Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 5
10.
Thẩm Phượng Ngô si mê ngồi canh trước giường cô gái, thấy em ấy cuộn mình thành một cục nho nhỏ, anh ta lập tức mê ly.
Thẩm Phượng Ngô biết em ấy đang giả vờ ngủ, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi đến khi Hạ Tích Vụ ngủ say, mới nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh.
“Cục cưng, em sợ anh lắm, đúng không?”
Anh ta cụp mắt, trong đôi mắt phượng là mất mát, khổ sở và bất an.
Bên dưới anh ta, mấy cái xúc tu đen cứ loi nhoi vươn ra, muốn chạm vào người cô gái, lại bị anh ta mạnh mẽ rụt về, cúi đầu cảnh cáo bọn nó: “Cục cưng không thích tụi mày, đừng có hù em ấy.”
Xúc tu đen ủ rũ cả đám, rất là không tình nguyện chui vào cơ thể Thẩm Phượng Ngô, biến mất.
11.
Khi tôi tỉnh lại, ngoài trời đã hửng sáng, Thẩm Phượng Ngô cũng đi rồi.
Ngồi dậy mới thấy, mấy bông hoa hồng héo rũ trên giường đã sáng bừng trở lại.
Tôi vô thức đưa tay ra định sờ, rồi khựng lại giữa chừng, vờ như không thấy.
Đánh răng rửa mặt xong, tôi rời khỏi phòng.
Ngoài hành lang có mùi máu tươi nồng nặc, máu khô đỏ tươi còn dính trên ván gỗ, hợp với cảnh vật nơi đây một cách lạ kỳ.
“Hạ Tích Vụ, không ngờ cô lại giả làm người mới!”
Có giọng nữ đột nhiên vang lên, tôi quay ra thì thấy một cô gái tiến đến gần, theo sau là người đàn ông mặc đồ đen.
“Tôi tên Trần Thanh, anh ấy là Sở Phong. Cô không phải người mới sao không nói sớm, tôi suýt lãng phí đạo cụ cứu cô đó!”
Trần Thanh nói năng có vẻ lạnh nhạt: “Đã có hai người chết thay cho cô, Lý Mặc thì cụt mất một tay. Tôi với Sở Phong đương nhiên không phải đối thủ của cô, mong lần sau nếu cô lại tìm kẻ chết thay, thì nương tay chút ha!”
Trần Thanh nói xong thì bỏ đi, bỏ Sở Phong lại một mình.
Làn đạn yên ắng một lúc lâu:
[Cái này… đêm qua có người chết cũng bình thường, lạ là sao không phải Hạ Tích Vụ?]
[Khả năng xem tarot của Lý Mặc đúng đến 80%, còn rút ra lá ác quỷ, sao cô ta thoát được?]
[Chắc chị í là đại cao thủ che giấu thân phận á, tiếc là chị í không livestream, không xem được cảnh đêm qua!]
Tôi nghe hiểu lời móc mỉa của Trần Thanh, trong giây chốc không nói nên lời.
Sở Phong còn đứng đây, anh ta nhìn tôi chăm chú, lần đầu nói chuyện với tôi: “Cô Hạ, Trần Thanh không có ác ý, em ấy chỉ… ghét người chơi giết nhau thôi.”
Nói tới đây, anh ta đột nhiên hỏi: “Tối qua sao cô thoát khỏi tay đại boss được?”
Tôi sửng sốt, sao Sở Phong lại biết?
“Nghe đồn, lúc boss sinh ra cũng là lúc thế giới kinh dị hình thành, không rõ y là sinh vật gì, chỉ biết y là chúa tể của tất cả bọn quái vật… Bình thường y xuất hiện ở phó bản SSS, lâu lâu mới chạy vào phó bản cấp S. Có mặt y, độ nguy hiểm của phó bản cũng tăng cao, tương ứng với phần thưởng cũng rất nhiều.”
Sở Phong vừa giải thích vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, vô cùng chăm chú: “Điểm trí mạng là, không thể đối đầu trực diện với đại boss, phải tránh né tầm mắt y, tìm ra biện pháp khác để vượt ải…”
“Y hiếm khi xuất hiện trước mặt người chơi, nếu đã xuất hiện… tỷ lệ tử vong là 100%, chưa từng có ai may mắn.”
Làn đạn cực kỳ đồng tình.
[Đúng ó đúng ó, boss cuối của tui là vũ khí sát nhân hình người, chưa từng có ngoại lệ!]
[Tôi biết rồi! Đạo cụ bổn mạng của Sở Phong là dò xét mức độ nguy hiểm của quái vật, có nghĩa là… đêm qua đại boss tìm Hạ Tích Vụ?]
[Này là lần đầu tiên boss lớn nương tay nhỉ? Á á á chị Tích Vụ ơi, mở livestream đi mà, em muốn nhìn đại boss một cái huhuhuhuhu.]
“Cô Hạ, tôi có trực giác cô là người mới, đây cũng là phó bản đầu tiên của cô. Nếu vậy… sao cô lại có thể sống sót khi đã đụng độ boss lớn?”
Sở Phong thăm dò tôi, muốn có được một câu trả lời.
Tôi mím môi: “Tôi có nói, anh cũng không tin.”
Cũng đâu thể nói với anh ta, Thẩm Phượng Ngô aka đại boss kinh dị là bạn trai online của tôi, tôi còn giận dỗi bắt người ta offline, không gặp thì chia tay?
Cuối cùng gặp thì cũng gặp rồi, nhưng người chọn rút lui lại là tôi á.
Càng đâu thể nói với anh ta… đêm qua, Thẩm Phượng Ngô không những không giết tôi, còn vừa ôm vừa hôn vừa sờ?
Đúng lúc này, Lý Mặc và bạn gái anh ta cũng xuất hiện cách đó không xa.
“Cô không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều, đây là bí mật của cô.”
Sở Phong không gặng hỏi, lúc lướt qua người tôi có nhắc nhở một câu:
“Tô Mạt Mạt là bạn thân từ nhỏ của Lý Mặc, gã ta rất nặng tâm trả thù, cô khiến Tô Mạt Mạt chết thay, nhớ phải cẩn thận!”
“Anh Mặc, sao hồi tối anh không cứu người?”
Ba người Lý Mặc dẫn theo đã chết hai, chỉ còn lại mình Tưởng Mai.
“Im đi!”
Lý Mặc u ám dạy dỗ Tưởng Mai, rồi nhìn tôi chòng chọc: “Hạ Tích Vụ, tao đã coi thường mày!”
Tôi cảm nhận được địch ý của gã ta, không quan tâm lắm.
Không lâu sau đó, ông chủ khách sạn đẩy một xe điểm tâm đến trước mặt tôi.
“Kính thưa thượng khách, cô muốn ăn món gì, nếu không chọn được món nào, tôi có thể đổi thực đơn mới.”
Bao nhiêu con mắt nhìn ông chủ xum xoe với mỗi mình tôi, mặt ai cũng muôn màu muôn vẻ.
Tôi biết, đây là do Thẩm Phượng Ngô dặn dò.
Lúc yêu nhau trên mạng, Thẩm Phượng Ngô rất tốt với tôi, tôi chỉ vô ý nói một câu muốn ăn gì đó thôi, anh ấy sẽ lập tức gọi ship đến tận cửa cho tôi.
Có thể nói, ngoài không biết mặt ra thì anh ấy là một người yêu hoàn mỹ.
Tôi không có tâm trạng ăn uống gì, nhìn đống thịt lúc nào cũng có thể rớt xuống trên mặt ông chủ, càng ảnh hưởng tới khẩu vị.
Tôi chọn bừa mấy món, ông chủ như vừa trút được gánh nặng, lập tức lui ra.
Trên xe vẫn còn một đống đồ ăn, bốn người còn lại đang định chọn món, thì ông chủ khách sạn lật mặt ngay:
“Quý khách còn lại muốn ăn gì, cứ vào phòng bếp tự làm… Nguyên liệu nấu ăn tối qua còn dư mấy cây xương, các vị có thể hầm canh ăn.”
Đó hẳn là xương cốt còn sót lại của Tô Mạt Mạt, mọi người nghe xong thì thất sắc.
Sợ gặp thêm nguy hiểm, không ai dám ngăn ông chủ lại, chỉ đành ôm cái bụng đói.
“Em biết rồi, đạo cụ của Hạ Tích Vụ có thể khống chế quái vật làm việc cho cô ta!”
Tưởng Mai nhìn tôi, đột ngột nói với Lý Mặc.
Trong nháy mắt, tôi có cảm giác mình bị rắn độc theo dõi, trong mắt Lý Mặc toàn là nọc độc tham lam.
“Đi!”
Nhưng gã ta cũng không làm gì khác, kêu Tưởng Mai xuống lầu.
Lúc đi xuống, bọn họ gặp bé gái ôm búp bê.
Sau đêm qua, ai cũng không dám phớt lờ bé gái này nữa.
“Anh ơi, búp bê của em đẹp không?”
Cô bé giơ con búp bê lên cao, khoe với Lý Mặc và Tưởng Mai.
“Á -”
Cô ta hét lên rồi tự bịt chặt miệng, run lẩy bẩy cả người.
Tôi đứng cách đó không xa, thấy rõ ràng.
Gọi là búp bê, nhưng thực chất là một con búp bê máu, tóc của nó… à không, da đầu của nó là da người thật!
Cơ thể con búp bê cũng chỉ có khung xương, bên trên còn nguyên máu thịt be bét.
Đây là con búp bê may từ hai mạng người, nhưng nó vẫn chưa hoàn thành.
Vậy có nghĩa là, phó bản này vẫn cần người chết.
Lý Mặc cũng không vui nổi, nhưng gã ta nghĩ ra gì đó, kiên nhẫn cúi người xuống, chỉ về phía tôi:
“Búp bê của em mới làm được một nửa, chưa đẹp lắm… Anh thấy nếu làm tiếp sẽ đẹp hơn nhiều!”
“Anh nói đúng, vậy anh muốn làm búp bê của em không?”
Cô bé hỏi đến là ngây thơ, nhưng cũng chính nó là kẻ tự tay lột da giết người.
“Anh là con trai, không hợp làm búp bê. Chị gái đứng trên lầu đẹp lắm, em chọn chị ấy kìa.”
Hình như cô bé thấy gã ta nói đúng, ôm búp bê lên lầu.
Dưới ánh nhìn độc địa của Lý Mặc, con bé sôi nổi lướt qua Trần Thanh, đứng trước mặt tôi: “Chị chị ơi, chị có muốn…”
“Không muốn.”
Nó còn chưa hỏi xong, tôi đã lạnh lùng cự tuyệt.
Thẩm Phượng Ngô là chúa tể của tất cả quái vật, đương nhiên cũng bao gồm con bé này.
Đêm qua, Lý Mặc bói ra người chết vốn là tôi, nhưng Thẩm Phượng Ngô xuất hiện.
Cách một cách cửa, con bé giết người ngoài đó, không thể không biết tôi đang ở cùng Thẩm Phượng Ngô.
Nó sẽ không giết tôi, không… không phải không giết, mà là không dám.
Có Thẩm Phượng Ngô ở đây, hẳn là tôi sẽ an toàn
“Chị này, chơi với chị không vui gì hết, chị không chịu dỗ người ta nữa.”
Quả nhiên, con bé bắt đầu mếu máo không vui.
“Chị phải ăn sáng, em tự chơi đi.”
Tôi bưng đồ ăn, đẩy cửa phòng, con bé uất ức trả lời: “Dạ, được thôi.”
Cô nhóc cứ như cái đuôi nhỏ phía sau, muốn vào với tôi, nhưng lại sợ gì đó, đứng trước cửa hỏi:
“Vậy chị ơi, chị nghĩ em nên… tìm ai làm búp bê?”
“Tuỳ, em thích là được.”
Tôi không muốn quyết định điều gì, thản nhiên đáp.
Mấy người kia, dù là Trần Thanh hay Sở Phong, Lý Mặc hay Tưởng Mai đều trợn mắt há miệng đứng nhìn.
Làn đạn cũng chết lặng:
[Tui đui rồi, đó mà là nhóc lột da hả? Nó tốt tính vậy hồi nào đó?]
[Này là phó bản cấp S đó, dù không phải người mới thì nhỏ đó cũng ỷ mình có đạo cụ nên ngông cuồng quá!]
[Chị Tích Vụ cẩn thận chị ơi! Một khi người chơi chọc giận quái vật thì đạo cụ cũng mất hiệu lực đó, nguy hiểm lắm!]
Lúc vào phòng, trong lúc đóng cửa, tôi nghe Trần Thanh căng thẳng nói:
“Sở Phong, thời gian trôi nhanh hơn rồi!”
“Ban đêm là thời gian nguy hiểm, mình mới vào phó bản một ngày, sao lại thành giữa phó bản rồi, quá kỳ lạ…”
Tôi ngừng ăn, thấy di động rung lên nên lấy ra xem.
[Cục cưng, đồ ăn hợp khẩu vị không em? Anh tự tay nấu á…]
[Cục cưng, anh muốn gặp em quá… Ban ngày em nghỉ ngơi cho tốt, tối mình gặp nha.]
[Cục cưng, dù trong thế giới của em hay của anh, anh vẫn luôn là Ngô Ngô của em.]
Thời gian trôi nhanh hơn hẳn cũng là do Thẩm Phượng Ngô
Anh ấy muốn nhanh chóng gặp tôi, nên tăng tốc thời gian, nhìn thế nào cũng giống một người… não toàn yêu đương nhỉ?
Tối đó, Lý Mặc đứng trước cửa phòng tôi, u ám liếc tôi: “Hạ Tích Vụ, mày đổi phòng với Tưởng Mai đi!”
“Anh Mặc, hay khỏi đổi?”
Tưởng Mai bắt đầu không tin Lý Mặc, dù sao cũng chết hai người rồi.
“Dự đoán của anh chắc chắn không sai, là do nó quấy nhiễu kết quả!”
Lý Mặc sợ đạo cụ trên tay tôi, không dám bạo lực cưỡng ép.
Tôi quay đầu, nhìn cái giường rải đầy hoa hồng, sập cửa phòng ngay tức khắc: “Tôi không đổi.”
Nói xong thì cửa đóng cái ầm lại.
Tôi áp tai vào cửa, nghe loáng thoáng hai người nọ cãi nhau.
“Em muốn đi tìm chết thì tuỳ!”
Cãi xong, ai đi đường nấy.