Tô Khả Trinh - Chương 3
7
Ta cất bức chân dung nhỏ của Mạnh Hàm vào người.
Ta biết, chỉ cần ta cầm bức chân dung này đến phủ doãn Thuận Thiên, Thẩm Húc sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng đối với ta mà nói, như vậy vẫn chưa đủ.
Một là, chỉ dựa vào bức tranh này, không thể định tội Mạnh Hàm.
Mạnh Hàm chỉ cần chối rằng không biết, là có thể thoát thân.
Với tình cảm sâu đậm của Thẩm Húc, biết đâu hắn sẽ lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của Mạnh Hàm.
Hai là, chỉ chết thì quá rẻ cho Thẩm Húc.
Hắn nên có một nơi tốt hơn.
Ta muốn bức tranh trong tay này phát huy giá trị lớn nhất thì phải tính toán thật kỹ mới được.
Lúc này, Mạnh Hàm vẫn chưa phải là hoàng hậu.
Hoàng hậu họ Tiêu, là thân mẫu của thái tử, cũng là đích nữ của Định Bắc hầu.
Một năm sau, Định Bắc hầu phạm tội mưu phản, cả nhà họ Tiêu bị chém đầu.
Thái tử bị phế.
Tiêu hoàng hậu tự vẫn ở điện Phượng Thanh.
Không lâu sau, Mạnh Hàm hạ sinh hoàng tử, được sách phong làm hoàng hậu.
Trở thành người chiến thắng lớn nhất trong vụ án mưu phản của Định Bắc hầu.
Mà vụ án Định Bắc hầu chính là đại án đầu tiên do Thẩm Húc thụ lý.
Nếu nói trong đó không có sự trùng hợp thì quỷ cũng không tin.
Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ta muốn đối phó với Thẩm Húc, phủ Định Bắc hầu chính là đồng minh lớn nhất.
Ta lấy một nén bạc trong tráp đồ trang điểm, bảo gã sai vặt ở phòng gác cổng lấy danh nghĩa Thẩm Húc gửi thiếp mời cho thế tử Định Bắc hầu Tiêu Như Phong, mời hắn vào phủ nói chuyện.
Ta biết Tiêu Như Phong nhất định sẽ đến.
Nghe đồn vị Tiêu thế tử này thích nam sắc, đã thèm muốn Thẩm Húc từ lâu.
Chỉ là Thẩm Húc ghét tính cách của hắn, vẫn luôn không khách sáo với hắn.
Hôm nay, ta sẽ tặng cho vị Tiêu thế tử này một món quà lớn, đưa Thẩm Húc đã tắm rửa sạch sẽ lên giường của hắn.
Đây chính là lễ ra mắt của ta với Tiêu Như Phong.
Không biết vị quý phi nương nương trong cung kia, khi nghe nói người nam nhân mình yêu nhất đang nằm dưới thân một người nam nhân khác, mặt mũi sẽ như thế nào nhỉ.
8
Quả nhiên Tiêu Như Phong đến đúng hẹn.
Khi thấy người ra đón mình là ta, hắn có chút kinh ngạc.
Hai kiếp làm người, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp vị thế tử Định Bắc hầu trong truyền thuyết này.
Ông bà tổ tiên, phụ mẫu của hắn đều lập được chiến công hiển hách, chỉ có hắn là một tên ăn chơi trác táng.
Ban đầu, thế tử là ca ca của hắn, hắn chỉ là tiểu nhi tử..
Sau này, ca ca hắn tử trận nơi sa trường, hắn thừa kế tước vị thế tử.
Nhưng không biết cầm quân đánh giặc, chỉ biết đấu gà chọi chó.
Điều kỳ lạ nhất là, hắn còn thích nam sắc, thường xuyên lui tới những nơi trăng hoa.
Kiếp trước, hắn từng công khai trêu chọc Thẩm Húc trong tiệc ở phủ thái tử.
Thẩm Húc còn vì vậy bị ngự sử dâng sớ, bị hoàng đế phạt bổng lộc cả năm.
Thẩm Húc hận hắn thấu xương.
Sau này, Thẩm Húc phụ trách xét xử vụ án mưu phản của Định Bắc hầu, đã xử Tiêu Như Phong tội chém đầu.
Trong dân gian còn từng lưu truyền rằng đây là trời xanh có mắt, báo ứng nhãn tiền.
Nhưng Tiêu Như Phong lại không giống như ta tưởng tượng.
Trong lời đồn, hắn cử chỉ khinh bạc, phong lưu vô cùng.
Nhưng ngoài đời, hắn có dung mạo tuấn tú, dáng người cao ráo thanh tú, dù mặc một thân trường sam màu sương nhưng vẫn không che giấu được khí chất lạnh lùng và sát phạt trên người.
Tiêu Như Phong hỏi ta gọi hắn đến đây để làm gì.
Ta mở cửa thư phòng, trên giường nằm Thẩm Húc đang hôn mê.
Ta nói, tặng hắn một món quà lớn.
Tiêu Như Phong bị sặc ho.
Hắn nhìn Thẩm Húc, lại nhìn ta, quay người định bỏ đi.
Ta phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới kéo được hắn lại.
Hắn đá Thẩm Húc một cái, trong mắt lóe lên tia hung dữ: “Đừng giả chết nữa, mau dậy đi! Không ngờ Thám hoa lang thanh liêm chính trực lại có thể dùng cả loại kế này để kéo Tiêu gia ta xuống nước!”
Hắn đá mãi mà thấy Thẩm Húc vẫn không nhúc nhích.
Ta nhìn Tiêu Như Phong, suy nghĩ miên man.
Bộ dạng này của hắn, không giống với tên ăn chơi trác táng trong truyền thuyết chút nào.
Trong lòng ta chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ sự hoang đường trước đây của Tiêu Như Phong đều là giả vờ sao?
Nhưng như vậy lại khiến những lời tiếp theo của ta dễ nói hơn.
Ta nói với Tiêu Như Phong, ta có một cơ hội hợp tác, Tiêu thế tử vừa có thể có được “Người đẹp”, vừa có thể giúp hoàng hậu lật đổ quý phi.
Sắc mặt Tiêu Như Phong đại biến, bảo ta đừng nói bậy.
Hắn bỏ đi, ta lại thong thả chỉ ra, hoàng hậu và Tiêu gia nguy rồi.
“Bên trong có quý phi rình rập ngôi vị hoàng hậu, bên ngoài có hoàng đế kiêng dè Tiêu gia. Tiêu gia hiện nay đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng chỉ cần sơ suất một chút sẽ vạn kiếp bất phục, nếu không phải như vậy thì Tiêu thế tử cũng không cần tự làm bẩn mình trước thiên hạ.”
Nghe vậy, Tiêu Như Phong nhanh như chớp bóp lấy cổ ta: “Ngươi biết những lời ngươi vừa nói đủ để ngươi chết tám trăm lần không!”
Ta cười nhẹ: “Hay là, Tiêu công tử vào cung trước, lục soát xem trong cung của hoàng hậu có vật gì gây mê không.”
“Ta sẽ ở đây chờ thế tử.”
Tiêu Như Phong trầm ngâm một lúc, đột nhiên buông ta ra, rồi bỏ đi.
Ngay lúc này, Thẩm Húc trên giường tỉnh dậy.
Hắn chỉ trời mắng đất nguyền rủa ta, hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì.
Ta vuốt ve mặt hắn: “Tất nhiên là muốn dùng người để đổi lấy vinh hoa phú quý.”
Thẩm Húc nổi giận, liều mạng giãy giụa nhưng hắn bị ta trói chặt, căn bản không thể thoát ra được.
Vì không thể thoát ra, Thẩm Húc bắt đầu chửi ta bằng đủ mọi cách.
Phải nói rằng, trình độ Thám hoa lang của hắn cũng rất hạn chế, chửi đi chửi lại cũng chỉ có mấy câu đó.
Ta thấy hắn ồn ào, lại cho hắn uống một bát thuốc.
Thế giới yên tĩnh trở lại.
Buổi tối, quả nhiên Tiêu Như Phong quay lại tìm ta.
Hắn hỏi ta, rốt cuộc là người nào, sao lại biết được đồ vật dưới giường của hoàng hậu.
Ta ấp úng nói: “Ta nằm mơ thấy. Trong mơ, ta và Tiêu gia đều có kết cục thê thảm—”
Sau đó kể hết những chuyện xui xẻo của chúng ta kiếp trước.
Ta còn nói, ban đầu ta cũng không tin những chuyện này, cho đến khi ta lục được bức chân dung này trong phòng của phu quân thân yêu của ta.
Ta đưa bức chân dung của quý phi cho Tiêu Như Phong xem.
Tiêu Như Phong tỏ vẻ cho rằng ta đang nói bậy nhưng vẫn ngồi xuống, hỏi ta có ý gì.
9
Đêm khuya, một chiếc kiệu nhỏ theo Tiêu Như Phong vào Tiêu gia.
Người trong kiệu tất nhiên là vị phu quân diễm lệ của ta.
Mặc dù Tiêu Như Phong thích nam sắc là giả nhưng hắn đã hứa với ta, sẽ tìm người nam nhân thực sự thích Thẩm Húc, để Thẩm Húc được hưởng thụ.
Đáng tiếc là ta còn việc phải làm, không thể đến Tiêu gia nghe ngóng, khiến ta có chút tiếc nuối.
Thẩm Húc mất tích hai ngày thì có một tên tự xưng là gã vai sặt nhà công tử Lễ bộ đến tìm Thẩm Húc.
Ta liếc mắt đã nhận ra, hắn căn bản không phải gã sai vặt nhà công tử Lễ bộ, mà là sứ giả giữa Mạnh Hàm và Thẩm Húc kiếp trước—một tiểu thái giám chạy việc ở sở tạo tác.
Kiếp trước sau khi ta phát hiện ra chuyện xấu của Thẩm Húc, hắn ở nhà đã không còn kiêng dè ta nữa.
Lúc đó người truyền lời cho Thẩm Húc và Mạnh Hàm chính là tiểu thái giám này.
Ta giả vờ không biết gì, nói với hắn, người đã được Tiêu Như Phong mời đi.
Tiểu thái giám vội đến nỗi giọng nói cũng thay đổi: “Tiêu Như Phong? Ngươi biết cái tên Tiêu thế tử kia có sở thích đó, sao ngươi có thể để Thẩm đại nhân đến Tiêu phủ chứ?”
Ta kinh ngạc, khóc lóc nói rằng ta không biết, chỉ biết Tiêu thế tử và phu quân mật đàm trong thư phòng, sau đó phu quân theo Tiêu thế tử rời đi.
Ta bảo tiểu thái giám nghĩ cách cứu phu quân.
Tiểu thái giám vội vã bỏ đi.
Hắn vừa quay đi, ta liền lau nước mắt vừa nặn ra lúc nãy, cười.
Mạnh Hàm, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng.
Không để ta chờ lâu, tiểu thái giám đã quay lại.
Hắn nói, hắn đã xin chỉ thị của chủ tử, hiện tại muốn cứu Thẩm Húc chỉ có một cách, đó là để ta đến trước cửa Tiêu phủ làm loạn.
Ta giả vờ sợ hãi, hỏi: “Nghe nói Tiêu thế tử giết người không chớp mắt, ta đến phủ của hắn làm loạn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
Tiểu thái giám trừng mắt nhìn ta: “Ngươi còn muốn cứu Thẩm đại nhân không? Muốn cứu Thẩm đại nhân, hiện tại chỉ có cách làm lớn chuyện này, làm cho thiên hạ đều biết. Công tử nhà ta mới có thể đứng ra hòa giải.”
“Huống hồ, ngươi là thê tử của Thẩm đại nhân, hắn bị nhục thì cũng giống như ngươi bị nhục, ngươi vì hắn mà chết, chẳng phải là điều nên làm sao?”
Thật là một câu ta vì hắn mà chết, chẳng phải là điều nên làm sao.
Mạnh Hàm quả nhiên chưa bao giờ làm ta thất vọng.
Ả bảo ta đến Tiêu phủ làm loạn, e là đã có ý định để ta đến đó chịu chết.
Tốt nhất là có thể chọc giận Tiêu Như Phong, khiến hắn giết chết ta ngay trước cửa Tiêu phủ.
Như vậy vừa có thể giải quyết được ta, người nằm chung gối của Thẩm Húc, vừa có thể lợi dụng cái chết của ta để khiến Tiêu Như Phong mang thêm tội.
Quả là một kế hoạch một mũi tên trúng hai đích.
Đáng tiếc, Mạnh Hàm mời ta vào tròng nhưng không biết rằng, người thực sự ở trong tròng là ả.
Ngay từ khi Tiêu Như Phong bắt cóc Thẩm Húc, chúng ta đã định ra kế hoạch.
Tối hôm đó, hắn mang theo bức chân dung của Mạnh Hàm đi gặp hoàng đế.
Hắn nói với hoàng đế, hắn bắt cóc Thẩm Húc, hoàn toàn là vì hoàng đế.
Thẩm Húc làm ra chuyện xấu xa như vậy, đáng chết vạn lần nhưng hoàng đế lại không thể công khai trừng phạt hắn.
Vì vậy, hắn đã nghĩ ra kế này, khiến Thẩm Húc cầu sống không được, cầu chết không xong.
Dù sao hắn cũng đã mang tiếng xấu, thêm chút tiếng xấu nữa cũng chẳng sao.
Nhưng danh tiếng của hoàng đế thì không thể để cho một tên hề như Thẩm Húc làm hoen ố được.
Tiêu Như Phong còn nói với hoàng đế, điều duy nhất hắn không chắc chắn là, Mạnh Hàm trong chuyện xấu xa này, rốt cuộc đã đóng vai trò gì.
Nếu hoàng đế không muốn điều tra Mạnh Hàm, vậy thì hắn sẽ về phủ giết chết Thẩm Húc ngay lập tức, đối ngoại chỉ nói Thẩm Húc không chịu được nhục nhã, đập đầu vào cột mà chết.
Nếu hoàng đế muốn điều tra Mạnh Hàm, hắn cũng có một kế, có thể thử xem Mạnh Hàm có quan hệ mờ ám với Thẩm Húc hay không…
Tiêu Như Phong một phen bày tỏ hết nỗi lòng, câu nào cũng nghĩ cho hoàng đế, không sợ hoàng đế không cảm động.
Hơn nữa, hắn có vẻ như đã đưa cho hoàng đế hai lựa chọn.
Nhưng thử hỏi trên thế gian này có người nam nhân nào, khi biết trên đầu mình có khả năng mọc sừng xanh mà không đi tìm hiểu sự thật.
Huống hồ người này còn là một hoàng đế.
Hoàng đế nhất định sẽ điều tra Mạnh Hàm.
Khi Mạnh Hàm lên kế hoạch đưa ta đến chỗ chết, ả không biết rằng, nhất cử nhất động của ả đều đã nằm trong sự giám sát của hoàng đế.
Nhìn tiểu thái giám, ta chậm rãi gật đầu, ra vẻ đã bị hắn thuyết phục: “Ngươi nói đúng, vì phu quân mà chết cũng đáng.”
Tiểu thái giám hài lòng rời đi.
Ta chỉnh lại y phục, phi ngựa đến Tiêu phủ.