Tình Yêu Trìu Mến Của Đại Thiếu Gia - Chương 4
11
Mỗi ngày tan học, tôi đều cùng Tạ Cảnh về nhà.
Tôi tan trước anh, anh yêu cầu tôi phải đợi.
Vì vậy, trước cửa lớp anh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng tôi, lúc này khóe miệng Tạ Cảnh sẽ không chút che giấu mà nhếch lên, giống như tâm trạng rất tốt.
Nhưng có một ngày, anh đi thi toán, vì vậy ngày hôm đó tôi tự mình về nhà.
Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, tôi bị người ta chặn lại, là Trình Nguyệt và Trình Đào đã lâu không gặp.
Bọn họ dẫn theo vài người.
Nhìn bộ dạng bọn chúng tự tin như vậy, tôi biết là chúng đã tính toán thời gian rất kỹ.
Trình Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt ghen tị: “Ồ, đại tiểu thư tan học rồi à?”
“Nhìn ra được rồi còn hỏi.”
Trình Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt căm hận: “Tại sao mày có thể học ở trường A, còn tao phải học ở cái trường rách nát đó? Mày có phải đang đắc ý lắm vì được sống ở nhà họ Tạ không? Mày cũng xứng sao?”
Tôi bình tĩnh hỏi bọn chúng: “Vậy hôm nay mấy người muốn làm gì?”
“Dạy dỗ mày một trận.” Trình Đào nhìn tôi với vẻ khinh thường, miệng không ngừng phun ra những lời lẽ cay độc.
Tôi trực tiếp cắt ngang cậu ta: “Vậy thì cậu đánh chết tôi đi, tới đây nào.
Trình Đào bị tôi chặn họng, cứng lời: “Mày… được voi đòi tiên!”
Vừa nói xong liền nắm chặt lấy cổ tay tôi, giật phăng ba lô của tôi xuống, cổ tay tôi lập tức đỏ ửng lên.
Cậu ta thực sự muốn đánh tôi, Trình Nguyệt vẫn còn chút lý trí, vội vàng kéo cậu ta lại: “Chúng ta chỉ dạy dỗ nó một chút thôi, chứ không phải đánh chết nó. Nó còn đang ở nhà họ Tạ, nếu đánh chết nó thì chúng ta tiêu đời.”
Trình Đào tức giận bất lực: “Chị, chị nghe nó nói kìa, con tiện nhân này mấy ngày không gặp mà trở nên ngạo mạn như vậy rồi.”
Trình Nguyệt cũng run rẩy vì tức giận, nhưng dường như cô ta cũng chẳng thể làm gì được tôi.
Tôi thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, tôi tự mình cúi xuống nhặt cặp sách rồi phủi phủi bụi trên đó: “Không có bản lĩnh thì đừng chặn đường tôi, lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải về nhà làm bài tập.”
Trình Đào càng thêm tức giận, cậu ta gầm lên: “Chị, chị nhìn con tiện nhân kia kìa! Thật là đáng ghét!”
Trình Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn tức giận: “Bọn tao sẽ luôn rình mày đấy, tốt nhất mày nên cẩn thận.”
12
Vì chuyện ngoài ý muốn này, tôi về nhà muộn.
Tạ Cảnh đã đi thi trở về, anh đang tựa người vào cửa đợi tôi.
Ánh mắt anh nhìn sang, tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
Ánh mắt Tạ Cảnh tối sầm lại, hạ giọng hỏi tôi: “Sao về muộn thế?”
Tôi ấp úng giải thích: “Tại, tại vì tổng vệ sinh lớp.”
Tạ Cảnh “ừm” một tiếng, đưa tay nhận lấy cặp sách của tôi: “Lần sau tổng vệ sinh thì gọi điện thoại cho anh, anh đến giúp em làm. Đó không phải việc của em.”
Mắt tôi sáng rực: “Vâng ạ.”
Thế nhưng ngày hôm sau, Tạ Cảnh đột nhiên nói với tôi rằng anh có việc đột xuất nên bảo tôi đừng đợi anh, tự đi về trước đi.
Tôi không chút nghi ngờ, lập tức đồng ý, nhưng vì quên tập bài tập nên tôi lại quay lại lấy, vì vậy mà cũng đi về muộn.
Lúc đi ngang qua con hẻm hôm qua, tôi lại nhìn thấy đám người của Trình Nguyệt và Trình Đào.
Chỉ có điều lần này họ thực sự đang bắt nạt bạn học.
Trình Nguyệt ngồi một bên, cô ta hứng thú sơn móng tay, dường như kẻ cầm đầu đang bắt nạt bạn học bên cạnh không phải là em trai cô ta.
Trình Đào giẫm chân lên mặt một cậu con trai đeo kính: “Nhìn mày như thế mà cũng đòi thích chị tao á? Mày xứng à? Không soi gương xem lại bản thân mình đi?”
Một cô gái bên cạnh có lẽ là em gái của cậu con trai kia, cô bé vừa khóc vừa cầu xin Trình Đào: “Xin lỗi, anh trai em sau này không dám nữa, tuyệt đối sẽ không viết thư tình cho chị Trình Nguyệt nữa, cầu xin anh tha cho anh ấy! Đừng đánh anh ấy!”
Trình Nguyệt không kiên nhẫn lên tiếng: “Phiền chết đi được, ồn ào quá, bịt miệng nó lại!”
Người bên cạnh thực sự định bịt miệng cô gái, tôi hít một hơi thật sâu, không thể để mặc được nữa, cùng lắm là bị đánh một trận thôi, trước đây cũng không phải tôi chưa từng bị đánh.
Tôi lấy điện thoại ra, vừa gọi báo cảnh sát vừa bước vào con hẻm.
Giọng nói quen thuộc vang lên: “Chúng mày giỏi lắm hả?”
Bước chân vừa bước ra của tôi lại rụt về, rồi lặng lẽ cất điện thoại đi.
Tạ Cảnh đút một tay vào túi quần, một tay nghịch chiếc bật lửa kim loại, miệng ngậm hờ một điếu thuốc đang cháy dở, vẻ mặt có phần lười biếng.
13
Trình Nguyệt thấy người đến là Tạ Cảnh, cô ta lập tức đứng phắt dậy vuốt vuốt tóc, vẻ mặt vui mừng tiến lên: “Bạn học Tạ, sao anh lại đến đây? Tống Thời đâu? Nó thật là không hiểu chuyện, sao không ở cạnh anh?”
Tạ Cảnh nhìn cô ta từ trên xuống dưới, khẽ cười một tiếng: “Thích tao à?”
Mặt Trình Nguyệt đỏ bừng: “Bạn học Tạ Cảnh, sao anh biết em…”
Tạ Cảnh tiến lại gần, nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng, giơ tay vỗ vỗ mặt cô ta: “Cút, tao không có hứng thú với loại như mày. Còn nữa, cái tên Tống Thời không phải để cho loại người như mày có thể nhắc đến. Lần sau đừng nhắc đến nữa, mày nên biết tao không dễ tính.”
Nói xong, anh lướt qua Trình Nguyệt rồi nhìn thẳng vào Trình Đào: “Hôm qua Tống Thời bị đỏ cả tay, là do mày làm à?”
Tạ Cảnh phủi tàn thuốc, nhả ra một vòng khói, ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt, anh hứng thú mở miệng: “Trình Đào đúng không? Chơi với tao một chút nào.”
Thế là, tận mắt tôi chứng kiến cảnh Tạ Cảnh một mình đánh bại tất cả bọn chúng, nhiều người như vậy mà không một ai có thể đánh thắng anh.
Biểu cảm của Tạ Cảnh vẫn luôn điềm tĩnh, cứ như đang làm một việc hết sức dễ dàng, nhưng lực đạo trên tay anh lại không hề giảm bớt, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn nhẫn.
Khoảnh khắc ấy, dường như tôi mới thực sự nhìn rõ Tạ Cảnh, Tạ Cảnh trong lời đồn đại kia.
Đây mới thực sự là anh sao?
Trình Đào sắp bị đánh đến ngất đi, Trình Nguyệt ở bên cạnh cũng bị dọa sợ đến ngây người, cô ta cũng chỉ mới nhận ra Tạ Cảnh rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Trình Đào vừa khóc vừa kêu gào: “Chị, chị, chị cứu em! Chị cứu em với!”
Trình Nguyệt hoàn hồn, cô ta bò đến cầu xin Tạ Cảnh dừng tay, nhưng Tạ Cảnh cứ như không nghe thấy, động tác của anh không hề có ý định dừng lại.
Trên tay Tạ Cảnh đã dính máu, cuối cùng, vào lúc Trình Đào sắp ngất đi, Tạ Cảnh mới thu tay lại.
Tạ Cảnh nhìn bàn tay dính máu của mình, không để tâm lắm, tất cả đều là máu của tên Trình Đào kia.
“Chuyển trường đi, đừng học ở cái vùng này nữa, nhìn thấy hai người, tâm trạng Tống Thời sẽ không vui.” Tạ Cảnh cười khẽ: “Hiểu chưa?”
Trình Nguyệt vừa khóc vừa gật đầu lia lịa: “Tụi em sẽ không, sẽ không xuất hiện trước mặt Tống Thời nữa.”
Tạ Cảnh ngồi xổm xuống, chỉnh lại cổ áo cho Trình Đào: “Còn nữa, sau này đừng có bắt nạt bạn học nữa, nếu không tao đánh chết mày.”
Trình Đào vừa khóc vừa nói được.
Tạ Cảnh xoay người, lúc anh nhìn thấy tôi chưa kịp trốn đi, khóe miệng đang nhếch lên của anh bỗng chốc cứng đờ.
Trên mặt anh hiện lên vẻ bối rối, theo bản năng anh giấu tay ra sau lưng, gãi gãi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi.
Tạ Cảnh dè dặt hỏi tôi: “Nhìn thấy hết rồi à?”
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Nhìn thấy rồi.”
“Anh, anh vừa rồi chỉ đang đùa với bọn họ thôi, em đừng coi là thật.”
Ánh mắt tôi rơi vào bàn tay dính máu của anh, Tạ Cảnh lúng túng giải thích: “Máu của anh, máu của anh, đây là máu của anh.”
Anh vừa nói vừa cẩn thận dịch chuyển bước chân, muốn che đi tầm mắt nhìn về phía sau của tôi.
Tôi cười gượng một tiếng: “Haha, không, không sao, vốn dĩ em cũng định ra tay nghĩa hiệp.”
Trên mặt tôi treo nụ cười gượng gạo, nhưng hai chân lại run lên không ngừng.
Mẹ ơi, anh hơi hung dữ.
Thế là, từ hôm đó trở đi, giữa tôi và Tạ Cảnh hình thành một bầu không khí vô cùng kỳ lạ, không nói rõ cũng chẳng thể diễn tả được.
14
Thời gian trôi qua nhanh thật, tôi đã học lớp 12 rồi, vượt qua ngưỡng cửa này là tôi sẽ trở thành người lớn như tôi từng nghĩ trước đây.
Lẽ ra tôi không muốn tham gia buổi họp lớp cấp hai, bởi vì trong đó có rất nhiều người từng khinh thường tôi.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, hồi cấp hai tôi cũng khá may mắn, trong lớp có mấy cô bạn chơi thân, họ là một trong số ít những người đã đối xử tốt với tôi. Tôi không thể vì một số kẻ xấu xa mà không gặp lại những người bạn tốt của mình, tốt nghiệp rồi nói lời tạm biệt là thật sự không gặp lại nữa, tôi muốn gặp họ.
Ngày họp lớp, tôi búi tóc củ tỏi, kiểu tóc tôi rất thích từ hồi cấp hai.
Khoảnh khắc tôi đẩy cửa phòng bao, tiếng cười nói rôm rả bỗng im bặt.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, trong mắt mỗi người đều là sự kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, khuôn mặt trở nên trắng trẻo, mái tóc suôn mượt. Trước đây, tôi luôn mặc những bộ quần áo người khác bỏ đi, nhưng hôm nay tôi lại mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, trên cổ đeo chiếc dây chuyền mà dì Giang mua cho tôi, lấp lánh ánh sáng.
Ánh mắt tôi cũng không còn tự ti và rụt rè như trước nữa, tôi mỉm cười chào hỏi mọi người, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.
Cô bạn thân nhất của tôi là người phản ứng lại đầu tiên, cô ấy vui mừng nắm lấy tay tôi: “Tống Tống, cậu thay đổi rồi! Bây giờ cậu xinh đẹp quá! Khiến người ta chỉ muốn nựng má cậu thôi! Tớ là con gái mà cũng thấy rung động!”
Tôi ngượng ngùng trước lời khen của Tiểu Lan, hai má tôi ửng hồng.
“Ôi chao, mới học cấp ba thôi mà có người đã đi nhầm đường rồi sao? Toàn thân là hàng hiệu thì dĩ nhiên là thay đổi lớn rồi, chẳng lẽ là được người ta bao nuôi?”
Hoa khôi cấp hai cười mỉa mai nhìn tôi, giọng điệu cô ta đầy ẩn ý.
Tiểu Lan tức giận đập bàn: “Cậu nói móc ai đấy?”
Hoa khôi khinh thường nhìn tôi, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy của tôi thì trong mắt lại lóe lên tia ghen tị: “Mọi người đều biết tôi đang nói ai mà! Trước đây ở trường thường xuyên đi nhặt ve chai, bây giờ Tống Thời lại có thể mặc đồ hiệu? Mua được đá quý? Ai mà tin! Cái dây chuyền trên cổ cô ta, đó là đá quý được bán đấu giá, giá trị hàng triệu đấy! Cô ta mua nổi sao? Không phải ăn trộm thì là được người ta bao nuôi. Chắc chắn là do kim chủ mua cho!”
Các bạn học khác cũng gật đầu tán thành, mọi người nhìn tôi như thể đang chờ xem trò cười.
Tiểu Lan tức đến đỏ mặt.