Tình Yêu Nghịch Lý Trong Show Hẹn Hò - Chương 3
06
Tôi xấu hổ đi tới gần thì thấy Tống Bạc Hành ngồi cùng một người trẻ tuổi đẹp trai.
“Tôi gặp một người bạn luật sư, tiện thể vào ngồi uống chút. Hứa Phái Phái, em tới đây nghe khóa học online à?” Giọng nói của Tống Bạc Hành mang theo chút trêu chọc hiếm thấy.
Tôi cúi đầu thấp hơn, muốn nhờ nữ khách mời số 1 cứu giúp, nào ngờ cô ấy lại bị cuốn hút bởi chàng nhạc công ở xa.
“Học online xong rồi, ra ngoài thư giãn đầu óc.” Tôi giải thích nhưng cảm giác vẫn như ngồi trên đống lửa, không biết nên nói gì.
Để tỏ vẻ thân thiện, tôi quyết định đáp lời người bạn luật sư Tạ Lâm bên phải Tống Bạc Hành.
“Xin chào luật sư Tạ, lần đầu tiên gặp mặt, anh có muốn tôi xem tướng tay không?”
Tạ Lâm không hiểu, ánh mắt có phần dò hỏi nhìn về phía Tống Bạc Hành. Còn Tống Bạc Hành thì chỉ khẽ nâng cằm, tỏ vẻ muốn xem tôi bịa chuyện như thế nào.
Tạ Lâm mở bàn tay ra, tôi muốn vượt qua Tống Bạc Hành để nhìn kỹ một chút.
Nhưng Tống Bạc Hành lại chặn nửa người đang dò xét của tôi lại, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, đẩy tôi trở lại vị trí của mình: “Sao phải tới gần làm gì, nhìn ở đây là được rồi.”
Tôi không vui liếc hắn một cái, đành phải vươn cổ nhìn tay Tạ Lâm.
“Học thuộc lòng những gì được dạy trên mạng thì đối phó với đàn ông cũng dễ thôi.” Tôi tự nhủ.
“Ừm… Nhìn đường chỉ tay của anh, tôi thấy anh là người rất trọng tình nghĩa, không so đo tiền tài, đối với bạn bè rất hào phóng, anh có đại tài, về sau cũng có triển vọng, hơn nữa, duyên khác phái của anh rất tốt.”
Tạ Lâm quả thật hiện lên ánh mắt “cô hiểu tôi.”
Tôi đắc ý quay đầu nhìn Tống Bạc Hành, nhưng lại quên mất rằng để nhìn rõ đường chỉ tay của Tạ Lâm, tôi đã tiến gần đến Tống Bạc Hành hơn mức bình thường.
Trong chớp mắt, trán tôi lướt qua một thứ gì đó ấm áp, mềm mại.
Là môi của Tống Bạc Hành.
Tôi cười gượng hai tiếng, chuẩn bị lui về vị trí của mình thì lại bị Tống Bạc Hành bắt được cổ tay trong bóng tối, hắn không chút biểu cảm giữ tôi lại bên cạnh mình.
Để làm giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi tiếp tục tìm chuyện để nói với Tạ Lâm, chỉ là lúc này tâm trí hỗn loạn, những gì nói ra cũng không qua suy nghĩ: “Luật sư Tạ, tôi có một vấn đề pháp lý cần tư vấn.”
“Cô nói đi.”
“Mã Siêu làm lộ binh pháp có phạm pháp không?”
Tạ Lâm:…
May mắn có một cuộc điện thoại công tác gọi tới khiến vị luật sư đang bất lực rời đi.
Tôi vội vàng đứng dậy: “Tôi đi tiễn anh ấy.”
Nhưng bị Tống Bạc Hành giữ lại, giọng điệu không cho phép từ chối: “Hứa Phái Phái, ngồi xuống. Xem cho tôi một chút đi.”
Đã đến đây rồi, tôi chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: “Vậy tôi đổi phương pháp khác cho anh, tôi kiểm tra tiềm thức của anh một chút, anh phải nhanh chóng trả lời vấn đề của tôi.”
Tống Bạc Hành thờ ơ gật đầu.
“Màu anh thích nhất là?”
“Màu lam.”
“Trên bàn nhà anh có đặt một cái đĩa, bên trong là hoa quả gì?”
“Măng cụt.”
“Bên cạnh còn có một cái ly thủy tinh, xin hỏi bên trong đựng cái gì?”
“Yakult.”
Nghe vậy, tôi kinh ngạc đánh giá hắn. Sao Tống Bạc Hành lại có mặt này?
Nhưng tôi vẫn giả bộ nghiêm trang, thông báo kết luận: “OK, anh là người thích màu lam, thích ăn măng cụt, thích uống yakult.”
“Ha ha ha ha, không ngờ đúng không, tôi nói có chuẩn hay không.”
Nhưng tiếng cười của tôi dừng lại. Không đúng, người thích màu xanh da trời, ăn măng cụt, uống yakult không phải là tôi sao?
Tôi nhìn Tống Bạc Hành, ngượng ngùng ấp úng nói: “Anh không phải lén ghi nhớ sở thích của tôi rồi cố biến mình thành hình mẫu như tôi đấy chứ?”
Tống Bạc Hành thảnh thơi xắn tay áo: “Không phải, chỉ là xem qua trên mạng thôi.”
Thì ra tôi mới là người bị trêu đùa.
Tôi nghiến răng, lúng túng muốn đấm lung tung trong không khí, nói một câu lần thứ ba: “Anh cũng nên bớt lên mạng một chút!”
Tôi tức giận: “Anh làm vậy khiến vòng hai của tôi khó mà triển khai đấy!”
Tống Bạc Hành nhíu mày: “Còn có vòng thứ hai sao?”
“Đúng vậy.” Tôi tức giận nói. “Kế tiếp tôi sẽ xem cho anh một lần nữa rồi mới đưa ra kết luận cuối cùng…”
“Anh là một người không nhớ lâu, dễ bị lừa.”
Tống Bạc Hành xoay xoay ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên nở nụ cười: “Quả thật, tôi không nhớ lâu.”
“Sáu năm rồi, còn trông mong đuổi theo.”
07
Sau khi Tống Bạc Hành đưa tôi đến khách sạn, hắn vội vã trở về thành phố Châu Cảng vì có việc gấp.
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy sau cơn say, xoay người đứng lên: “Tôi thật đáng chết!”
Những ký ức từ nhiều năm trước ập đến như sóng lớn.
Tống Bạc Hành không tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học của tỉnh chúng tôi vì trong nhà đã sớm sắp xếp cho hắn một con đường tốt hơn, chính là sang Châu Âu du học.
Khi sóng gió trong nhà họ Tống lắng xuống, hắn sẽ được đưa trở lại thành phố Châu Cảng.
Nhưng sau khi chụp xong ảnh lưu niệm tốt nghiệp xong, Tống Bạc Hành đã mất tích.
Hắn sống trong một khu căn hộ cao cấp do cha mẹ lựa chọn, an ninh rất nghiêm ngặt, thường có tài xế đưa đón đi học.
Ngày đó bởi vì đưa tôi về nhà nên hắn mới bị người của chú hai lợi dụng sơ hở mà bắt cóc.
Cha hắn tìm mọi cách cứu hắn, sau khi mẹ hắn chạy tới thành phố nhỏ này, tôi luôn cho rằng bà ấy muốn cho tôi một cái tát.
Nhưng bà ấy không làm thế.
Người phụ nữ quý phái sau chuyến đi dài này không thể giấu nổi vẻ mệt mỏi trên gương mặt.
Bà ấy đứng trước mặt tôi, lấy từ trong túi ra một tờ thông báo tìm người, hỏi tôi: “Đây là cô dán sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi Tống Bạc Hành mất tích, tôi biết tình hình gia đình hắn rất phức tạp, không dám tùy tiện báo cảnh sát, nhưng lúc ấy tôi sốt ruột đến phát điên, đành phải dán thông báo tìm người ở phố lớn ngõ nhỏ.
Tiền thưởng là 113.836 tệ.
Hứa Trình từ thời đại học đã làm nhiều việc bán thời gian kiếm tiền, đến Đức lại cùng người khác đầu tư khởi nghiệp, trong những năm qua đã không ít lần cho tôi tiền tiêu vặt.
Tôi lấy ra 13.836 tệ còn lại trong thẻ, biết như vậy không đủ, liền gọi điện thoại cho anh trai, cố gắng nài nỉ anh ấy gửi thêm tiền cho tôi.
Hứa Trình cũng sốt ruột: “Hai ngày trước anh lại đầu tư hạng mục mới, vốn lưu động trong tay chỉ có mười vạn tệ, anh gửi cho em trước.”
Tôi nhận được tiền của Hứa Trình, cộng thêm toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, tổng cộng có 113.836 tệ, tôi đều lấy ra.
Tôi biết nhà họ Tống coi thường chút tiền ấy, nhưng đây đã là toàn bộ năng lực của tôi.
Tôi chờ mẹ Tống trách cứ tôi, giễu cợt tôi. Nhưng toàn bộ đều không có.
Bà ấy chỉ dùng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc tôi, nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn cô.”
Đêm đó vụ án Tống Bạc Hành mất tích liền trở thành vụ án đặc biệt cấp tỉnh.
Vô số nhân lực của hai giới hắc bạch đều nhập cuộc.
Quan viên cao cấp thành phố Dương tôi chỉ thấy trên ti vi giờ đây đang đứng ở bên cạnh mẹ Tống, cam đoan trong vòng 12 giờ sẽ tìm được Tống Bạc Hành.
Chỉ vì nhà họ Tống đã hỗ trợ công tác giảm nghèo ở thành phố Dương trong nhiều năm, đầu tư hàng trăm triệu.
Tôi mơ hồ đoán được nhà hắn có thế lực lớn, nhưng không ngờ lại giàu có đến như vậy.
Quả nhiên, tám giờ sau khi mẹ Tống tới đây, cảnh sát liền phá được vụ án mất tích, tìm được Tống Bạc Hành.
Hắn bị người ta bỏ thuốc mê, tôi còn chưa gặp mặt hắn thì hắn đã được đưa lên máy bay tư nhân trở về thành phố Châu Cảng rồi.
Một tháng sau, tôi thấy tin tức trên các đầu báo tài chính rằng nhà họ Tống chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Tần ở Hải Thành đại lục.
08
Tôi không phải là kiểu người dễ dàng mắc phải hiểu lầm.
Tống Bạc Hành còn chưa tới tuổi có thể đăng ký kết hôn, mà nhà họ Tống đang cần trợ lực, đây có lẽ chỉ là kế tạm thời của nhà họ Tống mà thôi.
Khả năng Tống Bạc Hành bị cha ép buộc cũng rất lớn.
Dù sao tôi không phải cỏ cây, đương nhiên cũng có thể cảm giác được tâm ý của Tống Bạc Hành.
Khi Tống Bạc Hành gọi điện thoại tới, tôi biết hắn muốn giải thích với tôi cái gì.
Giọng của hắn rất gấp: “Hứa Phái Phái, chuyện bắt cóc không liên quan đến em, em không nên tự trách. Còn nữa, không nên tin những tin tức kia, anh cũng không đồng ý đính hôn với Tần thị.”
Tôi ra vẻ thoải mái nói: “Hiểu rồi, gia tộc các anh cũng phải tạo một số chiêu trò, em chỉ mong anh mau chóng bình phục.”
Tống Bạc Hành rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, giọng hắn trở nên chậm rãi và lúng túng: “Ngày hôm đó, khi đưa em về nhà, anh đã nhét một phong bì vào sách của em, khi nào rảnh em có thể xem.”
Tôi lại cười nói: “Được.”
Hắn nói không lâu sau sẽ đến nước Anh học tập, giọng nói của một chàng trai trẻ thật trong trẻo và dễ nghe: “Em đi với anh được không, Phái Phái?”
Tôi trả lời: “Anh trai em đã sắp xếp rồi, anh ấy giúp em xin vào trường ở Đức, sau khi ổn định chúng ta gặp nhau ở Châu Âu.”
Anh tôi rất cam lòng tiêu tiền cho tôi, lúc tôi học trung học ăn mặc cũng không kém, thoạt nhìn gia cảnh còn rất tốt, Tống Bạc Hành nghe thấy thế liền tin.
Giọng điệu bên kia nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói: “Vậy cũng tốt, cách không xa.”
Tôi kết thúc cuộc gọi, lau mặt thì phát hiện gương mặt mình đầy nước mắt.
Tôi đã lừa dối Tống Bạc Hành.
Tôi không có ý định đi châu Âu, thậm chí nguyện vọng đăng ký cũng là vào một trường đại học chưa từng đề cập với hắn trước đây.
Hắn không biết, trước khi nhận được điện thoại của hắn, tiểu thư nhà họ Tần có hẹn tôi gặp mặt một lần.
Tiểu thư Tần cũng vừa trưởng thành không lâu, bộ dạng thanh thoát và xinh đẹp.
Tôi nắm chặt cốc cà phê, thầm nghĩ nếu cô ta dám tạt nước vào tôi, tôi sẽ tạt lại một cốc nước nóng hơn.
Nhưng cô ấy không phải loại nữ phụ độc ác vênh váo tự đắc gặp người liền tạt nước.
Ngược lại, cô ấy được giáo dục vô cùng tốt, nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng, mang theo sự ngây thơ rụt rè chứ không hùng hổ dọa người, hiển nhiên giống như Bạch Nguyệt Quang trong sách.
Cô ấy nói, cô ấy đã gặp qua Tống Bạc Hành, đối với hắn rất là yêu thích.
Nhưng qua tìm hiểu, cô ấy phát hiện tôi và Tống Bạc Hành có mối quan hệ thân thiết.
Sau đó cô ấy đường đường chính chính biểu thị: “Tôi thích Tống Bạc Hành, muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, cũng nguyện ý trợ giúp nhà anh ấy. Nhưng tôi không biết hai người rốt cuộc là quan hệ gì, nếu như đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái, tôi tuyệt đối không ép buộc hay cướp đi tình yêu của người khác.”
Lẽ ra tôi nên cảm thấy may mắn vì vị tiểu thư này thấu tình đạt lý. Nhưng vào lúc này, tôi có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ và bất lực.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận thức được, tôi và Tống Bạc Hành không cùng một thế giới.
Tống Bạc Hành mất tích, tôi không thể giúp được gì.
Tống Bạc Hành hôn mê trở về Châu Cảng, tôi ngay cả tư cách gặp hắn cũng không có.
Tống Bạc Hành muốn kế thừa gia nghiệp khổng lồ, tôi ngay cả công ty cổ phần hóa là gì cũng không rõ.
Mẹ Tống cùng cô Tần vì Tống Bạc Hành mà đến, tôi còn dự đoán họ hỏng bét như vậy.
Hiện thực hung hăng cho tôi một cái tát, dập tắt hoàn toàn tình cảm tôi đã ấp ủ mà không dám thổ lộ.
Tôi mỉm cười nói với tiểu thư Tần: “Tôi và Tống Bạc Hành chỉ là bạn học bình thường, tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì giữa các người.”
Sau khi cúp điện thoại của Tống Bạc Hành.
Tôi mở cuốn sách ra và thấy một phong bì màu trắng tinh khiết.
Tôi cũng không mở nó ra, mà kẹp nguyên vẹn vào trong sách, đặt ở đáy giường từ nay về sau bám bụi.
Sắp xếp xong những cuốn sách không cần dùng, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Là Hứa Trình.
Anh ấy dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong hạng mục trong tay, vội vã trở về, mở rộng vòng tay: “Anh đã trở lại.”
Tôi ôm lấy Hứa Trình, cuối cùng cũng khóc lớn lên.
Sau đó, tôi thay đổi tất cả phương thức liên lạc, ở lại thành phố học đại học, thuận lợi học xong khoa chính quy, không trở về thành phố Dương nữa.
Từ nay về sau biến mất sạch sẽ khỏi thế giới của Tống Bạc Hành.
Nhưng không ngờ nhờ chương trình hẹn hò này, tôi lại gặp hắn.