Tô Dung Nguyệt - Chương 3
8.
Sau đó, ta thường gặp Thẩm đại nhân ở Quốc công phủ. Ta thực sự tán thưởng câu “oan gia ngõ hẹp”.
Đôi khi, hắn cho ta kẹo hoặc chút điểm tâm.
Nếu ta từ chối, hắn sẽ trêu chọc ta: “Ăn đi, những thứ này đều coi như quà tặng của Quốc công gia cho ngươi, ngươi không cần thay hắn tiết kiệm.”
Mặt ta ngay lập tức đỏ như đít khỉ, còn hắn thì ở phía sau cười vui vẻ.
Thế là ta đã rút ra bài học, hôm nay khi gặp nhau, ta đã giật hộp điểm tâm khỏi tay hắn không để hắn kịp nói gì, sau đó cúi người tạ ơn, tiêu sái rời đi.
Trên đường ta gặp Lý Cẩn, có lẽ hắn tới đây để thăm Lão thái quân, sau lưng hắn là tỷ tỷ, từ sau đại hôn, trang phục của tỷ ấy ngày càng sang trọng, trông hai người họ như một cặp bích nhân.
Nàng cười trợn mắt: “…Hôm qua thiếp đến An Quốc Tự dâng hương cầu cho thân thể điện hạ khang kiện, cũng cầu cho quan lộ của bá phụ hanh thông.”
“Nàng thật có tâm.” Trông khí sắc của hắn rất tốt, có thể thấy bá phụ của ta chăm sóc hắn rất cẩn thận.
Tỷ tỷ nhắc tới quan lộ hanh thông cũng có vài phần dụng tâm: “Dù sao thì bá phụ đã nuôi dưỡng thiếp, là thiếp vô năng, cũng chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt như thế này để báo đáp người…”
Nàng ta quay lại và nhìn thấy ta, nở nụ cười.
Gần đây tỷ ấy thường xuyên đến An Quốc tự, ta còn nghĩ tỷ ấy đang cầu nguyện cho phụ mẫu yên tâm an nghỉ. Hóa ra là đang tìm đường cho bá phụ…
Ta nghiến răng nghiến lợi, cụp mắt nhường đường, nhưng Lý Cẩn không để yên.
Hắn bày ra vẻ mặt khó chịu, giọng đầy bất mãn: “Ta còn nghĩ sao ngươi sảng khoái mà rời đi như vậy, thì ra có người cho ngươi lợi ích lớn hơn, mới không đặt Đông cung vào mắt.”
Ta thầm nghĩ ta cũng không có coi thường Đông cung, ta là coi thường hắn.
Nhưng cuối cùng ta cũng không nói gì, ta không muốn lãng phí nước bọt.
Lý Cẩn cảm thấy vô vị, ánh mắt rơi vào hộp điểm tâm trên tay ta. Hắn tiếp tục khiêu khích: “Ngươi thật là to gan. Cống phẩm ngự tứ mà ngươi cũng dám trộm?”
Ta nắm chặt ngón tay, tức giận cười: “Sao, ta không đáng để người khác coi trọng à? Ta là một con chuột cống, có thứ gì tốt đều là do ta trộm được đúng không?”
Hắn xấu hổ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Ý của ta cũng không phải vậy. Cho dù là người khác thưởng cho ngươi, nhưng ngươi cũng không nên nhận những cống phẩm ngự tứ, gây thêm rắc rối.”
Ai không biết, nghe thấy thế còn tưởng hắn quan tâm ta. Ta không thể không cười khẩy.
Tỷ tỷ đến gần ta, nháy mắt với ta, nói: “Dung Nguyệt, muội đừng phụ lòng của điện hạ, tốt nhất là muội nên đưa thứ này cho tỷ, ta sẽ giúp muội trả lại.”
Tỷ ấy đặt tay lên mu bàn tay ta.
“Tỷ tỷ, chuyện của ta không phiền tỷ thay ta quyết định.”
Kìm nén cơn tức giận, ta giật mạnh cánh tay của mình, không ngờ tỷ tỷ đột nhiên buông ra, khiến ta mất thăng bằng mà ngã ra sau.
Rơi trúng ta thì không sao, nhưng cái hộp ngự ban ấy mà rơi vỡ thì ta cũng không tránh được một hồi đau đớn thể xác.
Ta vô thức đuổi theo đỡ lấy chiếc hộp mà ngã mạnh xuống đất, gãi tay và làm gãy góc hộp.
“Dung Nguyệt, ngươi sao lại bất cẩn như vậy!”
Tỷ tỷ tựa như đang cười, nhưng nhìn kỹ lại, vẻ mặt lo lắng của nàng ta hình như cũng không phải là giả.
“Điện hạ, Dung Nguyệt không biết gì, xin hãy tha thứ cho muội ấy…”
Lời còn chưa dứt, Lý Cẩn đã bước tới trước mặt ta hai bước, vẻ mặt uy hiếp đến mức ta còn tưởng hắn muốn đá ta.
Ta cuộn tròn và nhắm mắt lại, nhưng hắn lại nhấc ta lên khỏi mặt đất và ôm ta vào lòng.
Hơi thở nóng hổi phả vào má ta, Lý Cẩn trừng mắt mắng ta: “Chỉ là đánh rơi vài miếng điểm tâm vụn vặt, quan tâm làm gì!”
Vừa rồi còn nói là cống phẩm ngự tứ, giờ thì chúng đã trở thành những mảnh vụn. Hắn cầm tay ta lên để kiểm tra vết thương, làm ta nhớ lại trong ngày nhận chiếu tứ hôn, hắn cũng dịu dàng với tỷ tỷ như thế.
Trong lòng không thể không tức giận. Ta hận hắn sáng nắng chiều mưa, hận hắn thay lòng đổi dạ. Sự uất ức này từng đợt từng đợt dâng lên.
Ngay khi ta hoảng sợ nắm lấy cổ tay hắn, ta thấy mạch tượng của hắn hỗn loạn bất thường.
Ta mò mẫm quanh cổ tay hắn, có vẻ hắn đã nhận ra mình thất thố, sốt ruột rút tay ra sau lưng, vẻ mặt ủ rũ mắng ta: “Nam nữ khác biệt, Cô thấy ngươi tham mê sắc dục đến độ mất hồn rồi.”
Hắn quay sang tỷ tỷ, nói: “Nàng ta không trân trọng lòng tốt của nàng. Sau này nàng bớt quản chuyện của nàng ta thì hơn. Nàng ta luôn vụng về, hồ đồ như vậy.”
Nói xong, hắn phẩy tay áo, đi vòng qua ta.
9.
Mạch của Lý Cẩn bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại khô khan.
Nhưng đơn thuốc ta đưa cho bá phụ lại tập trung vào tác dụng làm ấm và bồi bổ, không thể khiến người ta cảm thấy khỏe mạnh hơn trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ cần nhìn tình trạng của Lý Cẩn hôm nay, khí sắc thực sự rất tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích là bá phụ đã thay đổi một số vị thuốc trong đơn của ta, làm tăng tác dụng của đơn thuốc, thể hiện trước Lý Cẩn.
Phụ thân ta từng nói rằng bá phụ luôn nóng lòng khao khát thành công, và quả thực đúng như vậy.
Ta không khỏi run lên, không phải vì sợ hãi, không phải vì tức giận, mà vì phấn khích vì cuộc trả thù vĩ đại của ta sắp diễn ra!
Ngày phụ mẫu chet th//ảm vẫn luôn ám ảnh trong mắt ta, ngọn lửa hận thù đã soi đường cho ta!
Giấc mơ hằng đêm, đ//ốt ch//áy trái tim ta bỏng rát. Hiện tại, cơ hội báo thù đã đến.
Những gì bá phụ làm với Lý Cẩn chẳng khác nào giet người. Một khi bị kết tội, ông ta sẽ chet không chỗ chôn.
Ta cần bằng chứng. Ngày ta đến thăm Lưu thái y là một ngày mưa u ám. Cơn mưa tầm tã khiến ta lạnh thấu xương.
“Tô tiểu thư có chuyện gấp gì sao?”
Ta cầm chiếc ô gãy, xoa xoa tay áo nói: “Trước đây ta đã chăm sóc cho lão thái quân, nhưng gần đây bà luôn bị chóng mặt. Ta muốn hỏi về bệnh sử của bà. Chuyện này khá khẩn cấp.”
Lưu thái y nhìn tình trạng khốn khổ của ta, cân nhắc hồi lâu rồi mời ta đến Thái y viện.
Nơi này chứa đầy hoàng dược, đặc biệt cung cấp cho hoàng thất, bình thường không chào đón người ngoài.
Ta tò mò nhìn xung quanh và hỏi ông ấy: “Bá phụ của ta có ở đây không? Vừa hay ta tới đây, cũng muốn đi thăm ông ấy một chút.”
Lưu thái ý mím môi về phía căn phòng phía bắc và trả lời: “Tô thái y đến cung Thái tử rồi, Tô cô nương không nên đi lại khắp nơi thì tốt hơn, đỡ cho lão hủ khó xử.”
Ta gật đầu luôn miệng đáp ứng. Quần áo ướt quấn quanh người ta, nói một câu cũng làm ta run rẩy, Lưu thái y thật sự nhìn không nổi nữa, dẫn ta đến chỗ nấu thuốc sưởi ấm.
Sau khi kể cho Lưu thái ý nghe về diễn biến bệnh tình của lão thái quân, quần áo của ta vẫn còn ướt một nửa, ông suy nghĩ một lúc rồi bảo ta đừng tùy tiện đi lại, sau khi xong việc sẽ đưa ta đến Thái y viện.
Tại Thái y viện, mỗi phần dư lượng thuốc đã nấu chín phải được bảo quản trong bảy ngày. Có lẽ thời tiết quá xấu, quý nhân đến khám bệnh cũng ít.
Bây giờ ở nơi sắc thuốc không có người, thuận tiện cho ta. Ta dễ dàng tìm thấy hộp cặn thuốc của Lý Cẩn, cặn thuốc ngoài cùng vẫn còn ướt.
Khi ta nhìn vào, nó không khác gì loại thuốc ta đã kê. Bát thuốc này đã được giao đến cung Thái tử và được thân tín của Thái tử hộ tống nên không có cơ hội để thêm bất cứ thứ gì khác.
Ta có chút bối rối trong giây lát. Chẳng lẽ thân thể của Lý Cẩn không phải do bá phụ của ta gây ra?
Tầm mắt của ta xoay tròn không mục đích, rơi vào tên của Dương Oánh Oánh. Nữ nhi duy nhất của Dương tướng quân, Dương tiểu thư?
Ta chợt nhớ tới gã sai vặt trẻ tuổi bị Thẩm đại nhân giet chet. Chẳng lẽ đây chính là Dương tiểu thư mà hắn nhắc đến?
Ta vô tình mở hộp đựng thuốc cặn của nàng ấy ra…
“Ngươi có chắc là muốn xem không?” Một bàn tay chạm vào da ta, kéo cổ ta.
Sự va chạm lạnh lẽo khiến ta rùng mình. Ta nhận ra giọng nói trầm và quyến rũ này chính là Thẩm đại nhân.
Thân hình cao lớn của hắn tạo thành một cái bóng bao bọc lấy ta, lưng ta áp sát vào người hắn
“Ồ, ngươi thấy rồi…” Hắn thì thầm vào tai ta, như thể đang đòi mạng: “Biết nhiều quá sẽ tổn thọ đấy.”