Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 8
15.
Lý Mặc đã phát hiện ra điểm bất thường, mẫn cảm đánh hơi được nguy hiểm: “Sao có thể, chưa tới ban đêm mà… A!”
Gã chưa nói hết câu đã hét thảm một tiếng, cánh tay còn lại đã bị chém đứt, sợi cước trong tay cũng đứt đoạn theo!
Vô số xúc tu đen chui vào người gã, đâm thành một cái động máu, nhưng lại tránh đi những chỗ trí mạng nhất, khiến gã sống không được chết cũng không xong, bị đau đớn tra tấn đến cùng cực.
Cùng lúc đó, tôi cũng ngã vào một vòng tay lạnh lẽo, nhưng lại khiến người khác yên tâm.
Là Thẩm Phượng Ngô, anh ấy đến rồi.
“Cục cưng… không sao… nhanh thôi là không đau nữa…”
Thẩm Phượng Ngô ôm tôi, đưa một ngón tay vào miệng tôi.
Mấy cái xúc tu đen cũng vội vàng vuốt ve an ủi tôi.
Tôi đang không biết anh ấy muốn làm gì, thì nếm được cái gì đó ngọt ngào lành lạnh.
Uống vào thì cả người không đau nữa, có thể nói là linh đan diệu dược!
Kệ đi, tôi uống một xíu đã thành nghiện, mút ngón tay Thẩm Phượng Ngô đòi uống tiếp.
Anh ấy đỏ mặt, con mắt đen kịt ánh lên sắc đỏ mờ ám, đẹp đến loá mắt.
“Cục cưng, không uống nhiều được đâu, em không chịu nổi.”
Anh ấy rút ngón tay ra, lúc bấy giờ tôi mới tỉnh táo lại, muộn màng nhận ra… đó là máu của Thẩm Phượng Ngô.
Bị Lý Mặc khống chế nên tôi đã xém cởi quần áo ra, giờ Thẩm Phượng Ngô đang tỉ mỉ chỉnh lại cho tôi.
Tôi vừa ngẩng đầu, đã thấy góc nghiêng thần thánh của anh ấy.
Tôi kiềm lòng không đặng, lên tiếng giải thích: “Ngô Ngô, gã chưa đụng vào người em!”
Nhưng Thẩm Phượng Ngô cũng không nói gì, chỉ quyến luyến hôn lên môi tôi.
“Á à, trêu chọc phu nhân bọn ta, sao mi dám? Cũng phục dũng khí của mi thiệt đó!”
Bé gái ngồi xổm trước mặt Lý Mặc, một tay ôm con búp bê có một không hai trên đời, một tay đặt trên lồng ngực gã: “Hôm qua để mi chạy thoát, hôm nay thì đừng hòng!”
Nói xong, con bé từ từ thọc bàn tay sắc nhọn như dao vào ngực gã, móc ra một trái tim tanh tưởi.
Cô bé túm mạnh nó ra, Lý Mặc đã thoi thóp.
Gã ta lập tức trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Khi cô bé nhét trái tim tanh hôi đó vào trong con búp bê, hoàn thành bộ phận cuối cùng của nó, Thẩm Phượng Ngô cũng dời khỏi môi tôi, ôm tôi bước ra ngoài.
Lúc ngang qua người con bé, tôi nghe nó thở ra một tiếng: “Cuối cùng cũng xong.”
Tôi giật mình, không phải vì gì khác… mà do giọng của cô bé không phải giọng trẻ con, nó đã biến thành giọng của một phụ nữ trưởng thành.
Vừa ra khỏi phòng, cho dù được Thẩm Phượng Ngô che chắn trong lòng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được xung quanh đang chấn động.
Cả khách sạn đang lung lay sụp đổ.
Trần Thanh và Sở Phong tựa vào nhau lảo đảo chạy ra ngoài, trên mặt toàn là kinh ngạc: “Nhanh vậy đã kết thúc phó bản rồi?”
Bọn họ quay đầu thấy tôi và Thẩm Phượng Ngô, lập tức im re không nói, nín thở chạy xuống dưới lầu.
Điểm cuối của cầu thang vốn nên là đại sảnh, nhưng sảnh chính đã bị sương trắng che phủ, không còn tồn tại.
Nơi đó… đang hình thành một vòng xoáy!
Trần Thanh và Sở Phong bước vào vòng xoáy, đợi truyền tống trận xuất hiện.
Lúc này, Thẩm Phượng Ngô cũng đặt tôi xuống, bảo tôi xuống lầu: “Cục cưng, em phải về rồi.”
“Phu nhân, thương xót boss đi, y thầm mến phu nhân lâu rồi.”
Bé gái đã lấy lại được giọng nói của người trưởng thành, ngữ điệu biếng nhác.
Thẩm Phượng Ngô liếc người nọ một cái, cô bé lập tức làm động tác kéo khoá miệng, lí nhí than thở:
“Có miệng mà không biết xài, đáng đời không cua được vợ!”
Sau đó, cô bé búng tay một cái, ông chủ khách sạn đột ngột xuất hiện.
Ông ta hoảng sợ nhìn cô bé, định lên tiếng cầu xin.
“Suỵt! Ba ba, con không muốn nghe mấy câu cầu xin giả tạo của ba, tởm lắm.”
Cô bé phất tay, ông ta bị ép xoay đầu lại, đặt lên tay cô bé.
Cô bé siết chặt tay, đầu ông ta từ từ biến thành tro bụi.
Sau đó, cô bé vung tay, tro bụi rơi hết xuống lầu, biến mất trong làn sương trắng.
“Không bao giờ… gặp lại, ba ba thân yêu.”
Làm xong, cô bé nhìn sang đây, đột nhiên mỉm cười với tôi.
Trong nháy mắt, đầu tôi xuất hiện một vài hình ảnh.
16.
Rất nhiều năm về trước, khách sạn này làm ăn không tốt, sắp đóng cửa đến nơi, người đàn ông nọ bắt đầu đánh đập vợ con để giải toả áp lực.
Một lần nọ, ông ta lỡ tay đánh chết vợ, nửa đêm chặt xác người vợ thì bị con gái nhỏ tuổi nhìn thấy.
Con gái thấy xác mẹ, khóc lóc ngăn ông ta lại, bị người đàn ông đã mất đi lý trí chặt mất đầu!
Sau đó, oán khí của đứa con ngưng tụ, nó tìm lại toàn bộ thi thể của mẹ mình, khâu thành một con búp bê, luôn mang theo trên người, cũng tạo nên bối cảnh của phó bản.
Phó bản mở ra bao nhiêu lần thì mẹ con cô bé sẽ phải chịu thảm cảnh này bấy nhiêu.
Năm này qua tháng nọ, hai người họ không bao giờ được giải thoát.
Đến một ngày kia, hai người biết được bí mật của đại boss, tích từng chút từng chút oán khí một, dẫn một cô gái tiến vào.
Cô gái đó là Hạ Tích Vụ, người yêu online mà boss lớn vẫn luôn tâm niệm.
Thỉnh cầu của cô bé, đơn giản là đại boss hãy phá huỷ phó bản này, chấm dứt nỗi giày vò mà mẹ con cô phải chịu!
Biết được mọi chuyện, tôi kinh ngạc nhìn con bé.
Tôi đã biết, Thẩm Phượng Ngô không nói dối mình.
Người dẫn tôi vào thế giới kinh dị quả thật không phải anh ấy, nhưng… đã được anh ấy ngầm đồng ý.
“Đi được rồi!”
Vòng xoáy đã hoàn thành, đã đến lúc rời đi.
Trước khi đi, Trần Thanh dừng bước, không dám nhìn Thẩm Phượng Ngô, chỉ nói với tôi:
“Hạ Tích Vụ, phó bản sẽ đóng lại bất cứ lúc nào, cô xuống đây nhanh lên, không là không đi được nữa đâu!”
17.
Tôi không trả lời, nghiêng đầu nhìn Thẩm Phượng Ngô.
Tôi hỏi: “Ngô Ngô, anh có muốn em ở lại không?”
“Cục cưng, em nói em không cảm thấy an toàn… trong thế giới của anh. Anh không thể cho em cảm giác an toàn, em không thuộc về nơi này.”
Thẩm Phượng Ngô đưa tôi xuống cầu thang.
Mấy cái xúc tu đen trên người anh ấy lén lút chui ra, quyến luyến bám chặt eo tôi, mưu đồ giữ tôi ở lại đây.
Tôi bước xuống mấy bậc, nhớ đến lúc mới quen.
Khi đó, tôi vô tình tìm được account của Thẩm Phượng Ngô.
Ban đầu tôi cứ nghĩ anh ấy là một acc trống, xem anh như gốc cây thổ lộ, trút hết mấy việc lặt vặt trong cuộc sống vào đó.
Sau đó, anh ấy gõ từng chữ từng chữ hồi âm, giống như cà lăm vậy.
Tôi sợ anh ấy là người xấu, bèn thẳng thắn bảo là mình rất nghèo, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi.
Ai ngờ anh ấy không nói không rằng chuyển tiền qua, cũng trả lời tin nhắn nhiều hơn, rồi mưa dầm thấm lâu nảy sinh tình cảm.
Anh ấy nói, nhân sinh thật nhàm chán, anh cứ phải làm mấy việc nhàm chán.
Anh ấy nói, may mà gặp được tôi, cuộc đời anh ấy mới bắt đầu có một tia sáng.
Anh ấy nói, khi nào tôi còn cần anh, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa.
Tôi chợt ngừng bước chân, vỗ ót mình một cái.
Hạ Tích Vụ ơi Hạ Tích Vụ, mày có ngốc hay không?
Trừ việc không phải con người ra, Thẩm Phượng Ngô còn khuyết điểm nào nữa không?
Không hề, một trăm điểm không có nhưng!
Vậy mày còn vùng vằng cái gì, đàn ông ở thế giới thực cũng nhiều đó, nhưng khốn nạn cũng đầy ra… bỏ lỡ một Thẩm Phượng Ngô, mày thật sự sẽ không hối hận ư?
Nghĩ đến đây, tôi quay phắt lại, tiến lên vài bước kéo tay Thẩm Phượng Ngô cùng bước xuống.
“Cục cưng…”
“Thẩm Phượng Ngô, chúng ta cùng thử một lần đi!”
Tôi giữ chặt anh, như loài rồng tìm được kho báu, nhất quyết phải giữ bên người!
Thẩm Phượng Ngô không dám tin, tay chân luống ca luống cuống, mái tóc dài bay tán loạn trước ngực, mấy cái xúc tu múa may vui vẻ giữa không trung.
“Cục cưng, anh vui lắm, thật đó! Em không sợ anh, muốn dẫn anh theo, em vẫn cần anh…”
Đến trước vòng xoáy, Thẩm Phượng Ngô ôm tôi từ đằng sau, mấy cái xúc tu cũng quấn chặt không rời.
“Xin lỗi cục cưng, anh là quái vật, làm em thất vọng rồi.”
“Thật ra từ đầu anh đã biết, anh không thể giữ em lại, anh chỉ… không muốn buông tay mà thôi.”
“Cục cưng, có mấy câu này của em, anh đã thoả mãn rồi, thật đó… Em về tìm một người kết hôn, quên anh đi.”
Nghe xong, tôi chợt khủng hoảng trong lòng.
Tôi giật mình nhớ ra, Thẩm Phượng Ngô từng nói… anh ấy không thể bước vào thế giới của tôi.
Vậy… tôi có nên ở lại không?
Ở lại thế giới kinh dị, cùng anh ấy.
Còn chưa nghĩ xong, lưng tôi bị đẩy mạnh một cái… là Thẩm Phượng Ngô, anh ấy đẩy tôi vào vòng xoáy.
“Ngô Ngô…”
Tôi chợt hiểu ra, theo phản xạ bắt lấy một cái xúc tu của anh, muốn đem anh cùng vào vòng xoáy.
“Ngô Ngô, em dẫn anh về…”
Rõ ràng tôi đã chạm được vào anh ấy, tôi nghĩ mình có thể đưa anh về nhà, vui vẻ vô cùng.
Không ngờ trong khoảnh khắc tiếp theo, anh ấy giống như một tấm gương, vỡ thành từng mảnh một, bay ra khỏi vòng xoáy…
Phía cuối cầu thang, Thẩm Phượng Ngô đang khôi phục lại thân thể, từng chút một biến về hình dạng ban đầu.
“Ngô Ngô…”
Tôi vươn tay, muốn bất chấp tất cả quay trở về.
Nhưng vòng xoáy đã đóng lại, tôi chỉ thấy đất trời rung chuyển, hình bóng Thẩm Phượng Ngô cũng trở nên mơ hồ.
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của tôi, là khách sạn bắt đầu rầm rầm sụp đổ, Thẩm Phượng Ngô đứng trên bậc thang xa xôi, chăm chú nhìn tôi, áo trắng quần đen, thân hình cao gầy, trong trẻo lạnh lùng, và cô độc.
Giống như thần nhân vời vợi trên mây, uy nghiêm không thể xâm phạm.
Tôi nghe được câu cuối cùng của anh ấy, không hề có chút tình cảm nào, quyết tuyệt nói lời chia tay: “Tạm biệt, Hạ Tích Vụ.”
Chúc mừng người chơi Hạ Tích Vụ vượt qua phó bản Búp bê, được thưởng đạo cụ: Búp bê, công dụng: tự khám phá.
Thưởng thêm: Sự bảo hộ của boss kinh dị, công dụng chưa biết.
“Ngô Ngô…”
Về thế giới thực, tôi vẫn còn gọi tên anh, lại phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà.
Tôi lấy di động ra xem, bấm vào khung chat với Thẩm Phượng Ngô, tức giận gõ phím bùm bùm:
“Thẩm Phượng Ngô, anh dám đẩy em!!!”
Kết quả là vừa gửi đi thì nhận lại một dấu chấm than đỏ chót.
… Tôi bị Thẩm Phượng Ngô block???
Đêm thu lạnh lẽo, một cơn gió thổi ngang qua, khiến tôi rùng mình.
Tôi nhìn chòng chọc dấu chấm than đỏ, ngồi sụp xuống đất đau lòng khóc ra tiếng.
18.
Sau đó, cuộc sống vẫn bình thản trôi qua, yên bình mà buồn tẻ.
Tôi đến cục cảnh sát một chuyến, làm một tờ đơn tường trình đơn giản, qua điều tra của cảnh sát, xác nhận những người đó thật sự đã chết, tuy vô cùng kỳ quái nhưng thật sự là mất vì lý do khách quan, không hề liên quan đến tôi.
Đêm đó, rốt cuộc tôi vẫn mơ, mơ thấy một chàng trai tóc đen như mực, mắt phượng đen ngòm, mặt mày khôi ngô như tranh vẽ.
Cũng mơ thấy… dưới thân anh là vô số xúc tu đen, chúng nó quấn chặt quanh người tôi, vui vẻ thân mật, khoái cảm cuồn cuộn như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi cố gắng kết bạn lại với Thẩm Phượng Ngô, nhưng không ai hồi đáp.
Có khi tôi chợt nghĩ, có phải mình đang mơ hay không?
Phó bản búp bê rồi đại boss kinh dị, tất cả đều là một giấc mộng mà thôi.
Cho đến một đêm nọ, sương trắng giăng mờ bốn phía.
Một cái vòng tay trắng lơ lửng trước mặt tôi.
“Mời người chơi Hạ Tích Vụ bước vào phó bản [Áo cưới đỏ]…
Nếu chấp nhận truyền tống, sẽ tiến vào thế giới kinh dị.
Từ chối truyền tống, từ nay về sau sẽ thoát khỏi thế giới kinh dị!”
Hai lựa chọn hoàn toàn khác biệt đang nằm trước mặt tôi.
Tôi nghe theo tiếng lòng, lựa chọn.
Cảm giác trời đất đảo lộn quen thuộc ập tới, tôi xuất hiện tại một khoảnh đất trống.
– Chào mừng người chơi Hạ Tích Vụ một lần nữa trở lại thế giới kinh dị.
Hoàn Tiền Shopee
Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.
🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.