Tô Dung Nguyệt - Chương 1
1.
Ta chữa khỏi bệnh đau đầu cho Thái tử, Thánh thượng ban thưởng cho ta một trăm lạng vàng, còn ban hôn cho tỷ tỷ được gả vào Đông Cung.
Ta lê cái chân bị thương của mình ra lĩnh chỉ, ngơ ngác ngáng chân tỷ tỷ, khiến tỷ ấy ngã xuống bùn.
Tỷ tỷ ôm chân ngã xuống đất, Lý Cẩn vội vàng quỳ xuống kiểm tra.
Bình thường người cao cao tại thượng như hắn kể cả khi quần áo bẩn cũng không muốn cúi xuống phủi bụi, nhưng bây giờ hắn lại quỳ gối vì tỷ tỷ, dịu dàng như nước.
Nàng ta tội lỗi nhìn ta, thì thầm: “Nguyệt Nhi, thật xin lỗi…”
Cổ họng ta đắng ngắt, mắt đỏ hoe và không nói nên lời.
Lý Cẩn trách nàng ta: “A Ngọc, chúng ta là duyên phận trời định, sao nàng phải xin lỗi?”
Hắn nhìn ta với ánh mắt chán ghét rồi đá vào bắp chân ta: “Tô Dung Nguyệt, một vết thương nhỏ có thể đổi được một trăm lượng hoàng kim, đáng giá đấy, ngươi còn tỏ ra ấm ức nữa thì thật là đạo đức giả.”
Ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh, giận đến mức bật cười.
Một vết thương nhỏ? Đạo đức giả?
Vách đá Trường Nhai vực sâu mười trượng, ta bị ngã gãy nửa thắt lưng, nôn ra m//áu.
Lý Cẩn lại nói chỉ là vết thương nhỏ, đạo đức giả.
Ta nghiến răng, đứng dậy trong sự xấu hổ.
Hắn lạnh lùng nhướng mày, tỏ vẻ uy nghiêm của Thái tử, trầm giọng cảnh cáo ta: “Bây giờ mọi việc đã lắng xuống, Tô Dung Nguyệt, hãy sớm từ bỏ những suy nghĩ đáng xấu hổ của ngươi đi.”
Ta thực sự thích Lý Cẩn, một tình cảm trong sáng, không có gì đáng hổ thẹn.
Chỉ là ở kinh thành có rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ hắn, hắn đối xử với ai cũng lịch sự, nhã nhặn nhưng lại luôn cười nhạo ta.
Hắn nói ta xảo quyệt, đ//ộc á//c và lòng đầy mưu mô.
Ta hỏi tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy, hắn chỉ trả lời: “Trong lòng ngươi tự rõ.”
Hắn không muốn nói thêm nữa nên ta cũng không hỏi nữa.
2.
Sau khi được tứ hôn, ta bắt đầu tránh mặt Lý Cẩn.
Nhưng Thánh thượng lại giao cho ta chăm sóc thân thể cho hắn, mỗi tháng ta đều phải đến phủ Thái tử, ta không thể trốn tránh được.
Khi ta đến nơi, tình cờ đúng lúc trong phủ Lý Cẩn đang thiết yến, tỷ tỷ đang trò chuyện và cười đùa với mọi người trong bữa tiệc: “Dư tỷ, chờ ngươi gả đến cho Thái tử ca ca, có ca ca bảo vệ, không biết ai dám ức hiếp người nữa…”
Hoa Dương Công chúa ôm cánh tay, nhìn ta nói.
Tỷ tỷ cười đáp: “Ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức nào cả.”
“Ngươi chính là quá rộng lượng, ngươi luôn bao dung, người khác sẽ ức hiếp người.” Hoa Dương chọc chọc trán nàng ta, hạ giọng thì thầm với nàng.
Tỷ tỷ kéo tay áo, lúng túng nói: “Điện hạ hiểu lầm muội muội rồi, nàng chỉ là tính tình thẳng thắn thôi.”
Giống như là sợ ta không biết Hoa Dương đang mắng ta.
Ta cũng lười trả lời, chỉ đặt bát thuốc trước mặt Lý Cẩn.
Tỷ tỷ đang cùng nâng cốc với hắn, ta tối sầm mặt ngăn động tác của hắn lại: “Điện hạ bị bệnh, không thể uống rượu.”
Tỷ tỷ hơi khựng lại, nói với ta: “Thật xin lỗi, Nguyệt Nhi, chuyện này ta không biết, là lỗi của ta.”
Lý Cẩn cúi mặt, uống một ngụm rượu, lắc lắc chiếc ly rỗng để khiêu khích ta.
“Dư tỷ, chỉ là một ly rượu thôi, cần gì phải xin lỗi nàng ta?” Hoa Dương trừng mắt nhìn ta.
“Tỷ tỷ, tỷ thật sự không cần phải xin lỗi ta, điện hạ mới là người bị tổn thương, tỷ nên thỉnh tội với Hoàng thượng mới đúng.” Ta thờ ơ nói, khiến bọn họ cứng họng.
Lý Cẩn ném ly rượu lên bàn, cười khúc khích: “Lấy lông gà làm lệnh tiễn, Tô Dung Nguyệt, ngươi can thiệp quá nhiều, chuyện của Cô cũng không đến phiên ngươi quyết định.”
Được thôi.
Ta nặng nề đặt cái bát trước mặt hắn, giục nói: “Vậy xin điện hạ xin uống nhanh để ta còn đi báo cáo công việc.”
Hắn im lặng nhìn ta hồi lâu, thấp giọng nói: “Giả vờ giả vịt.”
Nói xong, hắn bưng bát thuốc uống lên, không sót lại một giọt.
Xua tay đuổi ta đi, như thể nếu ta ở lại thêm một lát nữa ta sẽ phá hỏng cuộc vui của hắn.
Ta trợn mắt, đang định quay người lại thì sắc mặt Lý Cẩn đột nhiên thay đổi, ôm chặt ngực, ngã xuống bàn.
3.
Ta được áp giải đến quỳ trong phòng trong khi Hoa Dương mời Lưu thái y bắt mạch cho Lý Cẩn.
Nàng ta khăng khăng rằng thuốc của ta có vấn đề, rồi lao tới đánh ta trong nước mắt: “Ngươi thật là to gan, dùng danh nghĩa chữa bệnh dám mưu hại Thái tử! Chả trách ca ca coi thường ngươi! Nếu ca ca có vấn đề gì, ta sẽ ch//ặt ngươi thành từng mảnh!”
Ta bị nàng ta tát mấy cái, mặt đau rát.
“Đủ rồi, ồn ào quá.”
Đi cùng Lưu thái y đến đây là một người cao quý. Hắn ngồi trong điện nhắm mắt thiền định, vừa mở miệng, lời nói nhẹ nhàng đến mức Hoa Dương không dám phát ra tiếng động nữa.
Lưu thái ý kiểm tra mạch máu, vẻ mặt ủ rũ, đi ngang qua mọi người, cúi đầu chào nam nhân kia rồi nói: “Đại nhân, điện hạ uống quá nhiều rượu, khiến tim đập nhanh. Sau này ngài nên chú ý đến chế độ ăn uống của mình.”
Hoa Dương không tin, kiên trì nói: “Ca ca là sau khi uống thuốc ả ta đưa mới ngất xỉu. Ngươi có chắc ca ca không bị trúng đ//ộc không?”
Lưu thái y lắc đầu. Nam nhân kia từ từ mở mắt và bước đến bên cạnh ta, cung nữ hai bên lúc này mới nhanh chóng buông ta ra.
Ta chặn bàn tay đang đưa ra của hắn, cảm thấy xấu hổ và tức giận: “Cám ơn, không cần.”
Sau một hồi nỗ lực, ta đứng dậy và tập tễnh đi đến ghế dài.
Lý Cẩn đã tỉnh dậy, hơi giật mình khi nhìn thấy vết sưng trên mặt ta.
Ta nhìn hắn, rồi nhìn Hoa Dương, giơ tay từ trái sang phải và tát ả ta hai cái. Ả ta che mặt với vẻ hoài nghi, và căn phòng im lặng trong giây lát.
“Ta không muốn bị oan ức, dù sao lòng dạ của ta cũng là đồ rắn rết.”
“Ta muốn nói với phụ hoàng…”
“Đi kiện đi! Cho dù ngươi có kiện Thiên Vương, ta cũng nhất định phải trả lại ngươi hai cái tát này.”
Ta gắt lên, ngắt lời Hoa Dương. Ta muốn xem Thánh thượng có ch//ém ta vì hai cái tát này không.
Nếu giet ta thì đừng nghĩ đến căn nguyên của căn bệnh đã truyền từ đời này sang đời khác trong nhà họ Lý.
Ta lạnh lùng nhìn đôi môi tái nhợt của Lý Cẩn, răng ngứa ngáy căm hận: “Điện hạ khinh thường ta, ta cũng không vừa mắt điện hạ. Nếu không phải hoàng mệnh khó trái, ngươi cho rằng ta nguyện ý gặp ngươi sao? Từ nay về sau, dù cho ngươi có đem kiệu tám người khiêng đến mời, ta cũng sẽ không đến nữa, kể cả có lâm trọng bệnh cũng đừng đến tìm ta.”
Thật ra ta là người rất trọng thể diện, cho dù có thích người nào đó, ta cũng sẽ không hèn mọn mà thích người ta.
Nhưng khi đó ta đã từng liều hết cái m//ạng này chỉ để giành được chút tình cảm của Lý Cẩn, chỉ vì nghĩ hắn đã cứu m//ạng ta.
Bây giờ, ta đã trả được ân tình này cho hắn. Từ đó trở đi, hai người chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.
4.
Sau khi ta đi rồi, Lưu thái y cầm hộp thuốc đuổi theo ta: “Đại nhân, hay là để Tô cô nương xem bệnh cho Lão Thái quân. Có lẽ sẽ có cách giải quyết.”
Nam nhân chắp tay sau lưng, nhìn ta với vẻ trịch thượng nói: “Được, có thể thử xem.”
Ta thực sự chán ngấy thái độ hống hách trịch thượng đó nên từ chối: “Lưu thái y y thuật cao minh, nếu ngài còn không làm được gì thì chỉ e ta tài học nông cạn.”
Ta xua tay, khi ta đang định cáo biệt thì nam nhân đó lại nói: “Với một trăm lượng bạc tiền khám, có đủ để mời cô nương đại giá không?”
Ta chợt cảm thấy mình thiếu tự tin nên hít một hơi, liếm môi trả lời hắn: “Đi xem cũng được, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Nam nhân nở nụ cười, dường như tỏa sáng, có chút ấm áp.
Ta cũng không phải là người nhút nhát nên đã trò chuyện với hắn suốt chặng đường: “Không biết nên xưng hô với đại nhân như thế nào?”
“Thẩm.”
“Thẩm đại nhân, là Thẩm trong Thẩm Quốc công phủ đúng không?”
Thấy hắn gật đầu, ta bắt đầu thấy hứng thú: “Ta không biết ngài và Thẩm quốc công có quan hệ như thế nào. Nhưng nghe nói gần đây ngài ấy đang chọn thê tử, không biết ngài ấy có sở thích như thế nào? Thích kiểu nữ nhân như thế nào?”
Thẩm đại nhân trầm ngâm một lúc, rồi nhìn ta từ đầu đến chân, rồi hỏi ta: “Năm nay cô nương mới bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.”
“Thế ngươi có biết quốc công bao nhiêu tuổi không?” Hắn nhướng mày, trong mắt hiện lên một vẻ tinh nghịch.
“Ta nhớ không nhầm thì là hai mươi chín tuổi.” Ta vui vẻ nói, khiến hắn chet lặng.
“Hắn ta lớn hơn cô mười ba tuổi.”
“Thì có làm sao?” Ta không quan tâm: “Ngài ấy rất có bản lĩnh!”
Quốc công Thẩm Phù Xuyên trên triều hô phong hoán vũ, còn Lý Cẩn thì yếu đuối, đợi đến khi Thái tử thực sự kế vị, khả năng cao Thẩm Phù Xuyên sẽ trở thành Nhiếp chính vương.
Nếu có thể gả cho ngài ấy, sau này cho dù Lý Cần có gặp ta cũng phải khách sáo vài phần. Nghĩ đến đó ta liền thấy sảng khoái.
“Nhìn ta này.”
Ta túm lấy áo choàng của Thẩm đại nhân vuốt thẳng búi tóc lỏng lẻo của mình, vô tình chạm vào vết thương ở khóe miệng, khiến ta nhăn mặt đau đớn. “Mặc dù hiện giờ ta đang trong tình trạng rất tệ, nhưng trông ta vẫn có vài phần xinh đẹp phải không? Đại nhân, ngài vừa nhìn thấy tỷ tỷ của ta. Trông ta còn mỹ mạo hơn tỷ tỷ hai phần. Thật đấy, ngài nghĩ Quốc công có nhìn trúng ta không?”
Hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, vô cùng thích thú nghe ta nói, sau đó hỏi: “Vậy ngươi có biết tại sao Quốc Công có năng lực như vậy không, lại chưa từng thành thân không?”
“Cái này……” Ta thực sự chưa nghĩ đến điều này.
“Hắn giet thê tử.”
Thẩm đại nhân gõ lên trán ta: “Tiểu nha đầu, đừng vội tìm chet.”