Tình Yêu Qua Mạng Với Boss Kinh Dị - Chương 1
01.
Tôi mất liên lạc với người yêu quen qua mạng của mình.
Với lý do rất chi là bực mình – tôi ép ảnh ra gặp mặt.
Nói thật, cái này đâu thể trách tôi… Có ai yêu đương online cả năm trời mà mặt mũi bạn trai mình ra sao cũng không biết đâu!
Mới đầu, tôi còn tưởng gặp lừa đảo online thôi.
Cơ mà Thẩm Phượng Ngô cứ tặng hoa, mua trà sữa, đồ skincare đều đều, lễ tết không chuyển khoản 52000 cũng là 131421.
*520: Anh yêu em. 52000 tệ = 178 triệu.
*131421: Một đời một kiếp một đôi người. 131421 tệ = 451 triệu.
Chết người một cái là, ảnh còn không quên ghi chú là tự nguyện tặng tui.
Cứ thế yêu qua mạng một năm, một người sống nhờ ví trả sau* như tôi, thế mà cũng giàu lên rồi!
*Gốc là Huabei, một hình thức vay tín dụng hoặc mua hàng onl, trả vào cuối tháng của Alipay.
Mà Thẩm Phượng Ngô vẫn luôn giải thích với tôi:
“Xin lỗi cục cưng, lỗi ở anh hết, giờ anh tạm thời không gặp em được… Nhưng mà anh thật sự yêu em, bạn gái của người khác có cái gì, cục cưng cũng sẽ có!”
Tôi nhìn số dư trong tài khoản, nước mắt chảy dọc khoé miệng, ảnh cho nhiều lắm đó.
“Em biết mà Ngô Ngô, em tin anh.”
Tôi thừa nhận, cúi đầu trước tiền tài như vậy cũng có hơi hổ thẹn.
Nhưng mà ngày qua ngày, tôi lại thật sự có cảm tình với anh ấy.
Ngoại trừ không thể bên cạnh tôi, Thẩm Phượng Ngô có thể nói là hoàn hảo, tôi cũng bắt đầu toàn nghĩ tới chuyện yêu đương.
Nhưng tôi đề nghị gặp mặt mấy lần đều bị anh ấy từ chối.
Sau khi từ chối thì lại áy náy, càng chuyển nhiều tiền hơn cho tôi, còn đòi mua nhà cho tôi.
Tức thiệt, suýt nữa là tôi dao động rồi.
Tôi bắt đầu thử thăm dò anh ấy: “Ngô Ngô, thật ra anh có hơi lùn, hơi xấu, hơi già chút cũng không sao đâu.”
Lúc tôi đang hồi hộp, Thẩm Phượng Ngô trả lời: “Cục cưng, anh mới đi đo thử, ít nhất cũng phải một mét chín! Anh hơi lớn thiệt, mà chắc không xấu đâu…”
Xĩu, khoác lác giỏi vậy thì ra gặp mặt coi!
Tôi cắn răng thử tiếp: “Vậy anh… từng bị chấn thương gì đó, bị khuyết tật?”
“Cục cưng, anh giỏi lắm, không ai đụng được tới anh!”
Tôi ngó chăm chăm tin nhắn, cười lạnh liên tục.
Vậy nên, mắc cái gì không ra gặp tôi?
Tôi không chịu được nữa, gửi tin nhắn thoại qua: “Thẩm Phượng Ngô, mình nói chuyện một năm, cả gọi thoại hay video anh cũng không thèm bắt. Yêu đương cái gì mà yêu?”
Thẩm Phượng Ngô thấy tôi giận, bèn chuyển khoản rồi giải thích tiếp.
Tôi thẳng tay trả về, lại gửi tiếp một tin thoại:
“Thẩm Phượng Ngô, anh nghĩ em cần tiền với quà của anh lắm hả? Anh mà là người thì nhất định phải gặp em. Em muốn tận mắt nhìn thấy mặt mũi chân tay của anh!”
Hiếm thấy Thẩm Phượng Ngô dễ tính trầm mặc một lần, khung chat cứ hiện lên “Đang nhập”, mà đợi cả buổi trời cũng không thấy thêm tin nào.
Tim tôi thắt lại, nghĩ đến kết quả tệ nhất có thể xảy ra, anh ấy… có vợ rồi?
Nghĩ tới việc mình có thể là con giáp thứ mười ba, tôi nhẫn tâm gửi một câu cuối cùng: “Thẩm Phượng Ngô, gặp nhau hoặc chia tay, anh chọn đi!”
Tôi lấy chia tay ra uy hiếp, ép anh ấy gặp mình, không ngờ… Thẩm Phượng Ngô cắt đứt liên lạc luôn!
Tôi xém khóc, mấy lần muốn chuyển hết tiền trong tài khoản lại cho anh ấy, đoạn tuyệt luôn một lần.
Tiếc là, tôi không có quyết tâm. Cứ nhủ thầm chờ thêm chút nữa, có khi xoay ngược được tình thế thì sao?
Hết cách rồi, ảnh cho tôi nhiều tiền lắm hu hu hu.
02.
Đang trằn trọc khó ngủ, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Những người từng bắt nạt tôi đã chết hết chỉ trong một đêm, vô cùng kỳ quái.
Có người đụng xe, có người nhảy lầu, có người chết đuối…
Lúc cảnh sát xử lý hồ sơ, vô tình phát hiện họ có một điểm chung, đó là… đều quen biết tôi, còn từng bắt nạt tôi!
Kẻ địch chết thảm, tuy tôi không vui vẻ gì khi người ta gặp hoạ, nhưng cũng phải cảm thán ông trời có mắt.
Nhưng sự việc diễn ra quá bất ngờ, tôi còn bị cảnh sát tình nghi, tự dưng thấy hoang đường ghê.
Nghĩ ngợi xong, tôi nghĩ đến Thẩm Phượng Ngô vừa mất liên lạc, tim bỗng hẫng đi một nhịp.
Có khi nào anh ấy cũng…
Tôi không nghĩ được chuyện gì khác nữa, chỉ muốn mau đến cục cảnh sát.
Rõ ràng đang là xuân tháng ba, vậy mà lúc mở cửa cục cảnh sát, tôi lại bắt gặp cả trời sương trắng.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, như thể vừa mất đi ý thức.
Khi định thần lại, tôi thấy mình đang đứng trong một không gian trống rỗng xa lạ.
03.
Nhìn xung quanh, sương mù mờ mịt.
Tôi thấy lạnh lẽo cả người, vừa cúi đầu đã thẩy.
Một chiếc vòng tay phát sáng.
Tôi sờ soạng một phen, cái vòng chợt bắn ra mấy hàng chữ nhỏ.
“Chào mừng người chơi Hạ Tích Vụ đến với thế giới kinh dị.
Đây là phó bản [Búp bê], độ khó cấp S.
Điều kiện vượt ải: Tránh được mọi nguy hiểm, thành công sống sót đến cuối cùng.
(Lưu ý: Nếu người chơi tử vong trong trò chơi, cũng sẽ tử vong ngoài đời thật, linh hồn vĩnh viễn bị giam cầm trong thế giới kinh dị.)”
Dưới cùng còn có một dòng chữ nhỏ: Quyền quyết định cuối cùng thuộc về thế giới kinh dị.
Tôi ngơ ngác phát hiện vòng tay này không có thực thể, không tháo xuống được.
“Người chơi có muốn mở livestream không? Thế giới kinh dị không lấy hoa hồng, phần thưởng livestream thuộc về người chơi.”
Lúc này, trên vòng tay có thêm một thông báo.
…Livestream?
Tôi cau mày, không chọn cái nào nên livestream mặc định bị huỷ.
Thử móc điện thoại ra, tín hiệu đã bị chặn, cả báo cảnh sát cũng không được.
Thời gian hiển thị trên màn hình cũng dừng lại ở bảy giờ ba mươi phút.
“Này, lơ mơ gì đó? Đừng phí thời gian nữa, muốn chết à!”
Có một giọng nữ ở ngay phía trước.
04.
Tôi nhìn theo, thấy đằng xa có hai nam bốn nữ đang đứng.
Ở một nơi tôi không nhìn thấy, làn đạn bay vèo vèo ngang livestream:
[Người chơi mới đó là ai? Hình như là đột ngột thêm vào!]
[Tôi mới xem giới thiệu của cô ấy, người mới thật kìa? Tới nạp mạng miễn phí rồi đây!]
[Cũng khó nói, có Lý Mặc mà! Em gái này xinh tươi yếu đuối, đúng gu Lý Mặc đó, hậu cung ổng sắp thêm người rồi.]
Tôi cố nén nỗi kinh hoảng và thắc mắc xuống tận đáy lòng, đi đến trước mặt mấy người họ.
Một người đàn ông mặc áo da tia tôi từ trên xuống dưới, tủm tỉm giơ tay ra:
“Chào em, anh là Lý Mặc. Vào cùng một phó bản là duyên phận… Lại đây, đi với anh đi, anh dẫn dắt em.”
Gã ta vừa dứt lời, cô gái đứng cạnh lập tức không vui, ôm chặt cánh tay gã:
“Anh Lý Mặc, có ba chị em tụi em rồi chưa đủ hay sao?”
Tôi nghe ra, đây là cô gái vừa quát tôi.
“Đủ đủ đủ mà, em đó Mạt Mạt, theo anh lâu vậy rồi còn hay ghen!”
Lý Mặc nở một nụ cười đào hoa, hai tay ôm ba em.
“Còn không chịu vào, đợi sương mù bao hết chỗ này thì chết chùm cả đám ha!”
Cô gái lạnh lùng bên cạnh chợt lên tiếng.
Có vẻ cô ấy và người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh là một đội.
Cô ấy cũng nghiền ngẫm nhìn tôi: “Trong phó bản, sống chết có số, đừng gửi gắm hy vọng vào bất cứ kẻ nào!”
Nói xong thì cùng người đàn ông đồ đen tiến về phía trước.
Tôi phát hiện sương mù đang im lìm thu hẹp phạm vi lại, giống trò bắt gà bên ngoài vậy.
Nếu không tránh khỏi làn sương, chết là cái chắc.
Tôi không thèm nhìn cái tay giơ ra của Lý Mặc, đi theo sau đôi nam nữ phía trước.
Liếc về đằng sau, tôi thấy Lý Mặc sầm mặt, nhếch môi… trào phúng tôi.
[Thanh Thanh nhà tui là cool girl, muốn theo chỉ ghê!]
[Giả vờ thanh cao chi vậy? Nhỏ đó cũng đi theo Sở Phong đó thôi, làm như mình là nữ chính không bằng!]
[Ôm Lý Mặc nhà tui về. Ảnh khốn nạn một cách công khai mà, muốn cho tất cả các cô gái trên thế giới một mái nhà có gì sai!]
Khu bình luận đang vui vẻ combat nhau, bỗng có người donate đẩy bình luận lên:
[Đừng nhoi nữa, mình ở đây hóng đại boss đẹp giai mà đúng không? Lý Mặc hay Sở Phong gì cũng được, cực phẩm thế gian đại boss vừa xuất hiện là knock out hết mấy anh phàm phu tục tử thoai!]