Tình Yêu Trong Công Sở - Chương 2
Tôi gật đầu: “Chỉ vậy thôi!”
Anh ta nghĩ một chút: “Vậy tôi cũng đi!”
Tôi kinh ngạc: “Anh là nam mà anh trai…”
Anh ta: “Thì sao?”
Tôi: “Anh thật toàn diện…”
“Chúc may mắn.”
Tạ Lâm Chu nổi tiếng trong giới là không gần nữ sắc, có lẽ, gần nam sắc thì sao…
Tôi như con chồn nhảy nhót trong ruộng dưa, thư ký Lâm tỏ tình, tôi còn kích động hơn anh ta.
“Thế nào thế nào?”
Thư ký Lâm từ văn phòng đi ra, mặt mày không còn gì để mất:
“Sếp bảo tôi cùng cô đi khám đầu óc…”
Rồi lại cười điên cuồng:
“Nhưng mà, hôm nay vốn dĩ phải tăng ca, anh ta không cần tôi nữa, bảo tôi tự kiềm chế lại haha!
“Quả nhiên phát điên vẫn có tác dụng.”
5.
Tiếng cười ma mị của Thư ký Lâm còn chưa tan, tôi đã nhận được thông báo của Tạ Lâm Chu.
“Trợ lý Lương, tối nay tan làm cần đi dự một bữa tiệc với tôi.”
“Sếp, không phải là Thư ký Lâm sao?”
Anh ta nhíu mày, hạ giọng nói với tôi:
“Thư ký Lâm bây giờ hơi nguy hiểm…”
“Nguy hiểm?”
Tạ Lâm Chu thở dài:
“Ừ, cậu ta có thể đã điên rồi…”
Nghĩ đến Thư ký Lâm mấy ngày nay mệt mỏi như con chó chết. Tôi không nỡ, đành thay chỗ anh ta.
Đi tới một bữa tiệc thương mại, vừa vào cửa đã gặp phải ông chủ của công ty đối thủ không đội trời chung.
Haizz, xui xẻo!
“Ồ, Tạ tổng, hôm nay sao lại đưa trợ lý Lương đến?”
Nói xong lại cợt nhả hỏi tôi:
“Trợ lý Lương, hay là đến làm trợ lý cho tôi đi, mỗi tháng trả cô 10 nghìn.”
10 nghìn?
Mắt tôi sáng rực: “Thật không?”
Tạ Lâm Chu lạnh lùng nói: “20 nghìn.”
Tiểu Hứa tổng cười khẩy, buột miệng: “30 nghìn.”
Ồ, hai người này đang đấu giá đấy à?
Tôi nhìn đúng thời cơ, vội vàng ngăn họ lại.
“Hai vị sếp, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, mặc dù tôi biết tôi rất xuất sắc, là nhân tài hiếm có, nhưng có gì từ từ nói đừng cãi nhau mà…
“Tiểu Hứa tổng, sếp của chúng tôi chẳng phải chỉ mua vài quảng cáo cho scandal của công ty anh thôi sao, cũng không có gì to tát đúng không?
“Sếp, tiểu Hứa tổng chẳng phải chỉ vì không chịu nổi mà lén lút xâm nhập công ty chúng ta, khoét một lỗ vào mông con tỳ hưu nuốt vàng của anh, điều chỉnh nhiệt độ nước trong bể cá koi của anh lên 80 độ, anh cũng chỉ tức đến mức một ngày không ăn cơm, không có gì đúng không?”
Trong lòng: “Đánh đi, đánh nhau đi!”
Tạ Lâm Chu cười lạnh: “40 nghìn.”
Tiểu Hứa tổng: “50 nghìn.”
Tạ Lâm Chu: “60 nghìn.”
Tôi hét lớn một tiếng:
“Chốt!!!”
Không thể cao hơn nữa, cao quá tôi sợ các anh hối hận.
Đây là lần duy nhất trong đời tôi, vì tăng ca mà vui đến phát khóc.
Thư ký Lâm, cũng là lần duy nhất trong đời, vì không được tăng ca mà buồn đến phát khóc.
“Tại sao tôi không đi!!!
“Đó là thu nhập 60 nghìn mỗi tháng đã thành hình rồi!”
6.
Tôi thật sự quá thích đi làm.
Cái đầu nhỏ chứa đầy giấc mộng làm giàu to lớn.
Cuối tuần, quán bar.
Tiền tài làm mờ mắt.
Giới hạn này của tôi đều nhờ vào sự nghèo khó mà giữ vững.
Người mới tới là một nam tiếp viên, môi đỏ răng trắng, miệng thì liên tục: “Chị ơi, chị đẹp quá”, giọng nói dịu dàng như thể có thể nhỏ ra nước.
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, ba em đánh bạc nợ một đống tiền, mẹ thì bệnh, em gái còn đi học, em không có cách nào khác mới phải làm việc này…”
Ba mê cờ bạc, mẹ thì bệnh, em gái đi học, cậu ta thì vỡ vụn.
Lời nói của cậu ta mang theo vài phần bất lực và van nài, ánh mắt lấp lánh khát khao cuộc sống.
Thật làm người ta đau lòng mà…
Trước đây khinh thường đàn ông ăn bám, giờ khinh thường bản thân không để đàn ông ăn bám mình.
“Em yên tâm, tháng sau chị nhận lương, nhất định sẽ đặt phòng của em.”
“Chị ơi, chị ở lại với em thêm chút nữa được không?”
“Được, em đợi chị xin phép nghỉ một chút.”
Tôi cầm điện thoại lên, gửi cho Tạ Lâm Chu một tin nhắn WeChat.
”Sếp ơi, chỉ cần nghĩ đến việc em yêu anh như vậy mà không thể có được anh, em không thể tập trung làm việc được.
“Vì vậy, ngày mai em muốn xin nghỉ một ngày.
“Icon mèo con ấm ức.”
OK, giải quyết xong.
Ba phút sau, tên tư bản đen tối ác độc gửi một tin nhắn:
“Nhà cô hay nhà tôi?”
Tôi: “???”
Tên tư bản đen tối ác độc lại gửi tin:
“Trợ lý Lương, để cô yên tâm làm việc, tôi quyết định để cô có được tôi.”
Không phải chứ, tại sao anh ta không theo kịch bản vậy?
Làm tôi không biết phải trả lời thế nào.
“Sếp ơi, anh đẹp trai lại xuất sắc như vậy, đâu phải người em dễ dàng có được…”
Cười gượng…
Tên tư bản đen tối ác độc lại gửi tin:
“Tôi rất dễ có được, chỉ cần cô muốn là sẽ có.”
Tôi: “…”
Tên tư bản đen tối ác độc gửi tiếp:
“15 phút nữa tôi sẽ đến dưới nhà cô.”
Không phải chứ, anh ta thật sự đến sao???
Chết rồi, trời sập rồi.
Sao phép thuật mất hiệu lực rồi?
”Sếp ơi, em thấy như vậy quá nhanh rồi…”
“Thế cô muốn thế nào? Tôi không có kinh nghiệm.”
“Em… em cảm thấy em chỉ vừa mới tỏ tình với anh thôi…”
“Được, bây giờ tôi đồng ý lời tỏ tình của cô.”
Tôi: “…”
”Sếp ơi, em cảm động quá, bây giờ chỉ muốn tập trung làm việc, mỗi ngày được nhìn thấy anh…”
“Vậy thì tốt.”
7.
Tôi hình như bị cái boomerang quay lại đập trúng rồi?
Vui vẻ chưa được mấy ngày, tôi lại bắt đầu những ngày làm trâu làm ngựa.
Người ta một tuần năm lần đi bar, tôi một tuần năm lần dậy sớm.
Sáng sớm thứ Hai, tôi bị Tạ Lâm Chu giao cho trọng trách nặng nề: để tôi đi theo dự án của Tô Cẩn Dao.
Tô Cẩn Dao là khách hàng hợp tác của công ty, cũng là người được đồn sẽ trở thành bà chủ của chúng tôi. Cô ấy vừa thấy Tạ Lâm Chu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bắt đầu theo đuổi điên cuồng.
Tô Cẩn Dao là điển hình của thiên kim tiểu thư nhà giàu, mặt đẹp dáng chuẩn, tôi nhìn còn chảy nước miếng.
Nhưng Tạ Lâm Chu như thể đã cai nghiện, hận không thể cách người ta tám dặm.
“Sếp ơi, dự án của Tô tổng lớn quá, sao lại để em phụ trách…”
Tôi lật xem tài liệu dự án, trong lòng chỉ muốn chết.
“Giao cho cô tôi yên tâm, cô là người nhà mà.”
Tôi: “…”
Vừa tăng lương cho tôi xong đã giở trò này rồi hả?
Không đúng, lương còn chưa đến tay tôi mà…
Đồ chó, để không phải trả lương cho tôi, đến chiêu hiến thân cũng dùng ra!
Sao tôi cảm thấy mình gặp phải bẫy lừa đảo tình cảm nhỉ?
Bạn thân phân tích xong, đưa ra kết luận:
“Xác định rồi, sếp của cậu muốn cậu làm trâu làm ngựa miễn phí.”
“Đều là người nhà cả rồi, còn nhắc gì đến tiền, của cô là của tôi.”
“Đều là người nhà cả rồi, còn nói gì tăng ca, đây là sự nghiệp chung của chúng ta.”
Đồ trời đánh!!!
Tên tư bản đen tối!!!
“Vậy tớ phải làm sao bây giờ?” Tôi hỏi bạn thân.
Cô ấy nghĩ một lúc, nói tôi chỉ có một con đường.
“Anh ta coi cậu là trâu ngựa miễn phí, cậu coi anh ta là trai bao miễn phí.”
“Không phải không thuê nổi người mẫu nam, mà là sếp cậu có hiệu quả kinh tế hơn.”
“Sếp cậu với nhan sắc đó, thân hình đó, đáng để ngủ một lần, không lỗ.”
Tôi nghĩ đến cái mặt lạnh ngàn năm của Tạ Lâm Chu, và cái miệng độc địa đó, suýt nữa bị PTSD.
* PTSD: Hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, ở đây người nói dùng để diễn tả mức độ căng thẳng, áp lực khi tiếp xúc với Tạ Lâm Chu.
“Không thể nào, tôi không thích anh ta!!!”
Tôi hận không thể phái sát thủ ám sát anh ta.
“Cậu không thích anh ta ở điểm nào?” Bạn thân hỏi.
Tôi không hề do dự: “Tớ không thích anh ta là sếp của tớ.”
“Vậy cậu thích anh ta là chồng cậu không?
“Ban ngày cậu làm trâu ngựa, buổi tối anh ta làm trâu ngựa, cậu thử tưởng tượng một chút…”
“Stop, stop…”
Sáng sớm c, đi muộn a đã đủ thảm rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi đi làm sớm c, đi muộn a b nữa…
Raw đây nha, bà nào hiểu chị nhà nói gì hơm: 早 c 晚 a 上 b 班已經夠慘的了,難道還要我早 c 晚 a b……
*Zịt: Cái này tui cũm hông hiểu (O_O)
Ồ đúng rồi, cái này không thể nói…
8.
Tô đại tiểu thư sáng sớm đã đến công ty chặn Tạ Lâm Chu.
“Tạ Lâm Chu đâu rồi?”
“Tô tổng, dự án của ngài, tôi sẽ phụ trách.”
Tôi khúm núm nịnh bợ, treo lên nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
Đại tiểu thư tức giận dậm chân.
“Muốn trốn tránh tôi phải không?
“Anh ta vậy mà nói với tôi là đang hẹn hò, bảo tôi đừng chen chân vào làm người thứ ba!”
Đại tiểu thư quay đầu, chất vấn tôi.
“Trợ lý Lương, Tạ Lâm Chu rốt cuộc đang hẹn hò với ai?”
“Tôi… tôi không biết…”
Không phải tôi, tuyệt đối không phải tôi…
Tôi chỉ là con trâu kéo cối xay thôi.
“Anh ta nói cô gái đó theo đuổi anh ta, anh ta không nỡ từ chối, mẹ kiếp, tôi theo đuổi anh ta lâu như vậy, sao anh ta lại nỡ từ chối tôi!”
Tôi hoảng hốt, không lẽ thật sự là tôi, cái pháo hôi nhỏ này…
“Không được, tôi phải xem là con yêu tinh nào quyến rũ anh ta!”
Nói xong, bắt đầu kiểm tra nữ nhân viên trong công ty chúng tôi.
Tôi run rẩy hầu hạ vị đại tiểu thư này, suýt nữa làm cho cô ấy cái PPT.
“Còn lại một người, còn ai nữa?”
Tôi hoang mang rối loạn: “Tôi…”
Tô đại tiểu thư liếc tôi một cái, phất tay.
“Không thể là cô.”
Tôi không hiểu: “Tại sao không thể là tôi…”
“Cô toàn mùi công việc và vẻ uể oải, không thể nào thích Tạ Lâm Chu được.”
Không phải chứ, rõ ràng như vậy sao…
“Mặt cô chỉ thiếu viết mấy chữ “tôi muốn giết chết sếp” thôi.”
Haizz, làm trâu làm ngựa mỗi ngày, phát điên mỗi ngày, đều là cố gắng chịu đựng thôi.
“Tôi biết là ai rồi!”
Tô đại tiểu thư đột nhiên đập bàn.
“Có phải là thư ký Lâm của các cô không!”
Tốt quá, cô ấy nghi ngờ đàn ông chứ không nghi ngờ tôi.
“Cái tên trai lẳng lơ đó, nhìn đã không thẳng thắn, Tạ Lâm Chu biến thái như vậy, cong cũng không có gì lạ.”
Tôi: “…”