Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Anh Trai Cưa Đổ - Chương 1
1.
“Tại sao gần đây em không đến tìm anh?”
Lục Thanh Dã quen thuộc khoá cửa lại, sau đó chui vào chăn của tôi, vươn tay ôm tôi vào trong ngực.
“Ưm…”
Dạo gần đây anh trai tôi ngày nào cũng ở nhà, tôi cũng không có cơ hội ra ngoài để hẹn hò với Lục Thanh Dã.
Tôi đang định mở miệng giải thích, môi đã bị anh ấy chặn lại.
Chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp cũng hòa quyện.
Tiếng nước rất nhỏ trong căn phòng yên tĩnh nghe được rất rõ ràng.
Mặt tôi đỏ bừng, giơ tay chống lên vai của anh, cơ thể muốn lùi về sau, nhưng cái ót của tôi đã bị anh giữ chặt.
Bàn tay Lục Thanh Dã trượt xuống dưới, ấn lấy phần gáy của tôi, khiến tôi áp sát vào anh, lực đạo lớn đến mức giống như muốn nghiền nát tôi ở trong lồng ngực anh.
Anh mạnh mẽ kéo dài nụ hôn, ác liệt đuổi theo đầu lưỡi của tôi mà liếm cắn.
Tôi khẽ rên rỉ, cái cổ ngẩng lên, tiếp nhận sự xâm chiếm đầy áp đảo của anh.
Không khí trong khoang miệng dần bị hút hết, tôi bị hôn đến toàn thân choáng váng.
Cho đến khi giọng nói của anh trai tôi đột ngột vang lên.
“Mạnh Vãn Lạc, mau đi ra đây, xem anh mang quà gì từ bữa tiệc mừng về cho em này.”
Gần đây anh tôi liên tục đoạt được ba hạng mục từ tay Lục Thanh Dã, cả người đều kiêu ngạo.
Cũng không đợi tôi đáp lời, anh trai vẫn không ngừng khoe khoang một cách nhiệt tình.
“Thi đậu thủ khoa đại học thì sao chứ? Là hot boy đại học A thì sao? Cha là đại gia giàu nhất thì thế nào? Không phải cũng bị anh giẫm đạp à.”
“Chậc chậc chậc, đấu nhiều năm như thế, anh biết anh mới là người thắng cuối cùng mà.”
“Ôi, nghe nói gần đây cậu ta đang yêu đương, không biết ai mắt mù mà xem trọng cậu ta vậy chứ?”
Ngoài cửa lại tiếp tục vang lên giọng nói to đầy hưng phấn của anh tôi.
Tôi lập tức bị dọa hết hồn, giật mình nhìn về phía Lục Thanh Dã.
Lục Thanh Dã là đối thủ một mất một còn của anh trai tôi, từ nhỏ bọn họ đã học cùng một trường, công ty của hai nhà vừa vặn lại là quan hệ cạnh tranh, cho nên mọi thứ đều bị lấy ra để so sánh.
Quan hệ của hai người bọn họ cũng như nước với lửa, mặc dù phần lớn đều là anh trai tôi tự mình tức giận.
Dù chỉ là suy nghĩ thôi tôi cũng không dám để anh trai tôi biết tôi đang yêu đương vụng trộm với Lục Thanh Dã, không biết nếu anh trai tôi phát hiện sẽ còn bùng nổ đến thế nào.
Lục Thanh Dã mặt không đổi sắc, bình tĩnh lại tự nhiên mà nhẹ nhàng cắn lấy vành tai của tôi, cười khẽ.
“Cục cưng, anh làm có tốt không?”
“Anh ta còn chẳng phát hiện là anh đang nhường anh ta nữa đấy.”
“Vậy em có định ban thưởng cái gì khác cho anh không, hửm?”
Anh chậm rãi hôn lên xương quai xanh của tôi.
“Anh mau dừng lại đi, đừng…”
Trước ánh mắt cầu xin của tôi, Lục Thanh Dã vẫn không có ý muốn thả tôi ra.
Anh vừa mạnh vừa nhẹ mà xoa bóp eo tôi, tựa như đang trừng phạt.
“Cưng à, tập trung một chút, quan tâm anh trai ngốc nghếch kia của em làm gì.”
“Nếu bị anh ấy phát hiện…”
Tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để ngả bài với anh trai của tôi.
“Với đầu óc của anh ta thì không phát hiện được.”
…
Anh trai tôi vẫn rất thông minh mà.
Tôi giả bộ tức giận trừng mắt một cái với Lục Thanh Dã, đang định giữ lại một chút thể diện cho anh trai, lại nghe giọng lẩm bẩm một mực tin tưởng của anh trai.
“Sao hôm nay nhóc con này ngủ sớm thế? Còn không biết tắt đèn ở dưới lầu đi nữa chứ. Ôi, dép lê của mình đâu rồi nhỉ?”
Tôi căng thẳng nắm chặt lấy tay của Lục Thanh Dã, sợ anh trai phát hiện Lục Thanh Dã thừa dịp anh ấy không có ở nhà mà đến nhà tìm tôi.
“Ài ~ Nhất định con bé để đèn chờ mình rồi, còn giặt dép giùm mình nữa chứ.”
“Ôi ôi ôi cảm động chết mất, không hổ là bé cưng của mình mà.”
Sự lo lắng của tôi lập tức được bình ổn lại rồi rơi xuống đất, nhưng tâm tình lại có chút phức tạp.
Lục Thanh Dã hơi nhướng mày, dùng ánh mắt như “đúng như anh dự đoán” mà nhìn tôi.
Tôi: “…”
2.
Tối qua bị dày vò đến kiệt sức, cho đến chạng vạng tối, tôi bị tiếng run của cuộc gọi đến đánh thức.
“Xin chào…”
“Xin hỏi cô có phải là bạn gái của tổng giám đốc Lục Thanh Dã không? Ngài Lục uống say rồi, cô có thể đến đây một chuyến để đón ngài ấy được không ạ?”
“Được được được, tôi lập tức đến ngay.”
Khi tôi đến câu lạc bộ, Lục Thanh Dã đang nằm một mình trên ghế sofa.
Hai mắt anh khép hờ, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống lộn xộn.
Cổ áo sơmi bị cởi ra, như ẩn như hiện mà lộ ra phần cơ ngực săn chắc.
Khác hoàn toàn so với bộ dáng cao ngạo trầm ổn thường ngày, cả người anh lại toát lên một loại cảm giác bí ẩn yếu đuối, khiến cho người khác nhìn vào mà cảm thấy yêu thương.
“Sao uống nhiều thế này chứ?”
Tôi vừa đi tới gần đã bị anh kéo vào trong ngực.
Lục Thanh Dã tìm kiếm môi của tôi rồi hôn xuống, giọng nói khàn khàn rầu rĩ.
“Bé cưng, chừng nào em mới chịu cho anh một danh phận đây?”
Bởi vì tôi còn chưa làm tốt tư tưởng để thuyết phục anh trai tôi, cho nên tôi luôn bắt Lục Thanh Dã giấu kín mối quan hệ yêu đương này.
Nhiều lần anh muốn công khai nhưng đều bị tôi từ chối.
Có lẽ do tác dụng của cồn, đuôi mắt của Lục Thanh Dã phiếm hồng giống như vừa mới khóc một trận lớn.
Không lẽ anh vì chuyện này mà uống say đến như thế à?
Tôi lập tức cảm thấy vô cùng áy náy.
“Anh cố chờ thêm chút nữa đi, sẽ nhanh thôi.”
“Hôm nay tất cả bọn họ đều cười nhạo anh không có vợ.”
“Ai nói thế chứ, không phải anh còn có em sao?”
Lục Thanh Dã hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục ấm ức, nói: “Nhưng mà em không đồng ý gọi anh là chồng.”
Lục Thanh Dã giống như rất cố chấp với cái xưng hô này, hết lần này đến lần khác đều dỗ dành tôi để tôi gọi anh như thế.
Nhưng do da mặt tôi mỏng, lần nào cũng xấu hổ không thốt ra được.
“Không sao cả, em không muốn công khai cũng không sao, em không muốn gọi anh là chồng cũng không sao, anh biết em yêu anh là được rồi, nhưng em cũng biết đấy, anh chỉ là không có cảm giác an toàn thôi.”
Anh vùi mặt ở hõm cổ của tôi mà cọ cọ, giọng nói cũng không nhịn được lộ ra vẻ thất vọng.
Trong nháy mắt tim tôi đã bị anh làm cho mềm nhũn, nhỏ giọng nói.
“Chồng…”
Tay của Lục Thanh Dã đang ôm lấy eo tôi lập tức siết chặt, sau đó ôm tôi ngồi lên đùi anh.
“Bé cưng thật ngoan, gọi thêm lần nữa nào.”
“Chồng ơi…”
Tôi bám lấy vai anh, giọng nói nhỏ tựa như muỗi kêu.
Đáy mắt Lục Thanh Dã tối lại, ở bên tai tôi nhỏ giọng dụ dỗ.
“Cục cưng, về sau cứ gọi như thế, được không?”
Cơ thể của anh nóng đến kinh người, bụng áp sát người tôi khiến tôi cảm nhận được rõ ràng sự biến hoá của anh.
Không khí như nóng lên, tôi khẽ gật đầu.
Lục Thanh Dã đang định hôn tôi, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại làm cho ngừng lại.
Trên màn hình hiện lên ba chữ Mạnh Gia Thành, ánh mắt anh đã lạnh lùng đến mức muốn giết người.
“Lạc Lạc, em cũng đang ở câu lạc bộ tại Kinh Đô à? Bạn của anh vừa mới nói nhìn thấy em ở đây.”
“Ừm, em, em đến tìm bạn.”
Tôi bị dọa đến cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp trả lời.
“Vậy thì tốt quá, anh đang ở chỗ cũ, em qua đây một chuyến đi.”
Tôi không kịp từ chối, điện thoại đã bị cúp.
Sắc mặt Lục Thanh Dã đen lại.
“Anh đợi em một lát, em nhất định sẽ lập tức quay lại tìm anh.”
Tôi ôm lấy mặt anh hôn mấy cái, cuối cùng mới khiến anh nguôi giận.
3.
Vừa bước vào phòng bao, anh trai tôi đã sắp xếp để tôi ngồi ở giữa.
“Anh à, không có chuyện gì thì em về trước nhé.”
“Gấp cái gì chứ, em nhìn cậu trai trước mặt có phải rất đẹp trai lịch sự không? Vừa vặn các em có thể làm quen một chút.”
Anh trai tôi nháy mắt một cái như ra hiệu với tôi.
Tôi lập tức sững người.
“Anh đang làm mai cho em đấy à?”
“Ôi, cũng không hẳn là thế. Em cứ coi như làm quen thêm bạn, anh đã giúp em điều tra rồi, thằng nhóc này cũng không tệ đâu.”
“Cô Mạnh, rất vui được gặp cô.”
Cậu thanh niên đỏ mặt vươn tay về phía tôi.
Theo phép lịch sự, tôi không thể không đứng dậy đáp lại.
Đang lúc cậu ta muốn nắm lấy tay của tôi, Lục Thanh Dã đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Anh đứng chắn trước mặt tôi, bắt tay với nam sinh kia.
“Nghe nói Trần công tử đang ở đây, nên tôi đến để chào hỏi một tiếng.”
Đáy mắt Lục Thanh Dã trong trẻo, làm gì có bộ dáng say rượu nữa chứ.
Anh tỉnh rượu nhanh thế à?
Tự dưng tôi lại có cảm giác bản thân bị người ta lừa một vố.
“Cậu lại tới làm loạn cái gì hả? Mau cút đi, ở đây không chào đón cậu.”
Anh trai tôi liếc mắt nhìn anh, lập tức lớn tiếng càu nhàu.
Lục Thanh Dã bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, chậm rãi nói: “Đều là người một nhà, anh tính toán làm gì?”
Đôi mắt tôi lập tức trợn trừng, tôi cứng người quay đầu nhìn anh.
Lục Thanh Dã hiển nhiên đã ăn dấm, bắt đầu bình tĩnh “nổi điên”.
“Cậu ít nói mấy câu khiến tôi buồn nôn đi, ai là người một nhà với cậu?”
May mắn mà anh trai không hiểu ẩn ý trong lời nói của Lục Thanh Dã, chỉ bực mình lườm anh một cái.
“Nào, hai em tiếp tục nói chuyện đi, đừng để ý đến cậu ta.”
Tôi còn chưa có cơ hội thở phào, ở dưới bàn, Lục Thanh Dã đã bắt được tay của tôi.
Anh không nhanh không chậm mà vuốt ve thưởng thức những ngón tay tôi, thản nhiên nói: “Ừ, tiếp tục nói chuyện đi, không cần để ý đến sống chết của tôi.”
Lời này hiển nhiên là đang nói cho tôi nghe.
Tôi lo lắng muốn rút tay về, nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.
Bị ép vào đường cùng, tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Lục Thanh Dã, anh đừng làm loạn nữa.”
Lục Thanh Dã làm như không nghe thấy, chuyên chú đan mười ngón tay vào khe hở bàn tay tôi, sau đó siết chặt.
“Cô Mạnh, cô thích dạng đàn ông nào thế?”
“À… Tôi…”
“Cô ấy thích đàn ông cao 1m86, có cơ bụng, tài sản hơn tỷ đô, thi khoa học tự nhiên max điểm, da trắng, dưới mắt có nốt ruồi, thể lực tốt, lại tận tâm chăm sóc, hơn tuổi…”
Lục Thanh Dã cười lạnh, chớp mắt một cái, trực tiếp ngắt lời tôi.
Tôi ở một bên như ngồi trên bàn chông.
Lời này rõ ràng là đang miêu tả anh.
Anh trai tôi lập tức không kiềm chế được, đập bàn đứng dậy.
Tôi sợ đến mức run một cái, cố lên tiếng chữa cháy.
“Anh, người anh ấy nói chính là ngôi sao nam mà em đang hâm mộ gần đây, tuyệt đối không phải…”
“Lục Thanh Dã, cậu quá bất lịch sự vừa thôi. Sao cậu dám ngắt lời em gái tôi hả?”
Tôi: “Hả?”
Anh tôi quay đầu nhìn tôi, nói: “Em vừa nói cái gì thế, anh không nghe rõ.”
Tôi: “Không có gì ạ, anh thông minh quá.”
Ai mà biết được chứ, anh tôi đúng là quá chậm hiểu.
Nhưng nếu giờ Lục Thanh Dã nói thêm cái gì nữa thì anh tôi dù có ngốc cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Chỗ này không thể ở lại lâu.
Thế là tôi lập tức đứng bật dậy, cầm lấy túi rời đi.
“Anh, em đi vệ sinh đây. Lát nữa em sẽ về nhà luôn.”
Giống như có mãnh thú đuổi ở đằng sau, tôi nhanh chân chạy thẳng đến phòng vệ sinh.
Vừa mới chuẩn bị khép cửa lại để ổn định trái tim đang đập thình thịch, Lục Thanh Dã đã nhanh một bước chen người vào.
“Sao anh lại theo em tới đây…”
Tôi có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi con ngươi tối đen của anh.
“Anh không đến, vợ của anh đã bỏ trốn với người khác rồi.”
Lục Thanh Dã bóp lấy eo của tôi, ôm tôi đặt ngồi lên bệ bồn rửa tay, hai tay chống ở hai bên người, cúi xuống nhìn tôi.
Tôi tự biết mình đuối lý, chủ động ôm lấy cổ của anh.
“Em cũng không biết anh trai muốn làm mai em với cậu trai lúc nãy, nếu mà biết em nhất định sẽ không đến rồi.”
“Nếu em công khai anh thì đã không xảy ra loại chuyện thế này.”
Quả nhiên, cái đề tài này là không thể tránh được.
Tôi mấp máy môi, không có chút sức nào để phản kháng: “Anh cho em chút thời gian nhé.”
Lục Thanh Dã hôn nhẹ lên môi tôi, giọng nói có chút lạnh lùng.
“Được.”
Tôi hơi bất ngờ khi anh dễ dàng đồng ý như thế, khó tin mà mở to mắt.
“Thật sao?”
“Thật, anh đã bao giờ lừa em chứ.” Lục Thanh Dã cong môi, lại nói tiếp: “Nhưng mà anh muốn chút lãi.”
“Lãi gì…”
Hơi lạnh từ đầu ngón tay của Lục Thanh Dã trượt vào váy của tôi.
Tôi bị anh ép vào gương.
Mặt kính bị nhiệt độ của cơ thể làm nóng, nổi lên một tầng hơi sương mỏng màu trắng.
Tôi bị Lục Thanh Dã hôn đến đầu óc choáng váng, cả người mềm như mật ong đang tan chảy.
Giọng anh khàn khàn, tựa như một thứ gì đó mê hoặc lòng người.
“Ngoan, gọi chồng đi, gọi đến khi em khóc không nổi nữa thì thôi.”