Tô Dung Nguyệt - Chương 5
13.
Bá phụ muốn giet ta nên ta phải tìm một nơi ở khác cho mình trước đã. Thẩm Phù Xuyên gửi thư cho bá phụ, lấy cớ lão thái quân muốn ta đích thân chăm sóc, tạm thời sẽ không quay về phủ trong một thời gian.
Việc ta chuyển đến Quốc công phủ là điều đương nhiên. Ở trong viện Lão thái quân hơn nửa tháng, Thẩm Phù Xuyên mỗi buổi sáng đều sẽ xuất hiện.
Mọi chuyện vẫn như trước, dù là kẹo hay điểm tâm, và không có ngoại lệ, chúng đều đọng lại trong bụng ta.
Dần dần, có tin đồn rằng ta vừa bị Thái tử bỏ rơi, liền quay lưng đi dây dưa với Quốc công, hành động đê tiện.
Sau đó, Dương Oánh Oánh đã chủ động gửi cho ta bái thiếp mời tham gia cuộc đua ngựa hàng năm do các tiểu thư khuê các tổ chức.
Tổ tiên của chúng ta đã xây dựng đế chế này trên lưng ngựa, vì vậy nữ tử chúng ta cũng có rất nhiều người thành thạo cưỡi ngựa.
Vào ngày này, tất cả vương tôn quý tộc đều đến xem thi đấu, hiếm có tiểu thư nào không bỏ kiêu ngạo mà vui vẻ một lần như vậy, vừa không bỏ lại bỏ lỡ trò vui này, lại có thể có cơ hội tìm được nhân duyên.
Lúc đó, các tiểu thư gần như đã sẵn sàng. Tỷ tỷ đang trò chuyện, cười đùa với Thái tử, bên cạnh có một con ngựa màu hạt dẻ.
Nàng ta đỏ mặt, nũng nịu nói với Lý Cẩn: “Điện hạ, ta không dám cưỡi nó, ta không thể cưỡi ngựa chứ đừng nói đến chơi mã cầu.”
Vẻ mặt của Lý Cẩn bỗng dưng thay đổi.
Ta bối rối một lúc, vừa bước tới vừa cười nói: “Tỷ tỷ, nếu tỷ không cần thì hãy cho ta mượn con ngựa này được không? Vì vội nhận lời, ta cũng chưa chuẩn bị gì cả.”
“Dung Nguyệt muốn gì, tỷ tỷ đều cho muội.”
Tỷ tỷ nắm tay ta, đã lâu không gặp, tỷ ấy lo lắng hỏi: “Phủ Quốc công mọi việc đều ổn chứ? Tỷ nghe nói trong có lời đồn thổi không tốt về muội, Nguyệt Nhi của ta sao có thể như vậy được? Muội sẽ không vi vinh hoa phú quý mà bán mình. Nhưng lời nói vô tình, muội phải chú ý.”
Ta cố gắng tìm kiếm một tia chột dạ của tỷ ấy, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt tỷ ấy rất thật. Lý Cẩn nhìn chằm chằm ta hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa à?”
Ta gật đầu, lên ngựa, cầm nguyệt trượng lắc lắc.
Hắn không thể rời mắt khỏi ta hồi lâu, khi ta cưỡi ngựa đi xa, anh ấy đột nhiên gọi tên ta và nắm lấy mắt cá chân của ta bất chấp phép lịch sự: “Tô Dung Nguyệt?”
Ta nhìn xuống hắn, thấy vẻ mặt bối rối và hoảng sợ của hắn.
Tỷ tỷ thật sự không biết cưỡi ngựa, tỷ ấy không thích phơi nắng, tỷ ấy chỉ thích ngồi trên chiếc ghế đan và nghe hí khúc.
Kỹ năng cưỡi ngựa của ta là do chính Lý Cẩn dạy. Tuy nhiên, trước giờ hắn vẫn nghĩ người đó là tỷ tỷ, nhưng bây giờ chắc hắn đã nhận ra rồi.
14.
Ta ghìm ngựa lại và dừng lại bên cạnh Dương Oánh Oánh. Nàng ấy nhìn ta từ trên xuống dưới.
“Cảm ơn Dương tiểu thư đã mời ta đi chơi.” Ta mỉm cười.
“Ta mời cô đến đây chỉ để xem cô có xứng đáng đấu với ta hay không.”
Nàng ta cũng là một người thẳng thắn. Cuộc đua ngựa hôm nay bao gồm đi một vòng quanh núi và ta luôn theo sát nàng ta.
Dương Oánh Oánh có lẽ không ngờ rằng ta có thể theo kịp nên vung roi tăng tốc. Vô tình, cuộc đua ngựa này đã trở thành cuộc tranh tài giữa hai người bọn ta.
Vào lúc bọn ta đổ mồ hôi đầm đìa, những tiểu thư khác đã bị hai bọn ta bỏ xa.
Dương Oánh Oánh đi chậm lại, chờ ta theo kịp rồi nói với ta: “Ngươi không sợ ta đẩy ngươi từ đây xuống sao? Ngươi không cha không mẹ, bá phụ ngươi cũng không dám làm gì ta.”
Chỉ bằng vài câu nói, lòng ta giật giật. Không hổ là nữ nhi nhà tướng, ăn nói quả thực thẳng thắn, lại chọc vào vết sẹo của người khác.
“Chỉ vì một nam nhân mà khiến bản thân bị nghi ngờ giet người, ta không nghĩ ngươi là nữ tử như vậy.”
Dương Oánh Oánh cười lên một cái nói:”Ngươi nói đúng, vì một nam nhân, không đáng phải như vậy.”
Ánh mắt của nàng ta ánh lên sự khao khát: “Nhưng được làm nam nhân thì thật tuyệt. Nếu ta là nam nhân, ta có thể kiến công lập nghiệp, làm chủ cuộc đời mình.”
Vẻ mặt của nàng ta dần thay đổi, trở nên u ám. Nàng ta quay lại nhìn ta chằm chằm, nói tiếp: “Thật đáng tiếc cho nữ nhân chúng ta, cả đời chỉ có thể gả chồng, trở thành công cụ vì gia tộc mà tranh đấu. không có lựa chọn khác.”
“Phù quốc công phải là của ta, nếu ta không cưới được hắn, phụ thân sẽ cho rằng ta vô dụng. Dù sao ngươi cũng không có cha mẹ, sao không xuống đoàn tụ với bọn họ đi?”
Không ngờ trong một số chuyện, nàng ta và ta, những người chưa từng gặp mặt, lại thực sự có cùng một suy nghĩ.
Dương Oánh Oánh cao giọng nói với ta: “Tô Dung Nguyệt, ta và ngươi vừa gặp đã quen. Những gì ta làm hôm nay thực sự là bất đắc dĩ. Đừng trách ta.”
Ta cười. Nàng ta hơi bối rối, cố gắng cưỡi ngựa rời đi, nhưng trước khi nàng có thể di chuyển, ai đó đã giơ d//ao và c//ắt đ//ứt chân ngựa của Dương Oánh Oánh.
Nàng ta rơi xuống núi mà không có bất kỳ sự phòng vệ nào.
“Tất cả những người nàng ta sắp xếp đã được xử lý hết chưa?”
Ta hạ giọng nói với thủ lĩnh của ám vệ gật đầu đồng ý. Có tiếng vó ngựa yếu ớt, ta tưởng là các tiểu thư khác đang đuổi theo.
Hắn còn ra lệnh: “Hãy để họ nhìn thấy ngươi trước khi rời đi.”
15.
Khi ta tìm thấy Dương Oánh Oánh, nàng ta đang nằm bất tỉnh bên dòng suối với những vết thương khắp người.
Trời tối dần nên ta kéo nàng ta vào một cái hang, rồi tìm những cành cây khô nhóm lửa.
Ta lấy dụng cụ đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, lấy ra một cây kim bạc, đang định đ//âm vào vết thương của nàng ta thì đột nhiên có người ở ngoài cửa hang trầm giọng nói: “Ngươi có biết mưu hại người là tử tội không?”
Ta không do dự đâm cây kim bạc vào cơ thể Dương Oánh Oánh. Lý Cẩn bước vào hang động, ánh lửa phản chiếu bóng dáng của hắn, đứng sừng sững trên tường như một ác quỷ.
Hắn không còn vẻ thanh lãng, đặt ngón tay của mình dưới mũi Dương Oánh Oánh. Không còn hơi thở nữa.
Hắn nhìn ta chằm chằm một cách u ám, muốn dùng đôi mắt của mình để khoét thịt trên người ta: “Ngươi nguyện ý vì Thẩm Phù Xuyên làm chuyện này sao? Hắn cho ngươi bao nhiêu lợi ích, mới khiến ngươi nguyện ý vì hắn làm việc.”
Xem ra Lý Cẩn rất rõ ràng về hành động của Thẩm Phù Xuyên. Ta cười trợn mắt: “Chàng nói chỉ cần giet Dương Oánh Oánh, chàng sẽ cưới ta.”
Sắc mặt Lý Cẩn hơi thay đổi, nắm lấy cổ tay ta hỏi: “Tô Dung Nguyệt, người ngươi yêu là Cô, sao ngươi có thể gả cho người khác?
Yêu? Ta cười khẩy, yêu là gì? Ta từng có một chút tình cảm với Lý Cẩn, nhưng tình cảm nhỏ bé này nhanh chóng bị tan vỡ bởi sự lạnh lùng của hắn.
Sau khi phụ mẫu qua đời, tất cả những gì còn lại với ta trên thế gian này dường như chỉ còn hận thù và phản bội.
Lý Cẩn giải thích với ta: “Cô luôn cho rằng tiểu cô nương trên núi Đào Hoa chính là tỷ tỷ của ngươi. Tỷ tỷ ngươi nói hy vọng người Cô thích hiện tại là nàng ấy, không phải lúc nào cũng sống trong ký ức nên Cô đã phát hiện ra nàng ta không phải là nàng.”
Ta hất tay hắn ra, cười nói: “Điện hạ vô ý nhận nhầm người. Chẳng lẽ việc nhắm vào ta khắp nơi cũng là vô ý? Có hứng thú với tỷ tỷ ta nên cố ý chế nhạo ta ở khắp nơi, chỉ để tỷ tỷ yên tâm.”
“Dung Nguyệt, xin lỗi.”
“Ta luôn biết tỷ tỷ làm trò sau lưng ta.”
Lúc nhỏ ta muốn theo phụ thân vào núi hái thảo dược nên đã lén tập cưỡi ngựa. Chú ngựa con tuy nhỏ nhưng hoang dã, khiến ta suýt bị ngã ngựa.
Lúc đó hắn đến đúng lúc, cản con ngựa đ//iên đó lại. Chúng ta chơi cùng nhau trên núi Đào Hoa được hai tháng thì hắn đột nhiên biến mất.
Sau khi đến vào kinh, ta vừa nhìn đã nhận ra hắn. Ta kể cho tỷ tỷ chuyện này, có lẽ đã nhắc đến núi Đào Hoa.
Khi ta tìm cơ hội gặp lại Lý Cẩn, ta phát hiện ra tỷ tỷ đang cười đùa với hẳn, ta gần như đoán được toàn bộ câu chuyện.
Ta không vạch trần tỷ tỷ, nếu tỷ ấy chỉ cần một nam nhân, ta nhường cho tỷ ấy là được.
Ta có thể chấp nhận tỷ ấy tranh giành tình yêu, ta cũng có thể chấp nhận lòng tham phù phiếm của tỷ ấy, nhưng ta không thể chấp nhận tỷ ấy nhận giặc làm cha, vứt bỏ huyết hải thâm thù của gia đình chúng ta ra sau đầu!
Ngày đó ở phủ Quốc Công, ta thấy mạch Lý Cẩn rối loạn, ta không nói ra nhưng tỷ tỷ ở bên cạnh luôn có thể nhìn ra ta đang làm cái gì.
Có lẽ, tỷ tỷ đã quay lại và nói với bá phụ, đó là lý do khiến vụ ám sát ngày mưa xảy ra.
Ta cũng không thể tin được, bá phụ vì có được bí phương của cha mà dùng hết thủ đoạn, phóng hỏa đ//ốt núi, tỷ tỷ lại có thể vì ham muốn cá nhân, lại có thể cùng một giuộc với ông ta mà tính kế ta.
Tỷ ấy bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Có lẽ là khi tỷ muội bọn ta mới vào kinh, bị gọi là những kẻ thô tục.
Có lẽ đó là lúc tỷ ấy bị họ trêu chọc, bắt nạt khi tỷ muốn hòa nhập vào vòng tròn thế gia.
Có lẽ là khi Lý Cẩn thân thiết với tỷ ấy, ban thưởng nhiều cho tỷ, ai ai cùng phải ghen tị với tỷ ấy.
Đại khái cũng là lúc đó Thánh thượng gả tỷ ấy cho Đông Cung, những người đã từng giẫm đạp lên tỷ ấy đều quay ra nịnh nọt tỷ…
Tuy rằng ta từng điên cuồng trốn tránh hiện thực, không muốn thừa nhận trên đời này, chỉ còn một mình ta còn nhớ oan khuất của cha mẹ.
Nhưng tỷ tỷ luôn dùng hành động hết lần này đến lần khác nói với ta rằng tỷ ấy không còn muốn làm nữ nhi của Tô gia nữa, cũng không muốn làm tỷ tỷ của ta.
Điều tỷ tỷ muốn làm là trở thành điệt nữ của Tô thái y, Thái tử phi của Lý Cẩn, và Tô Dung Ngọc được săn đón, người được hưởng mọi vinh quang…
Ánh mắt Lý Cẩn dời đi, chóp tai đỏ bừng: “Tỷ tỷ nàng nói đúng, Cô vẫn luôn thích nàng, Dung Nguyệt, nàng đừng cưới Thẩm Phù Xuyên, khi hồi cung Cô sẽ cưới nàng. Từ nay về sau Cô sẽ bảo vệ nàng, Cô sẽ không bao giờ để tay nàng nhúng chàm nữa, được không?”
“Không.”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, ta chỉ cảm thấy mỉa mai.
Lý Cẩn nghĩ rằng tổn thương mà hắn đã gây ra cho ta có thể được xóa bỏ chỉ bằng vài lời nói sao?
Qua nhiều năm, ta dần hiểu ra rằng mình không thể tin ai ngoài bản thân mình, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình.
“Nếu điện hạ thực sự cảm thấy có lỗi với ta…” Ta nhìn chằm chằm vào Dương Oánh Oánh và nói: “Chỉ cần giúp ta một việc.”