Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 4
09.
Não tôi đình công, cái gì cũng không muốn biết.
Chàng trai phía sau sương mù đẹp trai tươi trẻ, nửa người trên để trần, cơ ngực cơ bụng vô cùng săn chắc, quyến rũ người nhìn.
Phía dưới nữa có màn sương che phủ, không nhìn kỹ được, chỉ biết rằng — nửa thân dưới của anh ta là nguyên đám xúc tu màu đen!
“Cục cưng, không phải anh không chịu offline, anh thử rồi… anh không vào được thế giới của em.”
Anh ta lơ lửng giữa không trung, vừa nói vừa cẩn thận đến gần tôi, trên người có một cảm giác lành lạnh thản nhiên.
Nói thật, giọng của anh ta có thể sánh như châu ngọc, dễ nghe đến mức không biết miêu tả từ đâu.
Anh ta nói năng mạch lạc, rõ ràng dễ hiểu.
Nhưng tôi vẫn mờ mịt trừng to mắt, trừ không tin ra thì chỉ còn không thể tin.
“Cục cưng, em sờ thử xem, anh không già không xấu cũng không tàn tật… Em muốn tiền cũng không sao, vừa hay anh có rất nhiều tiền, anh cho em hết.”
Thấy tôi không nói lời nào, anh ta vừa lừa vừa dỗ điều khiển xúc tu cầm tay tôi sờ soạng nửa thân trên lõa lồ của ảnh.
“Cục cưng, sờ thích không? Em nói em thích cơ bụng, anh cũng có…”
Tôi bị ép sờ, nước mắt xém nữa là chảy tiếp.
Chết tiệt, dáng ảnh ngon quá, sờ đã quá!
Nhưng mà… ảnh là quái vật chứ không phải người huhuhu.
“Cục cưng, em sờ thích quá! Anh cũng muốn sờ em…”
Nghe anh ta nói vậy, tôi hoàn hồn ngay lập tức, thấy anh ta chẳng những không đỏ mặt, mà còn hơi… hưng phấn.
Sau đó, dưới thân người nọ càng có nhiều xúc tu vươn ra, kích động xông về phía tôi, giống như muốn nuốt tôi luôn vậy.
“Đừng… đừng sờ em…”
Tôi khó khăn lên tiếng, giọng cũng khàn luôn rồi.
Thấy tôi từ chối, người nọ nôn nóng hẳn lên, uất ức hỏi: “Cục cưng, em sợ hả?”
Tôi hết nói nổi, chua xót gật đầu: “Đúng… Em sợ… Mình từ từ thôi…”
“Được rồi, anh nghe lời cục cưng.”
Anh ta ngoan ngoãn cưng chiều, không khác gì lúc bọn tôi nhắn tin online.
Đã đến nước này, tôi cũng không thể không chấp nhận sự thật.
Cái anh chàng quái vật nửa người nửa xúc tu này, thật sự là Thẩm Phượng Ngô… Ờm, người yêu qua mạng của tôi.
Dù vậy, tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thử gọi: “Ngô Ngô?”
Ngay lập tức, anh ta nhiệt tình đè tôi xuống giường, hoàn toàn bao phủ cả người tôi: “Cục cưng, là anh, anh là Ngô Ngô của em.”
Ngô Ngô…
Giờ phút này đây, tôi thật sự muốn đào một cái hố, tự mình chôn mình.
Tôi ngu quá, quá ngu!
Tôi không nên ép Thẩm Phượng Ngô gặp mặt, cũng chớ nên nói cái gì chỉ cần anh là người là được.
Ai mà có ngờ?
Anh ấy thoả hết mọi ảo tưởng tốt đẹp của tôi, nhưng chủng tộc thì sai bét!
“Cục cưng, em đẹp như trong tưởng tượng của anh.”
Thẩm Phượng Ngô cúi xuống sát cổ tôi, vừa ngửi vừa hôn, sau còn liếm liếm.
Môi anh ấy rất lạnh, tôi rùng mình mấy cái.
Còn mấy cái xúc tu màu đen, cứ quấn tôi khít rịt, cứ như mới tìm được món đồ chơi ưa thích, cọ cọ chỗ này sờ sờ chỗ kia miết, chơi không biết mệt.
“Anh cũng giống với suy nghĩ của em, rất là… đặc biệt.”
Tôi cắn răng trả lời, trong đầu lộn xộn.
Quần áo trên người tôi đã bị cởi hết, chỉ còn một bộ đồ nhỏ dính thân, Thẩm Phượng Ngô vẫn chưa chịu tha cho tôi, định tiến vào sâu hơn nữa.
“Không được! Tránh ra, tránh ra đi mà…”
Mặt tôi tái nhợt, vô thức xô anh ta ra, vẻ bài xích không thể nào kiềm chế.
Tôi thừa nhận, tôi rất thích người yêu qua mạng Ngô Ngô của mình, tôi còn nghĩ… chỉ cần anh ấy độc thân, dù già hay xấu hay tàn tật đi nữa, tôi cũng muốn thử một lần.
Nhưng không bao gồm việc, anh ta là quái vật.
Tất nhiên lại càng không đồng ý làm chuyện ấy ngay sau khi gặp mặt, còn mới phát hiện người nọ là quái vật nữa chứ!
Tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cần thời gian để tiếp nhận.
“Cục cưng, đừng sợ, anh không làm gì hết… anh thích mùi của em, muốn chạm vào em nhiều hơn thôi à.”
Thẩm Phượng Ngô bị tôi đẩy ra, ôm vẻ mặt ngây thơ giải thích.
“Nếu em không thích thì anh không đụng nữa.”
Anh ta nói được làm được, mấy cái xúc tu còn đang vương vấn rút khỏi người tôi.
Không biết sao, đám xúc tu vừa rời khỏi người tôi nhìn cứ nhìn cà tím héo, ủ rũ quơ quào một bên, trông hơi… đáng thương?
“Thật ra… cũng không phải… không thích.”
Tôi điên rồi, thế mà lại nói một câu như vậy.
Quả nhiên, mấy cái xúc tu đó hiểu được tiếng người, chúng nó hăng hái bật dậy, nóng lòng muốn giao lưu với tôi, chậm một giây thôi là tụi nó xông tới liền.
Tôi lập tức sửa miệng: “Nhưng mà lần đầu gặp nhau, còn chưa quen lắm, tụi mày ngoan tí đi.”
“Cục cưng, kệ tụi nó, anh ngoan lắm.”
Thẩm Phượng Ngô thấy tôi chú ý tới việc khác, không cam lòng chen vô:
“Cục cưng, em không biết đâu, lúc nhìn thấy tên em, anh vui lắm.”
Nghe vậy, tôi nhớ tới việc ông chủ khách sạn phục vụ đồ ăn bình thường cho tôi, cả việc Tô Mạt Mạt bị đẩy ra làm vật hy sinh, xoay ngược tình thế trong chớp mắt.
Là Thẩm Phượng Ngô bảo vệ tôi.
Chắc là anh ấy thấy tên tôi lúc chủ khách sạn đem thư mời lên, biết tôi đã vào đây.
Nghĩ tới đây, tôi cũng bớt sợ hơn một chút.
Nếu không có Thẩm Phượng Ngô, giờ tôi đã bị bọn quái vật phân thây mất xác rồi.
Một người mới không ai giúp đỡ như tôi, giờ chỉ có Thẩm Phượng Ngô là chỗ dựa lớn nhất… Dù là ông chủ khách sạn hay đám quái vật, cũng rất sợ anh ta.
Có anh ấy ở đây, tôi có thể giữ được tính mạng, thành công vượt qua phó bản.
Nhưng.. việc tôi bước vào đây, là do anh ấy sắp đặt ư?
Nếu là do ảnh, vậy sau khi phó bản kết thúc… là tôi có thể đi rồi?
“Cục cưng, em kết hôn với ai cơ?”
Thẩm Phượng Ngô bất chợt hỏi.
Tôi sửng sốt, lời nói dối này quả là một hiểu lầm tai hại.
“Làm gì có ai, em nói bừa thôi, em yêu đương với mỗi mình anh.”
Tôi không dám chọc Thẩm Phượng Ngô giận, thành thật khai báo.
Nói thật thì, nếu bỏ qua quốc tịch thế giới kinh dị của anh ấy, bỏ qua thân phận đại boss, bỏ qua thân dưới toàn xúc tu đen kia, thì anh ấy không khác gì lúc ở trên mạng, rất dịu dàng rất nghe lời rất yêu tôi.
Nhưng…
Tôi biết rõ, đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, vô số người chơi đã bị giết, tôi không dám cược… Cược khi anh ấy thay đổi, thì sẽ là bộ dạng thế nào?
Còn bây giờ, tôi đang nghe anh ta năn nỉ ỉ ôi:
“Cục cưng, giờ mình gặp nhau rồi, không chia tay nữa đúng không em?”
Thấy vẻ chờ mong trên gương mặt đó, tôi há miệng thì thầm: “Ừm… giờ không chia tay.”
Không để anh ta nói thêm gì nữa, tôi giả vờ ngáp:
“Ngô Ngô, em hơi buồn ngủ, em không quen ở đây, em thấy nơi này rất nguy hiểm… em em sẽ không chết đúng không?”
“Cục cưng, có anh ở đây, không ai có thể tổn thương em, ngủ đi.”
Thẩm Phượng Ngô nói xong thì vươn tay, tay anh ấy thon gầy xinh đẹp, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tôi nín thở chờ đợi, chỉ thấy anh ấy nhặt đống quần áo ban nãy lên, tự tay mặc vào cho tôi.
Có được cam đoan của anh ấy, tôi cũng hơi yên tâm, đưa lưng về phía Thẩm Phượng Ngô nhắm mắt.
Hoa hồng héo khô trên giường toả hương dìu dịu, tôi chìm đắm mà nghĩ.
Nếu Thẩm Phượng Ngô là người thì tốt rồi.
Không thể phủ nhận, anh ấy hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của tôi, tiếc là người này tựa như cây anh túc, lúc nào cũng có thể đoạt mạng tôi.