Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 3
07.
… Là ma hay là một sinh vật kỳ quái không tên?
Bóng đêm che mờ thị giác, cũng làm những giác quan khác của tôi được phóng đại lên rõ ràng. Tóc gáy trên người tôi dựng đứng, còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch từng cơn.
Tôi bị sờ mó không lâu lắm, sau đó vành tai chợt lạnh, hình như lại bị hôn thêm một cái.
Đợi đến khi tôi lấy lại được tinh thần thì đèn đuốc đã sáng tỏ.
Cô gái tên Tô Mạt Mạt kia đã chết, thi thể nằm giữa sảnh, bị chia thành nhiều mảnh vụn, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi.
[Trời ơi! Sao người chết lại là phi tần của Lý Mặc, phó bản mới bắt đầu thôi mà!]
[Hồi nãy là sao vậy? Tối thui tui không thấy gì hết, cái cô người mới chết mới đúng chứ nhỉ?]
[Mọi người có chắc… cổ là người mới không? Nếu là người mới, sao nãy giờ không khóc không than, đâu có giống lắm đâu!]
Những thực khách ở đại sảnh thấy thi thể của Tô Mạt Mạt thì nhào lên.
Đêm khuya không yên ả, bọn họ thoải mái hưởng thụ bữa tiệc của vị giác, bắt đầu một trận cuồng hoan chết chóc.
“Chị Mạt Mạt…”
Hai cô gái còn lại trong đội Lý Mặc sợ hãi khóc lên: “Sao chị Mạt Mạt lại chết? Sao lại như vậy được!”
“Mạt Mạt…”
Giờ tôi mới thấy Lý Mặc cũng hơi khang khác, gã ta thế mà bị mất một cánh tay!
Gã xem xét tình hình của Tô Mạt Mạt, máu tươi nơi cánh tay tí tách nhỏ xuống sàn. Đột nhiên, ánh mắt gã âm u chuyển về phía tôi:
“Hạ Tích Vụ, là mày! Cái con tiện nhân giả làm người mới này, mày dùng đạo cụ đúng không? Mày làm Mạt Mạt chết thay mày, còn chém mất một cánh tay của tao!”
Tôi cụp mắt, biết gã hiểu lầm.
Tôi là người mới trăm phần trăm, đạo cụ còn mới nghe lần đầu cơ mà.
Nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Là tôi thì sao, còn không phải tôi thì sao, các người định giết tôi trước mà!”
Tình hình bây giờ… Tô Mạt Mạt đã chết, Lý Mặc cũng mất một cánh tay, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho tôi!
Nếu đã vậy… Chỉ có thể tương kế tựu kế, giả làm người chơi cũ, còn đem theo đạo cụ trên người.
Chỉ có như vật, đám Lý Mặc mới kiêng dè không dám tuỳ tiện ra tay với tôi!
“Nguyên liệu nấu ăn đã đủ, cảm ơn quý khách đã hỗ trợ.”
Ông chủ khách sạn bước tới, tủm tỉm cười, vì rớt từ trên cao xuống nên giờ mặt ông ta dập nát, nhìn ghê không chịu được.
“Bây giờ mời các vị lên lầu nghỉ ngơi, nhớ… sau chín giờ, cấm ra khỏi phòng!”
Ông ta vừa dứt lời, đèn trong đại sảnh liền vụt tắt, chỉ còn lại âm thanh gặm nuốt thịt ghê người.
Cầu thang dẫn lên tầng thì vẫn có ánh đèn, sáng ngời ấm áp.
Bên trên là nhân gian, phía dưới là địa ngục.
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên mấy câu này lúc bước lên cầu thang.
Đến lúc chọn phòng, Lý Mặc đợi nhóm của người đàn ông áo đen chọn trước, rồi từ hư không lấy ra một bộ bài tarot.
Gã ta bói cho mình một phòng, lại bói cho hai cô bạn gái nữa.
“Phòng cuối cùng, là của mày!”
Lý Mặc hung tợn nhìn tôi, chỗ cánh tay bị đứt không rõ đã sử dụng đạo cụ gì mà cầm được máu.
Tôi liếc sang lá bài tarot trên tay gã, là một lá ác quỷ, đoán điềm đại hung.
Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, tiến về căn phòng kia.
“Anh Mặc, anh có chắc mình chọn đúng không ạ? Lúc mới vào phó bản, anh cũng có xem cho chị Mạt Mạt, nói chị ấy không chết mà!”
Hai cô gái đi theo Lý Mặc lo lắng hỏi.
“Yên tâm, tin anh đi. Nếu tối nay phải có người chết, thì nhất định là nó!”
Lý Mặc gấp gáp phản bác, trên mặt đầy vẻ nôn nóng.
08.
Tôi làm lơ, mở cửa phòng mình.
Bao nhiêu ghê tởm và sợ hãi lúc này bỗng dưng ùa về, tôi vừa vào phòng đã ói hết mật xanh mật vàng.
Ói xong, tôi leo lên giường, lấy điện thoại ra xem tin nhắn của mình với Thẩm Phượng Ngô.
Nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ chết.
Ai mà không sợ chết chứ, tôi có thể không khóc không la cả một đường này, chủ yếu là do thói quen.
Trước mặt người lạ, tôi đã quen không để lộ cảm xúc của chính mình.
Trước khi chết, nếu tôi còn điều gì tiếc nuối thì chính là Thẩm Phượng Ngô – chuyện tình duy nhất qua mạng của tôi, còn chưa kịp gặp mặt nữa chứ.
Mà không gặp cũng tốt, ít nhất… Tôi có thể tiếp tục ảo tưởng rằng anh ấy là một người yêu hoàn hảo không một điểm trừ.
Theo lý thuyết thì, đã lạc vào thế giới kinh dị, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, tôi nên không ngủ được mới đúng.
Thế mà tôi vẫn mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trong mơ hồ, tôi có một giấc mộng, trong làn sương trắng mờ mịt, có một chàng trai xuất hiện ở đằng xa.
Mặt mày anh ta lạnh nhạt, tựa như công tử thế gia ngày xưa, có một mái tóc đen thật dài, hai mắt sâu không lường được, khiến ai nhìn vào cũng phải e dè.
Rõ ràng là tôi không biết anh ta, nhưng vào lúc người nọ mở rộng hai tay, mỉm cười với tôi.
Tôi lại không kiềm được chạy về phía đó, nhào vào lồng ngực anh ta, nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tuyết đó thủ thỉ bên tai:
“Cục cưng, chào mừng em bước vào thế giới của anh.”
“Ngô Ngô, em sợ.”
Không hiểu sao tôi lại thấy rất an toàn, nép đầu vào ngực anh ta kể lể.
Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện mái tóc dài của anh ta dường như có sinh mệnh, huênh hoang lướt qua người tôi, quấn chặt lấy tôi.
Tôi bỗng thấy hơi lạnh, muốn giơ tay đẩy anh ta ra, lại phát hiện cảm giác này rất chân thật.
Đồng thời, tôi lại nghe thấy bài đồng dao quen thuộc vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch, khiến cả người tôi tê dại:
“Em gái cõng búp bê… Vào vườn hoa xem hoa… Búp bê khóc gọi mẹ… Chim cũng cười ha ha…”
Hát xong, chất giọng cao vút của trẻ con trở nên gay gắt, ca từ càng thêm kinh dị:
“Con ơi con ơi sao lại khóc… Có nhớ lời mẹ không… Con ơi con ơi con đừng khóc… Có chuyện gì hãy nói cho mẹ nghe…”
“Cứu mạng!”
Có một giọng nữ hát bè cho bài đồng dao, là giọng của một trong hai cô gái đi theo Lý Mặc.
Cô ta liều mạng đập cửa phòng: “Anh Mặc mở cửa, cứu em với! Mở cửa…”
Nhưng hình như Lý Mặc bị điếc, không hề lên tiếng.
Cô ấy bất đắc dĩ phải chạy đến phòng tôi, đau khổ cầu xin: “Chị Hạ, làm ơn cứu tôi! Chị Hạ, tôi biết chị có đạo cụ mà, làm ơn phát thiện tâm cứu tôi với…”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời, đã có giọng trẻ con chen vào:
“Chị ơi, chị có thấy búp bê của em đâu không? Em không thấy búp bê đâu hết…”
Cô bé cười lên khanh khách, tiếp tục hỏi:
“Chị ơi, da đầu chị đẹp quá, lấy làm búp bê cho em, được không?”
Tiếng kêu thất thanh lập tức vang lên như trong dự đoán, rồi vụt tắt rất nhanh, sau đó có âm thanh vật gì đó bị kéo đi.
Tim tôi nhảy thình thịch trong ngực, từ từ tỉnh táo lại.
Không phải do thảm kịch vừa xảy ra ngoài cửa, mà là vì trong phòng tôi lượn đầy sương trắng.
Trong lớp sương mù, có thể thấy thấp thoáng một bóng người phủ trên người tôi.
Giường tôi đặt kế bên cửa sổ, dựa vào chút tia sáng mỏng manh, tôi ngạc nhiên nhìn thấy…
— trên giường tôi mọc ra hoa hồng?!
Hoa hồng không gai phủ kín khắp giường, không gió mà vẫn đung đưa, cẩn thận không làm tôi bị thương.
Đồng thời, tôi bị một vật thể màu đen quấn eo, nâng tôi ngồi dậy.
“Đừng… Ưm!”
Tôi há miệng định hét lên, lại bị cái gì đó chặn lại, đồ vật đó quấn quýt lấy lưỡi tôi, từng chút một xâm nhập vào khoang miệng.
Dù chưa từng thử, nhưng tôi cũng không hề ngây thơ, cái động tác sắc tình này làm tôi nghĩ ngay đến chuyện nam nữ triền miên.
Lúc nhìn rõ cái thứ đen thui kia là một đám xúc tu, tôi không khỏi trợn mắt, cả người bất ổn.
Đám xúc tu màu đen này rất linh hoạt, có cái kéo khoá quần tôi, có cái liếm mút chân tôi, còn có cái… định chui vào hạ thân tôi!
Tôi vừa thẹn vừa sợ, nước mắt sinh lý liên tục chảy ra.
Lúc giọt lệ rơi lên xúc tu đen, tôi có ảo giác tất cả bọn nó cứng đờ lại, không hề nhúc nhích.
Trong nháy mắt, bọn nó lặng lẽ lùi ra xa, ngoe nguấy trước mặt tôi như trẻ con nhận lỗi.
“Khụ khụ…”
Tôi nghiêng đầu ho, đám xúc tu kia cứ như có cảm xúc, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.
Nếu nó mà không phải quái vật, tôi còn nghĩ nó đang trấn an tôi đấy.
Tôi thật sự nghĩ mình sẽ chết, bị đám xúc tu này xé xác chết!
Đời này của tôi, lúc nhỏ thì sống trong đau khổ, lớn lên lại tẻ nhạt khô khan.
Lúc chết, tôi chỉ nhớ một người là Thẩm Phượng Ngô, bạn trai online của tôi.
— Trên đời này anh ấy là người tốt nhất với tôi.
Những người bắt nạt tôi, chắc là cũng vào thế giới kinh dị nên mới chết thật bên ngoài.
Vậy còn Thẩm Phượng Ngô?
Anh ấy mất liên lạc… có phải là do cũng vào thế giới kinh dị?
Tôi không biết anh còn sống hay đã chết.
Nên cố gắng lần mò tìm di dộng, tuy ở đây không có tín hiệu, nhưng tôi vẫn muốn… lỡ được thì sao?
Lỡ như sau khi tôi chết, thân xác trở về thế giới thực, tin nhắn sẽ được gửi đi.
Tôi không còn gì vướng bận, chỉ có mỗi Thẩm Phượng Ngô.
Nếu anh ấy chết, vậy cứ xem như tôi tới làm bạn với ảnh, cùng gặp lại nhau dưới hoàng tuyền.
Nếu anh còn sống, thì xem như không khiến anh ấy nhớ nhung gì nữa.
Tôi khó nhọc gõ chữ, sắp chết rồi nên không kiêng kỵ gì nữa:
“Thẩm Phượng Ngô, anh cứ che che giấu giấu như vậy, em chịu đủ rồi, chia tay đi!”
“Thẩm Phượng Ngô, không cần gặp mặt nữa, anh cũng đừng đến tìm em, cứ xoá bạn bè luôn đi. Cái đồ lập dị ghê tởm nhà anh… Tôi không muốn thấy anh nữa!”
“Thẩm Phượng Ngô, nói thật với anh vậy, tôi không có tình cảm gì với anh, chỉ muốn tiền của anh thôi… Tôi sắp kết hôn rồi, sau này đừng quấy rầy tôi!”
Gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn làm người khác tổn thương, tôi im lặng chờ tử vong tìm đến.
Nỗi sợ cái chết và nỗi đau thất tình làm nước mắt tôi càng lúc càng nhiều.
Dù là vậy, tôi vẫn không quên nói với con quái vật không nhìn rõ mặt kia:
“Ngài quái vật ơi, tôi sợ đau lắm, giết tôi nhanh chút được không…”
Còn chưa nói xong, trong phòng chợt có tiếng “Ting ting ting” liên tục nhảy lên.
Vừa ma quái vừa bất thình lình.
Tiếng đó còn xuất phát từ trên người quái vật cơ…
Mọi thứ quá trùng hợp, tôi sửng sốt xong thì lập tức kiểm tra điện thoại, rõ ràng là vẫn không có tín hiệu… nhưng tin nhắn vẫn gửi thành công!
Gần như là ngay lúc đó, sương trắng trong phòng lui hết, hoa hồng khắp giường cũng héo rũ, cánh hoa dưới người tôi khô quắt lại.
Trong lúc sởn hết tóc gáy, tôi có một dự cảm mơ hồ.
Lúc sương mù tản hết, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ hình dáng của con quái vật, nghe được chất giọng thanh lãnh mà oan ức của nó:
“Cục cưng, mới gặp mặt em đã đòi chia tay rồi hả?”
“Đồ lập dị ghê tởm nhà anh? Anh biết ngay cục cưng ghét bỏ anh mà, anh muốn chết…”