Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam - Chương 6
“Cho nên A Dư, em không cần phải khách sáo với anh.”
Đêm tối u ám.
Tôi không nhìn rõ mặt anh.
Chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch như sấm dưới lòng bàn tay.
Tôi khàn giọng: “Ý anh là… báo ân sao?”
Cố Sâm hơi nhướng mày, cúi đầu hôn tôi.
Tối nay anh rất hung dữ.
Dùng tay giữ chặt eo tôi, không cho tôi trốn.
Cho đến khi trước mắt tôi bùng nổ những đốm pháo hoa lấp lánh, Cố Sâm mới buông ra, cười nói:
“Đúng vậy, anh chẳng đáng giá bao nhiêu, báo đáp bằng nụ hôn lưỡi, còn dùng tay giúp…”
Tôi vội che miệng anh lại.
“Anh…”
“Anh làm sao?”
Cố Sâm kéo cổ áo ra: “Không biết A Dư thích kiểu nào, em có thể xem thử, không thích anh sẽ luyện lại…”
Thấy tôi chăm chú nhìn anh, Cố Sâm bế tôi lên, đi vào phòng ngủ.
“Xem ra A Dư chưa từng thấy cảnh này, Cố Tuần hẳn là không có…”
Tôi còn đang đắm chìm trong khoảnh khắc thoáng qua đó thì đã bị ấn xuống giường.
Cố Sâm nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn anh.
“Bây giờ, anh muốn A Dư cảm nhận thật kỹ…”
“Sự khác biệt giữa anh và hắn…”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng theo dòng nước sông chảy chậm, lăn tăn.
Thỉnh thoảng có vài con sóng dâng lên, nhanh chóng tan biến trong dòng sông cuồn cuộn.
Một lát sau, mặt trăng đột nhiên chìm vào đó.
Không còn nhìn thấy nữa.
Đêm đó, tôi gần như bị hành hạ đến tan xương nát thịt.
Trong cơn ham muốn so sánh của Cố Sâm, tôi khóc lóc cầu xin anh tha cho tôi.
Gần sáng, tôi ôm lấy cổ anh, nói hết lời ngon ngọt, sau đó mới thiếp đi.
15.
Vài ngày sau, tôi lên máy bay đến một đất nước xa lạ.
Tại sân bay, tôi lướt qua Cố Sâm vừa đi công tác ở nơi khác về.
Nhưng chúng tôi đều không cảm thấy tiếc nuối.
Lúc này đã vào cuối thu.
Lá phong bên đường đỏ rực như lửa.
Tôi đi trên con đường nhỏ ở đất khách quê người, nói: “Hôm đó ở sân bay, anh cầm gì trong tay vậy? Có phải muốn tặng em không?”
“Không có gì, đợi em về cũng được.”
“Được.”
…
Ba năm ngắn ngủi trôi qua, tôi và Cố Sâm chỉ gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.
Chuyện đời không phải lúc nào cũng như ý.
Bệnh của tôi không thể chữa khỏi.
Vì vậy, tôi đã từ bỏ con đường trở thành chuyên gia lập hồ sơ tội phạm, chuyển sang học chuyên ngành tâm lý tội phạm.
Một ngày trước khi về nước, tôi nhận được một email từ Du Giang Nguyệt.
Đọc xong, tôi đã không chợp mắt cả đêm.
Ngày hôm sau về nước, tôi đến gặp Cố Tuần trước.
Nghe nói anh sắp được giảm án ra tù, khi gặp tôi, anh ta rất vui vẻ.
Ba năm không gặp, Cố Tuần cười hỏi: “A Dư, chuẩn bị đón nhận sự trả thù của tôi chưa?”
Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này, tôi đặt thẻ công tác trước mặt Cố Tuần.
“Cố Tuần, chúng ta nói chuyện đi.”
…
Ba giờ sau, Cố Tuần bị bắt lại vì tội chống đối cảnh sát.
Một vụ án cũ đã bị lật lại.
Vụ tai nạn xe hơi năm đó không phải là ngoài ý muốn.
Cố Tuần muốn giữ tôi lại nên đã sai người động tay động chân vào xe.
Kế hoạch ban đầu chỉ là làm tôi bị thương ở chân, trì hoãn đến sau khi khai giảng.
Không ngờ, cú va chạm đó đã hủy hoại cả cuộc đời sau này của tôi.
Nguyên nhân và diễn biến của vụ việc này, kèm theo bằng chứng, đều đã được Du Giang Nguyệt điều tra rõ ràng.
Cố Tuần không thể chối cãi.
Anh từng vì chút áy náy mỏng manh mà tuyên bố sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời sau này của tôi.
Chỉ là lời thề này, không thể kéo dài được ba năm.
Sau khi anh ta ra tù, tôi đã tập hợp đầy đủ các tài liệu thu thập được.
Giao cho luật sư của tôi.
Lần này, Cố Tuần có lẽ sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa.
…
Tâm trạng tôi thực sự không tốt, từ chối công việc sau đó, đến Tập đoàn Cố thị.
Tôi tưởng Cố Sâm sẽ đợi tôi một mình.
Ai ngờ vừa đi đến cửa phòng làm việc, đã nghe thấy anh nói chuyện với người khác.
“Ồ, Cố tổng, một chiếc nhẫn chờ ba năm vẫn chưa tặng được à?”
“Lão già không ai thèm.”
“Anh không phải bị đá rồi chứ?”
Người đó hả hê cười trên nỗi đau của người khác, không hề che giấu sự chế giễu.
Cố Sâm cười lạnh một tiếng: “Tôi không may mắn như Hoắc tổng, vội vã đến sân bay cầu hôn, bị từ chối thẳng thừng. Nếu tôi là anh, còn không bằng đi chết đi.”
Tôi sửng sốt, tay đẩy cửa khựng lại.
Theo hiểu biết của tôi về Cố Sâm, anh luôn đối xử với mọi người rất ôn hòa.
Ít nhất cũng sẽ giữ lại chút thể diện.
Có thể nói ra những lời như vậy, hẳn là bị người ta chọc vào chỗ đau, chọc giận rồi.
Đối phương nổi trận lôi đình: “Nếu không phải anh giành nhẫn với tôi thì tôi có thể thất bại không?”
“Hoắc tổng tự mình soi gương đi?”
Trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, tôi đẩy cửa bước vào.
“Cố Sâm…”
Cuộc đấu khẩu trong văn phòng đột ngột dừng lại.
Trên mặt Cố Sâm nở nụ cười như gió xuân.
“A Dư, em về rồi.”
Hoắc tổng nhìn thấy tôi, sắc mặt khó coi như ăn phải ruồi chết.
Bực tức đập cửa bỏ đi.
Tôi tò mò nhìn theo hướng anh: “Anh ta là ai vậy?”
Cố Sâm không chớp mắt: ” Thổ phỉ.”
Tôi liếc thấy hộp nhẫn trên bàn, tâm trạng đột nhiên phấn chấn.
Tôi tưởng rằng một người đàng hoàng như Cố Sâm, cầu hôn ít nhất cũng phải tìm một nơi lãng mạn và yên tĩnh.
Ai ngờ tôi vừa xuống thang máy.
Ngón áp út đột nhiên bị đeo một chiếc nhẫn.
Tôi: “?”
Cố Sâm sắc mặt nhàn nhạt, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy toàn bộ nhân viên công ty đang vây quanh đại sảnh, nghe một phó tổng nào đó diễn thuyết, buồn ngủ muốn chết.
Phó tổng thấy tôi và Cố Sâm, đáy mắt hiện lên nước mắt.
Đột nhiên hét lên một tiếng, dọa mọi người giật mình.
“Cố tổng đi đâu vậy?”
Cố Sâm cười, nắm tay tôi: “Đi ăn cơm với vợ tôi.”
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào ngón áp út của tôi.
Xung quanh truyền đến tiếng thì thầm.
“Chết tiệt, hóa ra Cố tổng không phải bị hoang tưởng… Anh ấy thực sự có vợ…”
“Tôi còn tưởng anh ấy sợ mất mặt, bịa ra chứ.”
“Không trách chúng ta được, Hoắc tổng bên cạnh ngày nào cũng nói anh ấy bị bệnh, nói đến nỗi tôi cũng sắp tin rồi.”
Lúc này tôi mới biết, năm đó ở sân bay, món quà anh không tặng, là nhẫn cầu hôn.
Ra khỏi cửa, tôi kéo tay áo anh, kiễng chân nói nhỏ: “Này, Cố tổng, cầu hôn như vậy có hơi qua loa không?”
Cố Sâm nhét chiếc nhẫn to hơn một chút vào tay tôi, nhẹ nhàng nói:
“Có hơi qua loa một chút, nhưng anh không ngại.”
“Bên lề đường cũng được, đeo vào cho anh đi.”
Tôi ngơ ngác: “Hả? Em cầu hôn?”
“Không được sao?”
Đối diện với đôi mắt dịu dàng đến chết người của Cố Sâm, tôi đột nhiên nhớ lại cảnh anh phát ngôn hùng hồn ở nhà hàng năm đó.
Lưng tôi lạnh toát.
Lúc tôi không có ở đó, cái tên họ Hoắc kia đã nói gì với anh?
Cố Sâm không thực sự phát điên chứ?
Tôi cúi đầu, vội vàng đeo nhẫn cho Cố Sâm.
“Xin hãy gả cho em!”
Một câu nói không đầu không đuôi, khiến Cố Sâm bật cười.
Anh cúi đầu hôn tôi: “Được.”
Ngày hôm sau, từ khóa Cố Sâm bị cầu hôn lên hot search.
Bên dưới thì là: Công tử cả nhà họ Hoắc ba lần cầu hôn đều bị từ chối.
Người từ chối anh là Du Giang Nguyệt.
Khi biết tin này, Cố Sâm đang ngồi cùng tôi trả lời phỏng vấn.
Nghe vậy, anh cười nhẹ như gió thoảng.
“Tôi cũng không hiểu tại sao Hoắch tiên sinh luôn đụng độ với tôi.”
“Thật là… người khác nhau thì số phận khác nhau.”
“Dù sao thì cũng không ai may mắn như tôi, được vợ yêu thương hết mực.”
Xung quanh phát ra tiếng ghen tị và trêu chọc.
Khiến cho Hoắc tổng vừa bước vào cửa mặt đen như đít nồi.
Từ đầu đến cuối, tôi đều mặt đỏ ngồi bên cạnh, mắt đờ đẫn.
Bởi vì “Đêm tân hôn.” tối qua, thật sự quá kích thích…
Cố Sâm luôn có thể dùng lời lẽ dịu dàng yếu thế, dụ dỗ tôi đạt được mục đích của anh.
Lên xe, Hoắc tổng chặn Cố Sâm ở bên ngoài xe.
Anh sốt ruột hỏi: “Làm thế nào… làm thế nào mới có thể bị người ta cầu hôn?”
Thật đáng thương, trông anh ta sắp khóc đến nơi rồi.
Cố Sâm nhướng mày, liếc nhìn cơ thể anh ta, giọng điệu ôn hòa: “Không nói cho anh biết.”
Nói xong, dưới ánh mắt giận dữ của Hoắc tổng, anh ung dung lên xe.
Nhiều năm sau, hôn lễ ở Kinh Bắc diễn ra liên tiếp.
Hoắc tổng cuối cùng cũng quấn lấy Du Giang Nguyệt đi đăng ký kết hôn thành công.
Nhưng nhìn khắp nơi, chỉ có Cố Sâm là người duy nhất bị vợ cầu hôn giữa đường.
-HẾT-