Tô Dung Nguyệt - Chương 2
5.
Sau khi gặp đại phu chuyên trách của lão thái quân, ta trở về nhà thì đã muộn.
Vừa bước vào nhà, ta đã bị bắt tới quỳ ở từ đường.
Đại thúc cầm gia pháp trong tay, chỉ vào bài vị của phụ thân ta, tức giận nói: “Dung Nguyệt, ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi. Ta không yêu cầu ngươi lấy lòng ta, nhưng ngươi quá to gan! Ngươi dám mạo phạm Công chúa? Còn dám thách thức cả Thái tử, ngươi muốn hại chet cả nhà hay sao?”
Phụ mẫu ta đều đã chet ba năm trước, tỷ tỷ đưa ta đến kinh thành để gặp thúc phụ, kể từ đó ta sống trong phủ nhà thúc ấy. Ta quỳ thẳng xuống, chỉ đáp: “Bệ hạ sẽ không trách ta.”
Hắn hừ lạnh nói: “Cạnh vua như cạnh hổ. Ngươi đừng đánh giá quá cao chính mình, thiên hạ có rất nhiều kì nhân, không phải chỉ có ngươi mới có thể trị khỏi bệnh cho Thái tử. Lúc ấy ngươi nghĩ Thánh thượng còn nhân nhượng ngươi sao? Đồ ngu!”
Hắn giơ cao gia pháp, chuẩn bị đánh ta, tỷ tỷ lao tới ôm lấy ta, che chở cho ta: “Bá phụ, xin người đừng trách Dung Nguyệt, nàng còn nhỏ, vô tri, nếu muốn người phạt ta đi!”
Ta dùng tầm nhìn mờ mịt, phản chiếu khuôn mặt của nàng ta, tựa hồ như nhìn thấy mẹ sống lại, nước mắt rơi xuống, ta cảm thấy chua xót.
Tỷ tỷ nói với thúc thúc: “Bá phụ, Dung Nguyệt biết nàng sai rồi, nếu không ta sẽ cho thúc đơn thuốc của muội ấy, sau này người thay muội ấy chăm sóc Thái tử, tránh cho muội ấy lại gây rắc rối, được chứ?”
Thúc phụ y thuật không tinh, nên dù đã làm ở Thái Y viện hơn 20 năm nhưng không đạt được thành tựu gì lớn.
Nếu ông ta lấy được đơn thuốc của ta, có thể chăm sóc Thái tử khỏe mạnh trở lại, chẳng phải từ nay ông ta sẽ yên tâm thăng quan tiến chức sao?
Ông ta ném gia pháp xuống đất, chửi ta thêm vài câu rồi bỏ đi. Chẳng mấy chốc đã có người mang giấy bút tới.
Tỷ tỷ khuyên ta: “Chỉ cần muội giao ra phương thuốc, ông ta cũng không thể coi thường muội. Tỷ không thể bảo vệ muội, muội có biết tỷ đau lòng như thế nào không.”
Ta cẩn thận lau nước mắt cho nàng ta: “Tỷ, sao thúc phụ biết những chuyện đã xảy ra hôm nay?”
Tỷ ấy vẻ mặt ngơ ngác đáp: “Ta lo lắng bệ hạ sẽ trách tội muội, ngoại trừ bá phụ, không ai có thể tìm cách giúp ta.”
Lại khóc: “Muội muội, ta biết muội vì Thái tử mà nảy sinh rạn nứt với ta, nhưng ta cũng khó khăn lắm mới tìm được một người thật sự thương yêu ta. Tỷ chỉ muốn xin muội, nể tình những năm qua tỷ đã chăm sóc muội, không có công lao cũng có khổ lao, nhường chàng ấy cho ta đi, được không?”
Lòng ta như th//iêu đ//ốt. Đại tỷ tuy giống mẹ nhưng tính tình lại mềm yếu, mấy năm nay kể từ khi phụ mẫu qua đời, lần nào gặp chuyện không phải ta xông lên phía trước……
Nhưng suy cho cùng, tỷ muội chúng ta nương tựa vào nhau, ta nhìn vào gương mặt tương tự mẫu thân, không nỡ vì một nam nhân mà xa cách với tỷ tỷ.
Ta thờ ơ nói: “Tỷ, tỷ sẽ không quên phụ mẫu đã chet th//ảm như thế nào phải không?”
“Ta không muốn giàu sang phú quý, cũng không cần tình lang, ta chỉ muốn…”
Tỷ tỷ nhanh chóng bịt miệng ta, gật đầu nói: “Tỷ nhớ, tỷ nhớ, đừng nói nữa.”
Tỷ tỷ nhét giấy bút vào tay ta, bắt ta viết ra phương thuốc: “Đợi sau khi tỷ gả vào phủ Thái tử, mọi chuyện đều dễ nói. Bây giờ, muội phải biết chữ “nhẫn”!”
6.
Ta không muốn đặt hết hy vọng vào tỷ tỷ, sau khi đến kinh thành, tỷ ấy dần thay đổi.
Ta luôn cảm thấy tỷ ấy không thể cưỡng lại được những cám dỗ ngoài kia. Ta cần tìm con đường của riêng mình.
Tìm người có thể chống lưng cho ta chống lại hoàng quyền. Trong kinh có vô số trâm anh thế phiệt, nhưng họ sớm nở cũng chóng tàn, thực sự có quyền lực và địa vị chỉ có Thẩm quốc công gia.
Lão thái quân đã khỏe hơn kể từ khi uống thuốc của ta, nên việc ta bắt mạch bình an hàng ngày đã trở thành thói quen.
Mấy hôm nay trời mưa tầm tã, di chứng ở chân phải của ta lại phát tác, cơn đau lan ra từ trong khớp xương.
Chẩn mạch xong, ta định hồi phủ, đi được nửa đường thì chân đau quá nên mới tìm chỗ nghỉ ngơi. Hiện tại ta đã là một gương mặt quen thuộc trong Thẩm phủ.
Nha hoàn dẫn ta đến một đình viện để nghỉ ngơi, rồi đi làm việc của mình. Sau khi nha hoàn đi rồi, ta lén lút đi loanh quanh trong phủ.
Đừng nói là Quốc công gia, chỉ cần gặp một đứa nhỏ của Thẩm gia, ta cũng muốn tiếp cận.
Ta đi dọc theo con đường và đến một khu vườn nhỏ hẻo lánh, dưới ánh sáng ban ngày nơi này trông như thể bỏ hoang. Nó yên tĩnh đến lạ thường.
Phía sau chợt có tiếng động nên ta nấp vào sau hòn non bộ, bám vào vách đá nhìn ra ngoài.
Ta nhìn thấy một tên đầy tớ đi theo chủ tử của hắn, vừa khóc vừa nói: “Lão gia, là lỗi của nô tài. Là nô tài hồ đồ, xin ngài tha mạng…”
Hắn quỳ xuống bên ao sen, khoanh tay tự t//át vào mặt mình, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy đau.
Đại nhân cao quý quay lưng lại cười nói: “Ngươi đã uống bao nhiêu nữ nhi hồng mới có thể hồ đồ đến mức này?”
Hắn quay lại nói với giọng điệu lười biếng, ta nhận ra đó chính là Thẩm đại nhân, mặc một bộ y phục màu đỏ, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, vẻ mặt vui tươi.
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười còn sắc hơn cả d//ao, thậm chí còn không thân thiện bằng một nửa so với lần đầu ta gặp hắn.
Hắn co một chân, ngồi xuống đất ngồi, nhìn người trước mặt bật khóc, chỉ coi đó là trò tiêu khiển.
“Đại nhân, nô tài thực sự không dám lừa ngài, Dương tiểu thư hẳn là không biết ngài…”
Ta nhớ rõ Dương tiểu thư là nữ nhi của phủ tướng quân.
Tên đầy tớ chưa kịp nói xong, Thẩm đại nhân kia đột nhiên đưa tay túm lấy gáy hắn, ấn đầu hắn xuống ao sen.
Âm thanh giãy giụa vì nghẹt thở tràn ngập mọi ngóc ngách.
“Ta thấy ngươi say rồi.” Thẩm đại nhân mỉm cười, mấp máy đôi môi mỏng.
Khi người trong nước gần như ngừng cử động, hắn mới kéo kẻ kia lên và hỏi lại: “Ngươi đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi…” Tên đầy tớ lảo đảo như sắp chet, Thẩm đại nhân lại khúc khích cười, gương mặt nhuốm vẻ điên cuồng: “Tỉnh rồi? Nhưng đã muộn rồi.”
Ta ngậm chặt miệng, không dám phát ra âm thanh nào. Cho đến khi tên đầy tớ đó ngừng vùng vẫy, bị ném xuống ao sen, tim ta vẫn đập loạn xạ.
Nhưng Thẩm đại nhân vừa giet người lại bình tĩnh lấy một chiếc khăn ra lau vết bẩn trên tay. Có lẽ hắn đã làm việc này nhiều lần, hắn hơi cúi đầu, ngồi đó không biết đang nghĩ gì.
Ta thầm cầu nguyện hắn mau chóng rời đi, nhưng hắn chỉ nhướng mi lên, nhìn chằm chằm. Trong một khoảnh khắc, ta đã nghĩ rằng hắn đang nhìn thẳng vào ta.
7.
“Ngươi tự bước ra đây hay để ta mời.” Quả nhiên, hắn đã phát hiện ra có người đang trốn sau hòn non bộ.
Ta lưỡng lự một lúc rồi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bước ra ngoài.
“À… là ngươi.” Giọng điệu của Thẩm đại nhân vẫn bình thường, như thể chúng ta vô tình gặp nhau trên đường, tùy tiện hỏi thăm vài câu.
Ánh mắt hắn dừng lại ở hộp thuốc của ta: “Có gì cầm m//áu không?”
Ta nhăn mặt nhưng vẫn gật đầu, hắn vẫy ta lại, sau đó kéo ống tay áo lên, để lộ vết d//ao trên cánh tay, là vết thương cũ, nhưng có lẽ vì mới dùng sức dìm chet người nên miệng vết thương bị hở, m//áu chảy ra rất nhiều.
Ta cố gắng bình tĩnh lại nhưng khi tay ta lại run rẩy rắc một loại bột trắng lên tay hắn. Ta ôm đầu không dám cử động.
Hắn cười lạnh một tiếng, trêu chọc: “Gan ngươi nhỏ như thế mà cũng dám chạy lung tung trong Thẩm phủ.”
Ta tưởng đây là một câu hỏi, liền thành thật trả lời: “Ta nghĩ biết đâu sẽ vô tình gặp được Quốc công.”
Xung quanh tràn ngập không khí im lặng chet chóc. Sau đó, ta thấy hắn ôm bụng cười: “Nếu ngươi muốn tìm một người có quyền có thế, ngươi thấy ta thế nào?”
Hắn bắt chéo chân, cười hỏi ta. Thái độ thoải mái như vậy gần như khiến ta quên mất có một người đang nằm dưới ao sen.
Ta mím chặt môi, im lặng. Hắn không ngừng trêu chọc ta và miêu tả viễn cảnh tương lai bằng giọng điệu rất vui vẻ: “Đến lúc đó, ta giet người, ngươi đưa đ//ao. Nhân tiện, có thể dạy ta một số cách giet người không thấy m//áu, mỗi lần động thủ lại làm bẩn y phục, ta thấy rất bất tiện.”
“Thẩm đại nhân nói đùa rồi, ta không có ý định giet người.” Ta cố gắng bình tĩnh lại, thu dọn hộp thuốc, đang định rời đi.
Hắn nói “Ồ”, chán nản xoay tròn vết m//áu trên đầu ngón tay, nhếch môi nói: “Phàm những người ở trên cao, có tay người nào lại không dính m//áu. Ngươi nói ngươi muốn gả cho Quốc công, thứ nhất không có gia thế, lại không có can đảm, ta sợ hắn cũng không xem trọng ngươi.”
Ta mạnh dạn vặn lại hắn: “Giet người vô tội bừa bãi mà gọi là can đảm sao?”
“Giet người vô tội bừa bãi?” Hắn bỗng đưa tay ra, nâng cằm ta lên, mũi kề mũi, mắt kề mắt, môi kề nhau.
“Nếu hôm nay chỉ có ngươi chet hoặc ta chet, ta cho ngươi cơ hội giet ta, ngươi có cảm thấy mình đang lạm sát người vô tội không?”
Ánh mắt hắn sáng lên như dã thú đói khát, ta sợ hãi nhìn hắn.
Nhưng một người như ta, càng sợ hãi, càng bình tĩnh.
Ta hạ giọng: “Nếu là để tự vệ thì tất nhiên không phải là giet hại bừa bãi người vô tội. Là ta vô lễ, làm ngài phật ý, ta bồi tội với ngài.”
Hắn không nói nên lời và buông ta ra: “Không sao cả, ngươi thử kêu hai tiếng để ta nghe thử, để xem ta có giet ngươi diệt khẩu hay không?”
“….Thẩm đại nhân tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội.” Ta đeo hộp thuốc trên lưng đứng dậy.
Hắn mỉm cười cảnh cáo ta: “Vậy thì ngươi nên quản tốt cái miệng của mình, đừng để ta và ngươi phải náo đến mức ngươi chet, ta sống.”