Tình Yêu Trìu Mến Của Đại Thiếu Gia - Chương 3
8
Tôi đã ở nhà họ Tạ được gần nửa tháng, cuộc sống ở đây khiến tôi mỗi ngày đều như sống trong mơ.
Dì Giang giúp tôi nghỉ việc ở quán trà sữa, bà ấy vừa cài tóc cho tôi vừa nói: “Làm thêm gì nữa? Con nít con nôi tuổi này là phải được người nhà cưng chiều.”
“Nhưng con nên làm hết tháng này cho ông chủ.”
Dì Giang đặt hai tay lên vai tôi: “Yên tâm, dì sẽ không để ông chủ con chịu thiệt đâu, đã bồi thường rồi, con cứ ngoan ngoãn ở nhà dì làm công chúa nhỏ xinh đẹp là được.”
Ngày chú Tạ về nhà, tôi đứng ở cổng nhà ngoan ngoãn chào hỏi.
Tôi bối rối, ông ấy lại cười hiền, đưa tay cho tôi một phong bao lì xì rất dày: “Đây là Tiểu Tống à, lớn lên xinh xắn thật đấy, ước mơ lớn nhất đời này của chú là có một cô con gái nhỏ ngoan ngoãn, giờ thì toại nguyện rồi.”
Tôi được yêu thương nhưng thiếu tự tin nhận lấy, một phong bao lì xì dày cộp, đây là lần đầu tiên tôi được nhận lì xì, hồi nhỏ nhà tôi mỗi khi Tết đến, người đến chúc Tết đều là họ hàng bên nhà mẹ kế, họ chỉ cho Trình Nguyệt và Trình Đào lì xì, chưa bao giờ cho tôi.
Tôi cẩn thận cầm phong bao lì xì lên xem đi xem lại: “Cảm ơn chú ạ.”
Chú Tạ xoa đầu tôi: “Không cần cảm ơn, Tống Thời ngoan lắm.”
Tạ Cảnh cũng rất khác so với lời đồn, phải nói là hoàn toàn không giống.
Lời đồn nói Tạ Cảnh nóng tính, không kiên nhẫn với ai.
Nhưng người tôi nhìn thấy, anh lại là người vì muốn tôi ăn thêm vài miếng cơm mà nhỏ giọng dỗ dành tôi rất lâu, là người tỉ mỉ đến mức mỗi lần tôi quên sấy tóc, anh đều lười biếng dựa cửa phòng đưa máy sấy tóc cho tôi, cằn nhằn: “Sao lại không sấy tóc?”
“Em quên mất, với lại em cũng không thích sấy tóc.”
Giọng Tạ Cảnh lười biếng, ánh đèn chiếu vào một bên mặt anh, đẹp đến mức không chân thật: “Con nít con nôi mà lắm tật xấu thật đấy, sấy tóc, anh nhìn em sấy.”
Lần nào cũng vậy, chưa bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Lời đồn nói Tạ Cảnh của trường A ngang ngược quen rồi, muốn anh cúi đầu thì khó như lên trời.
Tôi vẫn luôn biết Tạ Cảnh hút thuốc, bởi vì anh thường xuyên vô thức lấy bật lửa ra.
Nhưng vì sự xuất hiện của tôi, Tạ Cảnh không hút thuốc nữa. Thay vào đó là kẹo mút, chỉ là dáng vẻ anh ngậm kẹo mút có lẽ chính anh cũng không biết, giống hệt dáng vẻ ngậm thuốc lá.
Một ngày nọ, tôi nhìn anh ngậm kẹo mút, bật cười hỏi: “Tạ Cảnh.”
Tạ Cảnh cà lơ phất phơ đáp: “Gì đấy?”
“Có phải anh muốn hút thuốc rồi không?”
Tạ Cảnh khịt mũi cười khẩy: “Sao, muốn quản anh à?”
Một câu nói đùa lại khiến tim tôi ngứa ngáy, tôi lo lắng nắm chặt lấy vạt áo.
Ánh nắng hơi gắt, Tạ Cảnh theo bản năng kéo vành mũ của tôi xuống.
“Tạ Cảnh, anh không giống với những gì em nghe nói chút nào.”
Tạ Cảnh nhếch mép: “Đừng có nghe người ta đồn đại lung tung, toàn là bịa đặt đấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Tạ Cảnh, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
Nếu không tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Ánh mắt Tạ Cảnh tối sầm lại, anh dường như khẽ cười rồi cúi người xuống gần tôi, tôi cứ tưởng anh định trả lời tôi, vì vậy liền rướn người về phía trước, chăm chú lắng nghe.
Kết quả là anh búng trán tôi một cái.
Giọng nói pha chút ý cười vang lên từ đỉnh đầu: “Tự mình nhớ lại đi.”
9
Chỉ trong vòng nửa tháng, tôi đã thay đổi rất nhiều.
Niềm vui mỗi ngày của dì Giang là ăn mặc đẹp cho tôi, mỗi ngày đều được ăn thịt khiến khuôn mặt gầy gò của tôi đầy đặn hơn một chút.
Không phải đi nhặt ve chai nữa, làn da cũng trở nên trắng trẻo hơn.
Tôi nhìn mình trong gương, mẹ ơi, con xinh đẹp thật đấy.
Mọi người ở đây dường như đều đối xử tốt với tôi vô điều kiện. Trong những năm tháng không được yêu thương đó, tôi không biết được yêu thương là tư vị gì, cũng không ai dạy tôi phải làm sao để có thể thản nhiên đón nhận những yêu thương chân thành và mãnh liệt này.
Vì vậy, tôi hoang mang và bất an, tôi không biết rằng hóa ra tôi cũng có thể có được những thứ này.
Nhưng đứa trẻ khó khăn lắm mới có được kẹo, thì sẽ luôn lo lắng nếu mất đi thì phải làm sao.
Ông trời ơi, có lẽ con thực sự có thể được mọi người chấp nhận, phải không?
Dì Giang đã đăng ký cho tôi vào trường A, và tôi đã vượt qua kỳ thi.
Ngày khai giảng, Tạ Cảnh lái xe máy đứng đợi tôi ở cổng.
Thấy tôi ra, anh liền hất cằm ra hiệu bảo tôi lên xe: “Hôm nay khai giảng đừng căng thẳng, anh học lớp 11, có ai bắt nạt thì đến tìm anh.”
Tạ Cảnh đội mũ bảo hiểm, giọng nói có chút ồm ồm: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi.”
Tôi hai tay cầm quai cặp, nhất quyết không chịu lên xe.
Lúc này Tạ Cảnh giống như con công xòe đuôi, vẻ mặt hào hứng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe đi. Đừng sợ, anh chạy chậm một chút.”
Tôi nhìn chiếc xe máy màu đỏ chói lóa này, cười gượng gạo: “Ngầu thật đấy.”
Tạ Cảnh nhướng mày: “Nói tiếng người.”
Tôi nhỏ giọng than thở: “Em không muốn đi xe máy, phô trương quá.”
Tạ Cảnh bị chọc cười: “Tống Thời, em lắm tật thật đấy.”
Tuy nói vậy, nhưng anh lại vươn chân dài bước xuống xe, ném chìa khóa cho quản gia đứng bên cạnh, sau đó cúi người xuống, động tác tự nhiên khoác cặp sách của tôi lên vai mình.
10
Ngày đầu tiên đi học, ảnh của tôi đã bị đăng tràn lan trên diễn đàn của trường.
Chỉ vì một lý do duy nhất, Tạ Cảnh mặc đồng phục đến trường.
Lúc ấy tôi mới biết, thì ra vị đại ca Tạ Cảnh này, trước giờ khi đi học anh không bao giờ mặc đồng phục.
Giáo viên hỏi anh tại sao, anh lại thẳng thắn hùng hồn nói: “Tại không thích, nhìn thật ngu ngốc.”
Anh là học sinh đứng đầu, thành tích tốt, gia thế khủng, thầy cô vừa yêu vừa sợ, không ai quản nổi anh.
Ấy vậy mà hôm nay, đại ca Tạ Cảnh lại mặc đồng phục, ăn mặc chỉnh tề, bộ đồng phục bình thường trên người anh toát ra vẻ bất cần đời.
Tại sao tôi lại đỏ mặt chứ?
Bởi vì tên Tạ Cảnh ngày thường chẳng ai dám động vào hôm nay lại khoác trên vai hai chiếc cặp sách, một trong số đó còn màu hồng, trong khi tôi đi bên cạnh lại không đeo cặp.
Lúc bị chụp ảnh, tôi đang tập trung ăn sáng, còn Tạ Cảnh sợ tôi không nhìn đường nên đã đưa tay câu lấy cổ tôi, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng nay bỗng dịu dàng đến mức khó tả.
Thế là tôi nổi tiếng, nữ sinh toàn trường đều đang đoán già đoán non về thân phận của tôi.
Tất nhiên, rắc rối cũng tìm đến tôi.
Giờ ra chơi đi lấy nước, có một nữ sinh chặn tôi lại, gương mặt quen thuộc, dáng vẻ quen thuộc.
Là cô gái xinh đẹp hôm đó cùng Trình Nguyệt đá đổ túi chai nhựa của tôi.
Cô ta đứng ở đầu cầu thang, vênh váo nhìn tôi: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, tránh xa Tạ Cảnh ra? Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai à?”
Tôi nhíu mày: “Ai biết cô cũng học trường này.”
“Tôi… Cô… Cho dù tôi không học trường này thì cô cũng không được phép đến gần Tạ Cảnh!”
Nói xong, cô ta như vẫn chưa hả giận, hất đổ cốc nước trên tay tôi xuống đất.
“Choang!” Âm thanh cốc giữ nhiệt rơi xuống đất, nước trong cốc đổ hết ra ngoài.
Tôi sững người, hơi đau lòng, đây là cốc dì Giang tặng tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý của cô gái, rồi lại nhìn chiếc cốc nằm trên đất.
Thứ nhất, tôi không động vào cô ta, thứ hai, tôi không động vào cô ta.
Dì Giang đã nói, bị người khác bắt nạt thì nhất định phải đánh trả.
Vậy là tôi nhìn vào khuôn mặt của cô gái, nhắc nhở cô ta: “Tôi sẽ đánh cô đấy.”
Cô gái lắc đầu, vẻ mặt càng thêm đắc ý: “Tôi không tin.”
Tôi giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô gái.
Cô gái đứng sững tại chỗ, cả hai chúng tôi đều nhìn đối phương với vẻ không thể tin được.
Tôi lại thử giơ tay vỗ nhẹ vào má cô gái.
Cô gái lúc này mới có phản ứng, cô ta chỉ vào tôi: “Cô tiêu đời rồi, cô dám đánh tôi, cô có biết tôi là ai không? Không ai dám đánh tôi! Cô chỉ là một kẻ nhặt rác mà dám đánh tôi! Tôi sẽ gọi phụ huynh.'”
“Tôi không có dùng sức mà, tôi không có dùng sức.”
Cô gái không nghe tôi giải thích, che mặt chạy mất.
Cô ta đi mách giáo viên, thật là trẻ con, học cấp ba rồi còn mách giáo viên, chắc chắn tôi bị mời phụ huynh rồi.
Nghe nói gia thế cô gái kia không đơn giản, trong lòng tôi như lửa đốt khi chưa thấy dì Giang đến.
Thôi xong rồi, ngày đầu tiên đi học đã gây chuyện, dì Giang có còn muốn nhận tôi nữa không? Liệu có nghĩ rằng tôi phiền phức quá rồi đuổi tôi về không?
Nếu như bố tôi đến thì chắc chắn sẽ bắt tôi quỳ xuống xin lỗi đối phương.
Đang lúc tôi rối bời, một giọng nữ đầy phẫn nộ vang lên, người chưa đến tiếng đã tới: “Ai dám bắt nạt Tiểu Tống của tôi? Ai? Tôi xử đẹp chúng nó!”
Là dì Giang!
Tôi ngơ ngác đứng im tại chỗ, dì Giang như bước ra từ ánh sáng, bà ấy kiểm tra tôi từ đầu đến chân: “Ngoan ngoãn đừng sợ, dì đến rồi, dì đến để chống lưng cho con.”
Hoá ra người thật lòng yêu thương tôi sẽ không bao giờ thấy tôi phiền phức.
Bố mẹ cô gái là tổng giám đốc một công ty, vừa rồi còn vênh váo tự đắc, lúc này lại khúm núm đứng dậy: “Tạ, Tạ phu nhân, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, chỉ là trẻ con đùa nghịch với nhau.”
Họ lôi kéo cô gái cúi đầu khom lưng xin lỗi, cũng chẳng còn cách nào khác, bọn họ không ngờ người đến lại là phu nhân nhà họ Tạ.
Dì Giang lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ? Tôi không thấy đây là chuyện nhỏ! Vụ này nhà trường phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì mấy tòa nhà này coi như bỏ đi.”
Lãnh đạo nhà trường lau mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu: “Chúng tôi nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời thỏa đáng.”
Kết quả là ngày hôm sau, cô gái kia chuyển trường, trường A lại có thêm một lời đồn, chính là tôi cũng lợi hại như Tạ Cảnh, không được động vào.