Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 7
13.
Tôi đang định lên tiếng, ngoài cửa chợt có tiếng ồn ào.
“Ầm -”
Cửa phòng tôi bị phá, Trần Thanh chật vật đỡ Sở Phong đang bị thương xuất hiện ngoài cửa, phía sau bọn họ là một bé gái kéo theo cái rìu còn cao hơn mình một cái đầu.
Rõ là họ phải sử dụng đạo cụ mới phá được cửa phòng tôi.
“Hạ Tích Vụ, xin cô cứu bọn tôi, đạo cụ qua cửa tôi đưa hết cho cô…”
Trần Thanh còn chưa nói xong, đã thấy trong phòng dư ra một người, lập tức không nói nên lời.
Làn đạn cũng bạo phát triệt để:
[Tôi mới thấy gì đó? Là đại boss!!!]
[Đại boss tới giết chị Tích Vụ… Đúng là không có một ngoại lệ nào, không có!]
[Lầu trên, nhìn cho kỹ lần nữa đê… đại boss giết người chỉ cần phẩy tay cái là xong rồi, giờ ổng đang ôm người ta đó???]
Dường như là trong tức khắc, tôi thấy Thẩm Phượng Ngô vừa nghiêng đầu thì mọi biểu cảm dịu dàng, nghe lời, thâm tình lúc nói chuyện với tôi đều mất sạch hết.
Chỉ thấy một đám xúc tu đen vươn ra, cuốn chặt cổ Trần Thanh và Sở Phong, chỉ dùng một giây đã nâng họ lên giữa không trung.
Hai người họ chưa kịp giãy giụa, mặt đã đỏ bừng vì ngạt thở, rồi ngất đi.
Livestream cũng bị gián đoạn.
Ngoài cửa, bé gái lẳng lặng dựa rìu, chờ Thẩm Phượng Ngô giết người cho mình làm búp bê.
Nhưng có lẽ Thẩm Phượng Ngô ngại có tôi ở đây, cúi đầu nói:
“Cục cưng, đừng nhìn.”
Tôi cũng không muốn nhìn, tầm mắt vô thức ngẩng lên nhìn Sở Phong và Trần Thanh.
Đêm qua, nếu không có Thẩm Phượng Ngô ở đây, thì cô ấy đã định dùng đạo cụ cứu tôi.
Tôi vô thức nắm chặt tay, chần chừ không lên tiếng.
“Cục cưng, em muốn tha cho bọn họ không?”
Thẩm Phượng Ngô như cảm nhận được, nhẹ nhàng nhắc nhớ tôi:
“Bọn họ sắp chết, còn cố tình xông vào phòng em, sẽ khiến em chết theo.”
Thật ra Thẩm Phượng Ngô nói có lý, có thể tối nay cô bé muốn giết Trần Thanh, cũng có thể là Sở Phong, hoặc cả hai người một lúc.
Đến cuối cùng, họ lựa chọn cầu cứu tôi.
Cầu sinh là bản năng của con người, nhưng nếu không có Thẩm Phượng Ngô, tất nhiên tôi sẽ chôn chung với họ.
Nhưng hẳn là Trần Thanh hiểu lầm tôi che giấu thân phận, nghĩ tôi có năng lực chống trả.
“Anh tha cho họ, có trái với quy tắc gì không?”
Tôi hỏi, tính kỹ thì cả hai người Trần Thanh và Sở Phong cộng lại cũng không bằng Thẩm Phượng Ngô.
“Trong thế giới của anh, anh chính là quy tắc.”
Thẩm Phượng Ngô bình tĩnh đáp, xúc tu đen vừa vung lên, đã quăng hai người họ ra tận cửa.
Tôi thấy một màn này, thế mà lại nghĩ ảnh đẹp trai vô cùng?
Tôi giật mình, thấy mình không khác gì quái vật.
“Nếu họ là bạn chị, vậy em giết người khác đây!”
Con bé cao có một khúc, còn tha thêm cái rìu thật to phía sau, nhìn có hơi ngô ngố đáng yêu.
Cô bé bước qua người Trần Thanh và Sở Phong, định đi về hướng khác.
Lại đột nhiên quay đầu nhìn tôi, thích thú địa từ trên xuống dưới:
“Chị ơi, chị có ở lại không ạ? Trước khi gặp chị, boss đã không cười từ lâu lắm rồi.”
“…”
Nói vớ vẩn cái gì đó!!!
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Phượng Ngô buông tôi xuống, một cái xúc tu màu đen nhanh chóng bò lên cổ cô bé: “Cách xa em ấy ra, mi doạ bạn gái ta.”
“Boss, em thấy gan của phu nhân không nhỏ vậy đâu.”
Cái đầu nhỏ của cô bé sắp bị xúc tu vặn đứt, nhưng nó vẫn cười nói: “Giờ mà boss thả chị ấy đi, sẽ không bao giờ gặp lại nữa đâu!”
Con bé nói xong, còn dám giơ tay lên túm tóc, gỡ đầu mình ra khỏi mấy cái xúc tu.
“Pặc -”
Trong nháy mắt, Thẩm Phượng Ngô quăng cô bé qua một bên, chia đầu với thân nó ra làm hai nửa, cũng không quên rút xúc tu về.
Một đống xúc tu màu sắc khác cũng che kỹ hai mắt tôi.
Tiếc là, tôi thấy rồi.
Cũng có đáng sợ á, nhưng mà bị hù riết quen rồi.
“Boss đồng ý với em rồi đó, đừng có quên.”
Lúc này, cô bé đã tìm được cái đầu, loay hoay lắp lại lên người rồi vác rìu đi tiếp.
“Tôi từng có một gia đình… một ngày ba ba uống rượu… lấy rìu đi về phía mẹ… ba ba chém rất nhiều nhát…”
Trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng cô bé ngân nga khúc đồng dao kinh dị.
“Cục cưng, mai là xong rồi, ngủ ngon.”
Thẩm Phượng Ngô xoay người, đứng cách tôi một khoảng.
Anh ấy rất muốn ôm tôi, nhưng sợ điều gì đó nên vẫn đứng yên một chỗ.
Cuối cùng, anh ấy bỏ lại một câu, sương mù bốn phía bắt đầu nổi lên.
Có mấy cái xúc tu đen xông tới, quyến luyến cọ lên người tôi.
“Thẩm Phượng Ngô…”
Tôi nhớ ban nãy còn chưa trả lời anh ấy, thầm quyết định.
Tôi bước về phía trước, đang định cản anh ấy rời đi, thì cơn buồn ngủ đột ngột ập đến, cả người tôi ngã ra sau, dần mất đi ý thức.
Trong mơ hồ, tôi nghe ngoài phòng có giọng nữ hét lên thảm thiết.
“Cứu mạng, tôi không muốn chết! Lý Mặc, người nó muốn giết là anh, buông tôi… A!!!”
14.
Tỉnh lại lần nữa, thời gian càng trôi qua nhanh hơn.
Bên ngoài vô cùng im ắng, như thể chỉ mới qua một đêm mà toàn bộ khách sạn đã mất đi sự sống, chỉ còn lại một khoảng lặng trống rỗng chết chóc.
Hành lang bên ngoài lại loang lổ vết máu, nhìn rất rợn người.
Khách sạn không có đồ ăn bình thường, trừ mấy thứ tanh hôi đêm đầu có lẽ đã bị bọn họ ói ra hết lúc vừa về phòng.
Liên tục hai ngày không có cơm ăn, Trần Thanh và Sở Phong còn trọng thương một lượt, nên cả ngày không ra khỏi phòng.
Lúc ông chủ đưa com cho tôi, tôi lại gặp Lý Mặc.
Gã ta cũng ôm cái bụng đói hai ngày, vẻ mặt âm trầm tàn nhẫn, vết thương phủ khắp người, chật vật thua xa lần đầu gặp mặt.
Đêm qua Tưởng Mai đã chết, chỉ còn lại mình gã.
Trước khi ngất đi, vì cửa phòng đã bị phá nên tôi nghe rất rõ tiếng của Tưởng Mai.
Có thể đoán được, bé gái vốn định giết Lý Mặc, nhưng gã lại xông vào phòng Tưởng Mai, bắt cô ta thế mạng.
Tôi lấy đồ ăn xong thì về phòng, không thèm nhìn đến gã.
Tôi không có tâm trạng ăn uống gì, cho dù đây là do Thẩm Phượng Ngô tự tay xuống bếp.
Nhớ lại đêm qua, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.
Vốn muốn nói cho rõ ràng chuyện tiếp tục yêu qua mạng.
Tôi thừa nhận, tôi không muốn ở lại thế giới kinh dị cả đời, nhưng… tôi cũng không phủ nhận, sau khi biết Thẩm Phượng Ngô là đại boss kinh dị, tôi vẫn rung động với anh như cũ.
Tôi đã nghĩ, có lẽ vẫn có thể tiếp tục yêu đương, tiến thêm từng bước một.
Kết quả là, Thẩm Phượng Ngô một câu cũng không thèm thương lượng với tôi, mà làm tôi xĩu luôn!
Được, được, được lắm, nói thì dễ rồi, cái gì mà sẽ đối xử tốt với tôi. Thực tế thì toàn làm theo ý mình, rất là đáng ghét!
Ăn cho có mấy miếng, tôi lại leo lên cái giường phủ đầy hoa, tiện tay dày vò tụi nó, chờ màn đêm buông xuống.
Hôm nay là ngày cuối cùng, thời gian vẫn trôi như hoả tiễn.
Nhưng, dù có thể nào tôi cũng không ngờ, người tới không phải Thẩm Phượng Ngô mà là Lý Mặc!
Tôi không biết sao gã có thể xuất hiện trong phòng mình, chỉ biết… lúc tôi chưa kịp phản ứng, gã đã nhanh tay sử dụng đạo cụ!
Đó là những sợi cước trong suốt, cùng một loại với xúc tu của Thẩm Phượng Ngô.
Chỉ khác một điều, xúc tu màu đen đối xử với tôi dịu dàng bao nhiêu, thì sợi cước của Lý Mặc khiến tôi đau đớn bấy nhiêu!
Cước đâm xuyên vào xương cốt tôi, Lý Mặc đã mất đi một cánh tay, chỉ dùng một tay để khống chế đạo cụ.
Gã ta vừa nhấc tay, tôi đã bị ép chuyển động theo, giống như chơi trò múa rối vậy.
“Hạ Tích Vụ, không phải mày thích giả làm người mới, cốt cách thanh cao sao? Mày hại tao mất đi ba em yêu, vậy mày thế chỗ các em ấy đi!”
Lý Mặc liếm môi, đến gần tôi: “Đây là Dây điều khiển rối, đạo cụ cấp S vô cùng hiếm gặp, cho dù mày có năng lực lớn cỡ nào, cũng phải làm con rối phục vụ cho tao!”
“Sau này, mày cứ ngoan ngoãn làm nô lệ của tao, tao kêu làm cái gì thì làm cái đó! Bây giờ cởi quần áo ra, chờ tao có được mày rồi, thì tất cả đạo cụ trên người mày cũng là của tao!”
Gã nói xong thì chỉ huy dây rối, tôi cũng không khống chế được cơ thể, bị ép tự tay cởi hết quần áo ra!
Thấy cảnh này, làn đạn bắn nhanh vèo vèo:
[Ghê tởm quá, dùng thủ đoạn bẩn thỉu cỡ này. Nói năng thâm tình lắm, hôm qua chính nó ép Tưởng Mai hy sinh chứ đâu!]
[Please, ở đây là thế giới kinh dị, không từ thủ đoạn thì mình chết như nào cũng không biết! Hạ Tích Vụ này thích nhất là chủ tịch giả vờ mà, giờ lật thuyền trong mương là xứng đáng!]
[Chị Tích Vụ rơi vào tay boss hai lần mà vẫn sống, chắc chắn sẽ thoát được thôi! Không thì gọi đại boss ra, yêu nhau lắm cắn nhau đau với chị í cũng hay mà!]
Bình luận cuối cùng bị người ta chê cười rất nhiều, ai cũng hỏi thớt đó đu CP tới khờ người rồi hả?
Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, bóng đêm vây kín khắp nơi, khí lạnh toả ra bốn phía.
[Người đó… đại boss tới thiệt kìa? Mắc gì mắc gì mắc cái giống gì mà ngắt livestream vậy!]