Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 6
12.
Lúc sương mù lại vây kín căn phòng, tôi biết Thẩm Phượng Ngô đã đến.
Khi đó, tôi không ở trên giường mà ngồi cái sô pha đơn trong phòng.
Lúc sương mù dày đặc nhất, là lúc anh ấy hiện thân, xuất hiện trước mặt tôi.
“Cục cưng, em đang đợi anh hả?”
Qua nửa ngày ngắn ngửi, tôi cũng đã cố gắng chấp nhận sự thật, ráng giữ mình bình tĩnh.
Nhưng khi gặp lại Thẩm Phượng Ngô, tôi vẫn ngây ngốc cả người.
Không phải do nguyên nhân nào khác, mà là vì đám xúc tu đen đã biến mất, thay vào đó là một đôi chân dài thẳng tắp.
Tôi nhìn chằm chằm cặp giò kia, thật dài là dài lắm luôn á, Thẩm Phượng Ngô không lừa tôi, ít nhất ảnh cũng phải 1m9, tôi ngước nhìn mỏi cổ luôn.
Làn sương và ánh đèn hoà quyện vào nhau, tạo nên một vầng sáng thần bí cho Thẩm Phượng Ngô.
Anh ấy bước đến gần tôi như thể định mệnh, sau đó khom lưng:
“Cục cưng, anh nhớ em quá, em có nhớ anh không?”
Đương nhiên là tôi có nhớ tới anh, nghĩ về anh ấy cả ngày trời mà, nhưng nhớ của tôi không phải cái nhớ của anh ấy.
“Mấy cái… xúc tu của anh đâu?”
Tôi không nhìn anh ấy, thấy lạ nên hỏi một câu.
Ai ngờ còn chưa dứt câu, đám xúc tu đen nhẻm đã vui vẻ xuất hiện, còn dán lên người tôi.
“Cục cưng, anh thấy em không thích tụi nó nên thu lại rồi mới tới đây! Nếu em thích thì anh biến về như cũ…”
Hai mắt Thẩm Phượng Ngô sáng rỡ, rục rịch định khôi phục nguyên hình.
“Không không cần đâu! Anh như bây giờ là được rồi…”
Tôi vội vàng giữ chặt mấy cái xúc tu, không cho nó sờ loạn trên người.
Đang định đưa lại cho Thẩm Phượng Ngô, kêu anh ấy nhét lại vào người.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng, đã thấy anh… đỏ mặt.
Mấy cái xúc tu đen thì linh hoạt quấn quanh tay tôi, giọng Thẩm Phượng Ngô cũng khàn đi thấy rõ:
“Cục cưng, tay em nhỏ ghê, cầm anh thích quá…”
Tôi: “…”
Giờ Thẩm Phượng Ngô đang mặc áo trắng quần đen tiêu chuẩn, mái tóc đen dài như mực xoã sau lưng, làm tôi mê mẩn.
Lại cứ câu nào cũng cục cưng ơi à, nhộn nhạo cả người.
“Thẩm Phượng Ngô, anh kêu tụi nó xéo về lẹ lên!”
Yêu đương online một năm trời, tôi được anh ấy chiều chuộng quen thói, vô thức la ảnh một câu.
La xong, tôi nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, có hơi ủ rũ.
Ai biết hai mắt Thẩm Phượng Ngô sáng lên, chống tay lên sô pha, cái thân cao 1m9 hoàn toàn phủ lên người tôi, cảm giác rất là áp bách.
“Cục cưng, thế này mới là em, anh thích em dữ với anh vậy đó!”
Thẩm Phượng Ngô nói xong thì túm đống xúc tu trên tay, không quan tâm tụi nó đang giãy giụa kịch liệt, hung hăng thu trở vào người.
Miệng tôi giật giật, thấy đầu mình sắp nứt rồi, đại boss kinh dị thích người ta dữ với mình?
Còn nữa, ý ảnh là bình thường tôi khó ở lắm chứ gì!
“Trên mạng em dữ với anh, là tại anh không chịu gặp em… giờ gặp rồi, anh đang ở cạnh em, em la anh làm cái gì?”
Tôi vẫn phải cẩn thận một chút, chừa cho mình một đường lui.
Ai ngờ Thẩm Phượng Ngô chú ý sai trọng tâm, nghe vậy thì ôm chầm lấy tôi, bởi vì chênh lệch chiều cao, nên ảnh ôm tôi như ôm con gái chứ không phải bạn gái.
Lúc này đây, tôi nghe anh dịu dàng trả lời:
“Cục cưng muốn ở chung với anh? Vậy sau này anh sẽ ở với em, được không?”
“Không được!!!”
Tôi chưa kịp nghĩ đã từ chối, bầu không khí cũng sượng trân.
Tim tôi đập nhanh hơn, mặt cũng trắng bệch, liều mạng tìm cách cứu vãn tình thế.
Ý của anh ta là muốn giữ tôi lại thế giới kinh dị này, doạ tôi sợ chết khiếp.
Yêu đương với đại boss kinh dị, giờ anh ấy còn thích tôi thì không sao.
Nhưng cái thích này, là xuất phát từ tình yêu nam nữ, hay chỉ là quái vật vừa ý một món đồ chơi… Thẩm Phượng Ngô có phân biệt được không?
Hẳn là anh ta không vui, xiết lấy tôi rất chặt, đột ngột lên tiếng:
“Cục cưng, em gặp anh xong… thất vọng rồi đúng không?”
“Không phải… em…”
Tôi lắp bắp, suy nghĩ có hơi rối loạn.
Thật ra nếu muốn qua mặt anh ấy, tôi nói gì chẳng được.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại chần chừ.
“Cục cưng, anh cảm giác được, không phải em không thích anh… mà là so với anh bây giờ, em thích người yêu online của mình hơn.”
Nghe anh ấy nói vậy, tôi thấy hơi tội lỗi, nhưng cũng uất ức.
Cái này cũng đâu thể trách tôi, lúc yêu qua mạng tôi có biết ảnh không phải người đâu!
Nhớ tới lý do mình tiến vào đây, tôi cũng hỏi ngược lại: “Mấy người bắt nạt em chết hết rồi, là anh làm hả?”
“Ừ, anh tự tay giết bọn chúng.”
Thẩm Phượng Ngô lạnh lùng đáp, bỗng đưa tay nhấc bổng tôi lên, cao ngang mặt anh ấy.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt phượng tối đen như vực thẳm, chỉ còn lại bóng tối cắn nuốt quang minh, trong đó vô tình loé lên một tia sát khí.
Anh ấy cụp mắt nhìn tôi, như thánh thần quan sát con dân nhỏ bé dưới trần gian: “Kẻ bắt nạt Hạ Tích Vụ, đều đáng chết.”
Tôi sững sờ, tim trong lồng ngực đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Còn em, em phải vào đây, cũng là anh làm à?”
Từ khi gặp nhau, đây là lần đầu tiên tôi không trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Thẩm Phượng Ngô, anh đem em vào đây, là muốn giữ em lại… mãi mãi kẹt lại bên anh ư?”
“Cục cưng, không… không phải anh làm.”
Thẩm Phượng Ngô giải thích, ấp a ấp úng như đang nói dối.
Thấy thế, chế độ động lòng của tôi lập tức tạm dừng, có hơi bực mình, thế mà lại bị anh ta mê hoặc!
Lựa chọn của tôi nên là trở về nhà, chứ không phải ở lại nơi này.
“Cục cưng, anh biết, giờ em chưa chấp nhập được, nhưng mà… anh ngoan lắm, anh sẽ rất ngoan luôn.”
Thấy tôi im lặng, Thẩm Phượng Ngô bắt đầu bối rối, cúi đầu áp vào trán tôi:
“Cục cưng, em đừng chia tay anh, anh sẽ tốt với em, lúc nào anh cũng tốt với em.”
Nói xong, anh ấy chỉ để lại một tay ôm tôi, còn thả xúc tu ra.
Mấy cái xúc tu đen nhẻm bị anh ấy túm trong tay, thế mà lại hợp với nhau biến thành một bó hoa.
Một bó hoa đen xinh đẹp nhưng lại lạ kỳ, bị nhét vào tay tôi:
“Cục cưng, em thích hoa mà đúng không? Anh có thể biến thành hoa, hình gì cũng được hết…”
Thẩm Phượng Ngô cơ hồ là đang thổ lộ, ngốc nghếch lại ngây thơ.
Mà đám xúc tu đen còn nhiệt tình hơn anh ấy, bắt đầu uốn éo trước mặt tôi, thế mà tôi lại nhìn ra bọn nó đang cố gắng “lấy lòng” nữa chứ.
Tôi hẳn nên sợ hãi, cũng nên chán ghét, nhưng thực tế thì… tôi không biết phải làm sao.
Thế nên tôi không cầm, buông bó hoa rơi xuống đất.
“Cục cưng, em vẫn sợ anh, đúng không? Cho dù… anh nói, anh sẽ không làm hại em, em cũng không cách nào tin tưởng.”
Thẩm Phượng Ngô buồn buồn nói, đáy lòng tôi run run.
Anh ấy nhỏ giọng, lí nhí hỏi tôi: “Vậy… mình yêu online thôi được không? Sau này mình chỉ liên lạc qua mạng thôi, em cứ xem anh là Ngô Ngô của em…”
“Hai thế giới không thông nhau, anh chỉ có thể nhắn tin, không voice chat được, không video call được, gọi điện cũng không được… Cục cưng, trước giờ anh không cố ý không nghe máy của em, giờ vừa hay anh không thể quấy rầy em nhiều nữa.”
Một chúa tể kinh dị như anh ấy, giờ đang hèn mọn cầu xin tình yêu từ một cô gái nhân loại, tư thái nhỏ bé như cát bụi.
Tôi kinh ngạc, ý của Thẩm Phượng Ngô là… muốn đưa tôi trở về, chứ không ép tôi ở lại đây?