nữa, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi.
Bởi vì tôi không chỉ sợ anh sẽ nói ra chuyện tôi lén đi bar và yêu sớm, không những thế tôi còn nhận ra anh chính là tên “ác nhân” không đội trời chung trong miệng anh trai tôi từng nói.
Trước đây khi ở nhà, lúc rảnh rỗi anh trai hay nhắc đến cái tên “ác nhân” kia, nhưng lúc đó tôi đều không để trong lòng.
Bây giờ nghe người chủ trì liệt kê những chiến tích của Lục Thanh Dã, tôi mới giật mình những thứ chiến tích đó không phải rất quen tai sao?
Đây đều là những giải nhì mà anh trai đã đạt được, những hạng mục thất bại… hóa ra đối thủ của anh trai tôi lại là anh.
Lần này thì tốt rồi, đúng là đang lạnh thì gặp phải sương tuyết.
Nếu dựa vào quan hệ giữa anh ấy và anh trai tôi, anh hẳn sẽ không bỏ qua cho tôi.
Khó trách khi ở quán bar anh lại hỏi chuyện tôi yêu sớm nên tính thế nào.
Thì ra anh đã sớm biết tôi chính là Mạnh Vãn Lạc.
Thế mà tôi lại ở đây tự cho mình thông minh.
Xong thật, mất mặt đến tận cùng.
Cho đến khi dưới sân khấu vang lên những tràng tiếng vỗ tay như sấm, tôi mới lấy lại được tinh thần.
Trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi và Lục Thanh Dã đã chạm nhau.
Vừa bước đến rìa sân khấu, Lục Thanh Dã chợt dừng lại, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm thẻ học sinh của trường.
“Khối 11 lớp 1, Mạnh Vãn Lạc. Em làm rơi đồ này.”
Người chủ trì lập tức khen ngợi Lục Thanh Dã là người chu đáo, chút chuyện nhỏ thế này mà vẫn tự mình nhớ.
Nụ cười của tôi so với khóc còn khó coi hơn.
Ngày hôm đó lúc lôi lôi kéo kéo ở quán bar đã làm rớt.
Hèn chi tôi về nhà kiếm thế nào cũng không tìm ra, không ngờ là nằm trong tay anh.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi đã hoàn toàn rơi nát.
7.
Phòng hiệu trưởng.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Lục Thanh Dã, chủ nhiệm lớp bắt tôi đích thân đến nói lời cảm ơn anh với ông ấy.
Tôi không có cách nào để từ chối, chỉ có thể chậm rì rì như rùa bò mà đi theo ông.
Đôi chân dài của Lục Thanh Dã bắt chéo, trên chiếc mũi cao là chiếc kính gọng vàng, anh nhìn tôi thản nhiên mỉm cười.
“Thư sinh bại hoại, giả vờ giả vịt.”
Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, lẩm bẩm trong miệng.
“Bạn học này vừa nói gì thế?’
Khóe môi anh hơi nhếch lên.
Tôi vội vàng lắc đầu.
Hiệu trưởng vô cùng nhiệt tình nhìn về phía Lục Thanh Dã, khách sáo nói.
“Tổng giám đốc Lục nhặt được một thẻ ở trong trường sao?”
Hô hấp của tôi ngừng vài giây, đôi mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Ánh mắt mang ý cười của Lục Thanh Dã dừng lại trên người tôi, chậm rãi nói: “Nhặt được ở ngoài cổng trường.”
Chắc chắn là anh cố ý.
Tôi hận không thể lập tức xông lên che miệng Lục Thanh Dã lại.
“Ngoài cổng trường à? Tổng giám đốc Lục đúng là rất có duyên với trường học của chúng tôi, ha ha ha, không ngờ lại nhặt được thẻ học sinh của chúng tôi.”
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, may là hiệu trưởng không hỏi rõ nguồn gốc chuyện này.
“Đúng là rất có duyên.”
Anh nhìn thẳng về phía tôi, giống như là có ý riêng.
Đôi mắt thâm tình của Lục Thanh Dã nhẹ nhàng cong cong.
Cũng không biết vì sao, tôi cảm thấy cả gương mặt của mình nóng bừng.
“Đúng vậy, mau lại đây, bạn học Mạnh à, em phải cảm ơn giám đốc Lục thật tốt đấy nhé.”
Hiệu trưởng vẫy tay với tôi, ra hiệu tôi đi qua đó.
Tôi chỉ có thể kéo ra một nụ cười, miễn cưỡng hơi cúi người, nhỏ giọng nói: “Rất vui được gặp anh, cảm ơn giám đốc Lục~”
“Tiện tay mà thôi.”
Lục Thanh Dã cũng không vạch trần, đưa thẻ học sinh qua cho tôi.
Tôi giơ tay ra nhận lấy, đầu ngón tay của Lục Thanh Dã như có như không mà đụng vào da thịt của tôi.
Có lẽ do thần kinh căng cứng, nên cảm xúc cũng bị phóng đại.
Một loại cảm giác tê ngứa như dòng điện chạy xẹt qua cơ thể tôi.
Tôi hơi dừng lại, hô hấp có chút hỗn loạn.
“Tốt lắm, vậy em về lớp học trước đi.”
Hiệu trưởng thỏa mãn vỗ vỗ lên vai của tôi.
“Tổng giám đốc Lục, lát nữa tôi còn có một cuộc họp quan trọng trong tỉnh, xin lỗi không thể tiếp đãi cậu được. Đành nhờ thầy chủ nhiệm đưa cậu đi tham quan trường nhé.”
Tôi còn tưởng rằng trận dày vò này cuối cùng cũng đã kết thúc, nên lập tức quay đầu đi ra ngoài.
Ai ngờ Lục Thanh Dã vẫn không muốn tha cho tôi.
Anh không nhanh không chậm mở miệng, chỉ về phía tôi.
“Hiệu trưởng Vương, không thì để bạn học này đưa tôi đi tham quan trường nhé, cũng lâu rồi không trở về trường, tôi lại muốn trò chuyện với mấy bạn học trẻ thế này, cũng xem như tìm hiểu thêm về các em đi.”
8.
Bản chất thật bên trong của tôi là dạng rất phản nghịch, đã thế lại còn hiếu thắng.
Cho nên khi Lục Thanh Dã đứng trước bảng vinh danh, giả vờ ngây thơ hỏi tôi.
“Hửm? Thì ra thi em chỉ đứng nhì toàn trường à? Vậy mà em còn có tâm tư đi đến bar chơi, không phải em nên ở nhà ôn bài đi sao? Tôi còn cho rằng em nắm chắc vị trí đứng đầu bảng rồi, không ngờ tâm lý cũng mạnh vậy đấy.”
Câu nói này đã hoàn toàn khiến bức tường phòng thủ của tôi bị phá vỡ.
“Lục. Thanh. Dã.”
Tôi nghiến răng, hít sâu.
“Tôi đây.”
Ý cười trên mặt anh lan tràn, giống như đang trêu chọc một con mèo con đang xù lông.
“Tôi thừa nhận hôm đó trêu chọc anh là không đúng, nhưng hôm nay anh cũng khiến tôi nơm nớp lo sợ cả ngày, chúng ta dừng tay ở đây, được không?”
“Dừng tay à?”
“Ừm.”
“Vậy cũng được, tôi còn định chỉ điểm cho em một chút nên làm thế nào để đứng nhất trường, nếu em không cần thì thôi vậy.”
Lục Thanh Dã tiếc nuối thở dài, một bàn tay tùy ý đút trong túi.
“Anh có thể dạy tôi đứng nhất trường thật à?”
Người mạnh thường sẽ bị cuốn hút bởi những người giỏi hơn bản thân.
Mười sáu tuổi Lục Thanh Dã đã cầm được huy chương vàng Olympic giải quốc tế, trình độ chắc chắn hơn hẳn tất cả những giáo viên bổ túc của trường.
Mà trùng hợp là khoảng thời gian này tôi lại đang bị môn Vật lý hành hạ cho gần chết.
Thế là chỉ do dự một lúc, cái tâm đáng xấu hổ của tôi đã động lòng.
“Đương nhiên.”
Mỗi tuần tiếp theo đó, Lục Thanh Dã đều sẽ ở thư viện chờ tôi, một kèm một cho tôi học bù đến khi kết thúc kỳ thi đại học.
Đoạn thời gian ngắn này xác định chúng tôi sẽ là bạn của nhau, nếu chỉ là khoảng thời gian ngắn thì không sao cả.
Nhưng khoảng thời gian đó bị kéo dài, đến khi đứng ở cuối con đường nhìn lại thì mới phát hiện trong lúc vô tình tôi đã bị anh xâm chiếm.
Ròng rã hai năm, Lục Thanh Dã không hề vắng mặt.
Đoạn thời gian đó anh trai tôi phải tiếp quản công ty nên cũng rất ít khi về nhà.
Số lần tôi gặp Lục Thanh Dã còn nhiều hơn so với anh trai tôi.
Sau khi biết tôi ở một mình, anh chủ động đưa ra ý muốn đưa tôi về nhà.
Thỉnh thoảng còn mời tôi cùng ăn cơm, tiện thể trò chuyện về thành tích thi cử của tôi.
Mọi chuyện đều như nước chảy thành sông, vô cùng hợp lý.
Lục Thanh Dã tự ý giao bài tập cho tôi, đều là những bài dùng để rèn luyện tư duy.
Việc học tăng thêm nên tôi không còn thời gian để ra ngoài “lêu lỏng”, sau khi tôi học xong thì mọi sinh hoạt của tôi tựa như đều đã bị anh chiếm hết.
Trong lúc bất tri bất giác, tôi đã bắt đầu cùng anh chia sẻ niềm vui và tiến độ thi cử, mong chờ lời khen ngợi của anh.
Những trao đổi về học tập đó đã khiến cho tôi hiểu rõ được sự xuất sắc của Lục Thanh Dã, lòng ngưỡng mộ cũng dần chuyển thành rung động.
Đến tận bây giờ, mọi thứ của tôi đều đã bị Lục Thanh Dã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cho đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn.
9.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, khoảng thời gian đó bởi vì quá nhàn rỗi mà như bị kéo ra dài dằng dặc.
Nhưng Lục Thanh Dã đã không còn chủ động liên lạc với tôi nữa.
Mà tôi lại bắt đầu một ngày kiểm tra điện thoại tám trăm lần, chờ đợi tin nhắn từ Lục Thanh Dã.
Những tin nhắn trả lời của Lục Thanh Dã càng ngày càng ngắn, không còn chủ động quan tâm đến cuộc sống của tôi nữa.
Thậm chí tôi còn hỏi anh tôi có nên điền nguyện vọng đại học ở địa phương không, anh cũng chỉ trả lời một câu rất khách quan.
“Trường A mặc dù được xem là trường tốt nhất về bảng xếp hạng tổng thể trong cả nước, nhưng ngành em thích thì nguồn lực ở trường A không phải là tốt nhất.”
Tôi xem lại những câu trả lời đầy quan tâm khi trước của anh, cả người lại như rơi vào khoảng không trống rỗng.
Tôi vốn còn chắc chắn Lục Thanh Dã thích tôi.
Nếu không nói đến thân phận và địa vị của anh, làm gì có ai lại có thể giúp tôi học tận hai năm mà không cần đền đáp như vậy chứ?
Nhưng thái độ lúc gần lúc xa sau này của anh lại khiến trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi không hiểu được, càng không có ý muốn hỏi.
Điều đáng sợ hơn là tôi phát hiện bản thân đã sinh ra sự ỷ lại đối với Lục Thanh Dã.
Anh đột ngột rút khỏi cuộc sống của tôi, làm cho tôi thật sự không thể quen được.
Công việc của Lục Thanh Dã rất bận rộn, sau khi anh giúp tôi học hành xong thì tôi cũng không còn lý do gì để tìm anh.
Đến mức cả kỳ nghỉ hè, bản thân tôi lúc nào cũng trong trạng thái uể oải suy sụp.
Anh trai tôi còn cho rằng vì tôi quá lo lắng về thành tích thi cấp ba, năn nỉ lôi kéo tôi, đưa tôi đến một buổi đấu giá xem như đi giải sầu một chút.
Anh còn quyết tâm chọn một món trang sức để làm quà tốt nghiệp cho tôi.
Nhưng tại buổi đấu giá đó, tôi lại bất ngờ gặp Lục Thanh Dã.
Bất kể anh trai tôi ra giá cao bao nhiêu cũng đều bị anh ấy mặt không đổi sắc mà giơ bảng giá cao hơn.
Anh trai tôi bị chọc tức đến không nhịn được nữa, lập tức vọt thẳng sang phòng bên cạnh.
“Lục Thanh Dã, cậu có thôi đi không hả!”
Tôi sợ anh trai tức giận sẽ chủ động lao vào đánh nhau với Lục Thanh Dã, nên liền chạy lên ngăn cản.
“Được rồi, được rồi. Cái kia em cũng không thích lắm.”
Sau đó lại thấy một nữ sinh nũng nịu cười với Lục Thanh Dã.
“Anh Lục, cảm ơn sợi dây chuyền của anh nhé.”
Tôi chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng, choáng váng, chỉ biết nhanh chân chạy trốn khỏi đó.