Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 2
05.
Tôi cũng đã đọc kha khá tiểu thuyết, đủ để xác định mình đúng là đang ở trong một thế giới vô hạn.
Có thấy hoang đường đến đâu thì cũng phải hít một hơi thật sâu, cố gắng chấp nhận sự thật thôi.
Xung quanh chúng tôi hiện giờ chỉ có một màu trắng xoá, giống như sương trắng mùa đông.
Đi thêm vài bước nữa, sương mù cuối cùng cũng tản đi, trước mặt xuất hiện một khách sạn cổ xưa.
Khách sạn này hẳn là lâu năm chưa tu sửa, bức tường bên ngoài tróc sơn, loang lổ từng đốm trắng đốm đỏ, trông hơi ghê người.
Bỗng, cửa lớn mở rộng, đèn đuốc bên trong sáng choang.
Sau khi bước vào khách sạn, tôi thấy ngoài đại sảnh đã chật kín bàn khách, trên tay bọn họ đều cầm dao nĩa, đâm chọt lung tung những chiếc đĩa trống trước mặt.
Thấy có người đến, bọn họ ngẩng phắt đầu lên, những con mắt đỏ tươi tham lam nhìn chúng tôi như đang nhìn những con dê sắp bị làm thịt, có người còn ứa cả nước dãi.
Tôi chợt thấy lạnh lẽo, da gà nổi lên từng đợt.
Đám người đó tuy có hình dạng con người, nhưng bên dưới tấm da đó là quái vật dị dạng cũng chưa biết chừng.
“Ầm –” một tiếng, cánh cổng khách sạn sau lưng đóng lại, tôi run sợ trong lòng.
Còn chưa kịp thở, lại “Ầm–” thêm một tiếng nữa, một bóng người nho nhỏ văng ngang trước mắt tôi.
Là một bé gái bị ném vào góc tường như một con búp bê rách.
Cô bé mặt một cái đầm ngắn bẩn thỉu, bị đánh đến hấp hối, yếu ớt cầu xin:
“Ba ba… đừng đánh con…”
Cô bé vẫn đang ôm khư khư một con búp bê cũng bẩn thỉu không kém trong lòng.
Nói xong, nó ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, đôi mắt chảy ra huyết lệ:
“Anh ơi chị ơi… giúp em… em không muốn chết…”
Thấy cảnh này, mặt tôi trắng bệch, những ký ức bị chôn giấu bao năm lại bị gợi lên.
“Anh Mặc, nó là búp bê.”
Tô Mạt Mạt kéo tay Lý Mặc, chỉ về phía cô bé.
Không ai đáp lại lời cầu cứu của con bé, tôi cũng nhắm mắt lại, nghiêng đầu xem như không thấy.
Tiếp sau đó, ông chủ khách sạn bước ra.
“Cái thứ lỗ vốn, câm cho tao!”
Ông chủ kéo cái thây mập mạp hung hăng đá con bé một cái.
Tôi nghe tiếng xương cốt gãy vụn, con bé cũng im lặng theo.
…Nó ngất xĩu thôi hay đã chết rồi?
Tôi không nỡ nhìn qua, cuộn chặt hai tay.
“Hoan nghênh các vị thượng khách từ phương xa, xin vui lòng xuất trình chứng nhận thân phận, tôi sẽ hoàn tất thủ tục đăng ký giúp các vị ngay.”
Ông chủ quay sang phía bọn tôi, nở nụ cười lấy lòng vô cùng đon đả, mỡ trên mặt xếp chồng lên nhau như một cái đầu heo đầy dầu mỡ, khiến người ta ghê tởm.
Tôi nhìn theo mấy người Lý Mặc, thấy họ chạm vào vòng tay, lấy thư mời trong đó ra.
Lý Mặc làm xong thì quay lại nhìn tôi: “Hạ Tích Vụ, tên em đẹp quá, người cũng giống tên… Thì ra em là người mới? Có gì không hiểu, anh sẽ dạy em.”
“Cô ta là người mới?”
Tô Mạt Mạt đứng cạnh hắn khinh bỉ liếc tôi.
“Vậy là còn chưa sửa xong bug rồi. Mấy hôm trước cũng có một đám người mới lọt vào phó bản cấp S, còn “may mắn” gặp được đại boss, một đêm chết sạch.”
Không hiểu sao nghe xong tôi lại nghĩ đến cuộc gọi ban nãy của cảnh sát.
Những người từng bắt nạt tôi, chết thảm trong cùng một đêm mấy hôm trước…
“Mạt Mạt, đừng doạ em ấy, ai cũng từ người mới đi lên mà… Tích Vụ, em không biết xài vòng tay, để anh dạy em.”
Lý Mặc cười cười bước đến đứng sau lưng tôi, định choàng tay qua dạy tôi cách dùng vòng tay.
Tôi lập tức né sang một bên, quan sát mọi người, lấy thư mời ra: “Cảm ơn anh Lý, không cần.”
Gã ta liếm đôi môi mỏng, ngắm nghía tôi rất lâu: “Không sao, em còn nhiều chuyện cần anh cầm tay chỉ việc lắm.”
Mắc ói quá má ơi!
Tôi không thèm để ý tới gã, nhìn theo bóng lưng ông chủ khách sạn cung kính đem thư mời lên lầu.
Khách sạn này dùng cầu thang xoắc ốc, ngước đầu lên là thấy được tầng trên.
Bóng lưng ông chủ dần nhỏ lại, biến mất trên tầng cao nhất.
Khoảng một phút sau, ông ta bay thẳng xuống đất.
Rớt xuống gần tôi.
Như một cái bánh nhân thịt, máu tươi trào ra từ người ông ta, thế mà lại có màu đen!
Biến cố này không chỉ khiến người chơi sửng sốt, ngay cả đám thực khách đang mài dao soàn soạt nhìn chúng tôi cũng đồng loạt ngẩng đầu lên, rồi hẹn nhau im thin thít.
06.
Làn đạn náo nhiệt hẳn lên:
[Nhìn đi, cả đại boss còn ghét đàn ông bạo hành mà, ôi ảnh đẹp trai nhất lòng mị!]
[Ờ thì… Mọi người nhìn ra không? Hình như đại boss không được vui á, ít khi hắn ra tay với người mới lắm mà!]
[Đã nói bug mà? Trách thì trách mấy người kia xui xẻo, đụng trúng lúc boss không vui… Ê mắc cười quá, đại boss làm gì có tình cảm như con người!]
“Em gái cõng búp bê, ra vườn hoa xem hoa, búp bê khóc gọi mẹ, chim nhỏ cười ha ha…”
Bất thình lình, bé gái đang hôn mê trên đất đột nhiên bò dậy, sôi nổi chạy đến trước mặt chúng tôi, ngâm nga mấy câu đồng dao.
Lúc đi ngang qua tôi, con bé dừng lại một hồi, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng hé ra một nụ cười, gương mặt còn dính đầy huyết lệ: “Chị ơi, chị đẹp quá, chị muốn làm búp bê của em không? Hì hì hì…”
“Cái thứ lỗ vốn chó chết, chờ đó cho tao!”
Tôi bị doạ hoảng, còn chưa kịp phản ứng thì ông chủ khách sạn cũng lê cái thân bê bết máu đen dậy, u ám nói với bọn tôi:
“Đã xác minh xong thân phận, giờ tôi sẽ phục vụ đồ ăn cho quý khách.”
Không biết phải ảo giác không, tôi thấy ông ta nhìn tôi nhiều hơn người khác một giây.
Trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của đám thực khách, bảy người chúng tôi ngồi chung một bàn.
Lý Mặc và ba em gái mưa của gã đang thậm thụt gì đó.
Còn cô gái lạnh lùng và chàng trai mặc đồ đen vẫn như cũ không nói câu nào.
Đợi đến khi đồ ăn được đưa lên, ai cũng lộ vẻ đề phòng.
“Quý khách thân mến, đây là món đặc trưng của khách sạn, ai cũng phải ngoan ngoãn ăn cho bằng hết nha. Nếu còn chừa lại, lãng phí thức ăn sẽ bị trừng phạt đó nha.~”
Đống đồ ăn trước mặt nhầy nhụa nhớp nháp, hình như nấu chưa chín kỹ, còn là đồ để lâu nên bốc mùi ôi thiu phát ói.
Còn chưa nói ban nãy tôi thấy ông chủ vừa bày đồ ăn vừa nhễu nhão máu đen.
Tôi đang ghê tởm, thấy bàn đồ ăn này càng muốn ói hơn, mặt mấy người còn lại cũng xanh như tàu lá chuối.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại sững sờ lần nữa, sáu người còn lại cũng vậy.
Vì đồ ăn đặt trước mặt tôi, rất bình thường.
Không những bình thường, mà còn được đựng trong một bộ chén đĩa tinh xảo, bốn mặn một canh, thêm một chén cơm nhỏ, nhìn là muốn ăn.
Tôi còn thấy ông chủ lấy một cái khăn sạch ra, cẩn thận lau chùi bộ chén đĩa của tôi, sợ tôi ăn mất ngon.
Làn đạn cũng nổ tung rồi:
[Này là phúc lợi người mới à? Thế giới kinh dị biết đối nhân xử thế từ bao giờ dị!]
[Cùng là người mới chơi phó bản cấp S, nam thì bị hành hạ tới chết, nữ thì chăm sóc cẩn thận, cũng tiêu chuẩn kép dữ ròi nghen!]
[Mà phúc lợi kiểu này cũng vô dụng nhỉ? Đồ ăn thấy gớm thiệt, nhưng mà ăn đại cũng không chết, sau này gặp nguy hiểm lớn cũng chết thôi à!]
“Cô ta dựa vào đâu mà được ưu đãi?”
Tô Mạt Mạt là người nóng nảy, sỉ vào mặt tôi, hỏi ông chủ khách sạn.
Ông chủ đang cẩn cẩn thận thận phục vụ tôi lặng lẽ xoay tròn con ngươi đổ máu, nhìn cô ta chằm chằm.
Mặt Tô Mạt Mạt lập tức tái nhợt, không dám hỏi tiếp.
Trong lúc dùng cơm, trừ tôi ra thì hai nam bốn nữ kia vừa ăn vừa nhịn ói.
Ăn xong, cả đám người đều liếc tôi, ít nhiều gì cũng phải oán giận mấy phần.
“Quý khách thân mến, các vị đã no rồi đúng không? Tiếc là nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn không đủ, còn bao nhiêu đã đem ra chiêu đãi các vị hết rồi. Còn nhiều khách vẫn đói…”
Ông chủ xoa xoa hai tay bàn bị ruồi bọ bu quanh, nước miếng và máu đen chảy ròng ròng hai bên khoé miệng:
“Xin các vị nảy lòng từ bi, để lại một người… giúp tôi phần nguyên liệu nấu ăn, phục vụ những khách hàng còn lại.”
Ông chủ vừa dứt lời, hai mắt đám thực khách chờ đợi nãy giờ lập tức đỏ lên, hưng phấn cầm dao đĩa đâm chọt mấy cái đĩa trống trước mặt, âm thanh ken két rít tai vang khắp đại sảnh.
Tim tôi nảy lên một nhịp, đoán được cái gì gọi là “nguyên liệu nấu ăn”.
Tránh thoát mọi nguy hiểm… Sống sót đến cuối cùng…
Phó bản này, chuẩn bị giết người.
Tôi là người mới, còn lẻ loi một mình, người bị bỏ lại tất nhiên là tôi.
“Cô ta, cô ta ở lại!”
Tô Mạt Mạt thật sự đẩy tôi một cái.
Tôi lảo đảo lui về sau, không chốn nương thân.
Chỉ có người đàn ông áo đen và cô gái lạnh lùng ngập ngừng nhìn tôi.
Lý Mặc khoanh tay, cao cao tại thượng liếc tôi:
“Em gái, anh đã lên tiếng trước rồi, định dạy em nhiều thứ… Tiếc là sự thanh cao của em đã hại em.”
Còn chưa nói xong, đám thực khách trong đại sảnh đã chờ không nổi nữa, đứng dậy xông về phía tôi.
Dưới ánh đèn chói lọi, bọn họ xé rách lớp da người, toàn thân vặn vẹo.
Không hiểu sao, lúc ông chủ khách sạn thấy thế thì có hơi hoảng sợ?
Tôi không biết ông ta đang sợ cái gì, chỉ biết lui về sau từng bước, đụng vào vách tường.
“Từ từ…”
Đột nhiên, cô gái lạnh lùng vừa mở vòng tay vừa nói, định làm gì đó.
Cùng lúc đó, đèn đóm bỗng dưng tắt hết, cả khách sạn chìm trong bóng tối.
“Rầm rầm ầm –”
Tôi nghe thấy tiếng vật nặng rơi trên đất từng đợt, những con quái vật đã tới gần tôi bị ném ra thật xa, chốc lát bên cạnh tôi đã không còn bóng người.
Sau đó, tôi thấy trên cổ chợt lạnh, giống như bị cái gì đó hôn lên.
Đồng thời, dường như có một đôi tay lạnh như băng du thủ trên mặt, trên ngực, trên eo tôi, tỉ mĩ vuốt ve.
Tôi biết mình đang bị sàm sỡ, vươn tay ra định bắt kẻ đó lại, nhưng chỉ bắt được một khoảng không.