Tình Yêu Nghịch Lý Trong Show Hẹn Hò - Chương 1
01
“Đang ở đâu đấy? Cho tôi mượn tài khoản Tencent.”
“Nhà trọ tân binh Đông Môn, A-6-33.”
“Lão Đăng, bơm thêm chút tiền xu đi.”
“Nếu 11 giờ chưa về nhà, đừng ép tôi phải bay từ Đức về để đánh cậu.”
Sau khi tôi và Hứa Trình công khai một phần lịch sử trò chuyện của mình, nhiệt độ của CP ‘điên cuồng’ bùng nổ chưa từng có.
Mọi người đoán mò từ vài câu chữ, cho rằng tôi và Hứa Trình đã quen biết từ lâu, hơn nữa còn cùng họ, chẳng phải là duyên phận thì là gì?
Họ còn nói chúng tôi là thanh mai trúc mã, oan gia nhưng vui vẻ, chỉ làm bộ ghét bỏ lẫn nhau chứ thực ra là đang âu yếm nhau trong bí mật.
Khán giả bị cuốn hút, họ nói rằng mình cam tâm tình nguyện làm người xem trong trò chơi của chúng tôi.
Trời ơi, chúng tôi thật sự ghét bỏ lẫn nhau. Trước mặt thì tôi bình tĩnh họp với tổ đạo diễn chứ trong thâm tâm tôi đã điên một lúc rồi.
Tôi lén mở WeChat dưới gầm bàn. Mở tin nhắn của “Anh (đôi khi đặt biệt danh là chó)” và điên cuồng chửi bới:
[Sao lại lấy một nửa phí diễn xuất của em.]
[Em vừa nghe đạo diễn nói phí diễn xuất là 80 vạn một người!]
[Ngày đó anh chỉ cho em 40 vạn!]
Tôi còn kèm theo một biểu cảm “Đời người cũng quý giá mà.”
Hứa Trình giả bộ bình tĩnh, sau khi thảo luận với đạo diễn mới từ từ nhìn tôi.
Anh ấy ở dưới bàn dõng dạc nhắn tin trả lời: [Em nghe lầm rồi.]
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đánh chữ rất nhanh:
[Anh coi em là người điếc à?]
[Hứa Cẩu, anh chờ đó, sớm muộn gì em cũng sắp xếp người giết chết anh.]
Đạo diễn nhìn lưu lượng chương trình giải trí tăng vọt thì nửa vui nửa buồn.
[Hứa Trình, Hứa Phái Phái, quan hệ của hai người chỉ có tôi và mấy nhà sản xuất biết. Giờ nhiệt độ của chương trình đang hot, tôi sợ sau khi tuyên bố thân phận khán giả sẽ bất mãn, cư dân mạng tẩy chay chương trình ‘Nhật ký yêu đương’ của chúng ta.]
Mọi người cũng đều biết, nếu như tiết lộ quan hệ trước thời hạn, tiết mục này có làm được hay không lại là một chuyện khác.
Ánh mắt đạo diễn có chút bất đắc dĩ, nhìn Hứa Trình hỏi: “Cậu cũng vậy, buổi tối đến phòng em gái cậu làm gì.”
Tôi cướp lời, giọng điệu căm giận: “Anh ấy ép tôi làm bài tập, còn định bắt tôi học lên cao sau khi rời khỏi chương trình nữa.”
Đạo diễn ngượng ngùng hỏi tôi: “Vậy nửa đêm cô đến phòng anh trai làm gì?”
Mặt của tôi không có tiền đồ liền đỏ lên, mạnh miệng nói: “Cũng không phải là thường xuyên đi đâu…”
Hứa Trình nhếch môi cười, miễn cưỡng nói:
“Mỗi tháng tôi cho em ấy 10 tệ tiền thưởng, thuê em ấy tắt đèn cho tôi.”
Đạo diễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mười tệ? Còn tính theo tháng nữa?”
Tôi xấu hổ cúi đầu, hung hăng lườm Hứa Trình một cái.
Tôi chưa kịp đáp lại hot search, cũng chưa kịp ‘đòi lương’ của Hứa Trình thì tổ sản xuất đã bảo mọi người nhân lúc còn nóng khua chiêng gõ trống ghi hình kỳ tiếp theo.
Tôi và Hứa Trình trở lại trường quay, lúc này mọi người đang nói về gia đình.
Nam khách mời số 2 kiêu ngạo nói: “Anh tôi là lính khí xa ưu tú.”
Tôi liếc Hứa Trình một cái, nói: “Anh tôi nửa đêm cos Trương Nguyên Anh.”
Mọi người cười vang, Hứa Trình cắn răng, thiếu chút nữa bóp nát ly thủy tinh trong tay.
Nữ khách mời số 3 có chút ý tứ với Hứa Trình, tới gần Hứa Trình chủ động giới thiệu: “Nhà tôi có ba chị em.”
Cô ấy bẻ ngón tay làm bộ đáng yêu nói: “Các chị em lần lượt tên là Vân Hòa, Vân Nhan, Vân Lê, Vân Thải, Vân Mân.”
Hứa Trình nghe xong nhíu mày: “Không phải ba chị em sao?”
Cô ấy dí dỏm trả lời: “À, trong số đó cũng có cả chó nhà tôi nữa.”
Hứa Trình thuận miệng hỏi: “Từ ai trở đi thì là chó?”
Nhìn xem, chúng tôi điên thành như vậy rồi mà cư dân mạng cũng đẩy được, họ đói bụng mờ mắt nên mới đẩy liều.
Chưa dừng lại ở đó, chuyện này còn thu hút cả nhà đầu tư của chương trình đến thăm.
Lúc Thái tử gia Tống Bạc Hành của Hồng Kông đến, tôi còn đang cùng anh trai tôi tán gẫu.
Cánh gà nướng mật ong là số lẻ, ăn đến miếng cuối cùng hai chúng tôi đều vung tay. Lần này tôi thắng, nhét cánh gà nướng vào miệng như một con gà trống kiêu hãnh.
Sau đó tôi quay đầu lại thì thấy Tống Bạc Hành.
Tôi sửng sốt, cánh gà trong miệng rơi lộp bộp trên mặt đất.
Tống Bạc Hành vẫn là Tống Bạc Hành. Chỉ là so với mấy năm trước còn đẹp trai khí chất hơn, tỏa ra vẻ quý phái. Bên cạnh áo gió giá trị xa xỉ của hắn hình như còn dính đầy phong trần mệt mỏi.
Hắn đứng trước mặt tôi, mặt lạnh như thể vừa mới được vớt ra khỏi sông băng.
Ánh mắt hắn xẹt qua miếng cánh gà vừa rơi xuống, sau đó gắt gao nhìn tôi.
Giọng điệu hắn đầy lạnh lẽo: “Cặp đôi có nhiệt độ lớn, quả không hổ danh.”
02
Tống Bạc Hành nhìn tôi bằng đôi mắt sáng như sao, như thể muốn nhìn thấu tôi: “Còn tham gia chương trình hẹn hò à, có bản lĩnh thật đấy.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu, muốn gọi hắn là Tống Bạc Hành như nhiều năm trước, nhưng không dám nói.
Tôi lại nghĩ đến thân phận của hắn lúc này, hắn không còn là cậu thiếu niên từng cùng tôi ăn kem trên xe đạp nữa rồi.
Tôi chỉ đành cung kính nói một tiếng: “Tổng giám đốc Tống, anh đến rồi.”
Khuôn mặt Tống Bạc Hành càng trở nên u ám hơn.
Tôi định nói thêm gì đó, nhưng hắn dường như đã hết kiên nhẫn, nhíu mày nhìn Hứa Trình một cái rồi quay đi.
Hứa Trình khoanh tay xem kịch hay, nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha ha, Hứa Phái Phái, mối tình đầu của em không cần em nữa!”
Tôi nhặt cánh gà lên nhét vào miệng anh ấy và nói: “Anh câm miệng đi!”
Hứa Trình vẫn tiếp tục bám theo, hỏi nhỏ: “Hai người xảy ra chuyện gì vậy, năm đó anh đã cảm thấy hai người không thích hợp, nhiều năm như vậy, làm sao còn *ân oán tình cừu chưa dứt.”
*Căn giận và thù hằn.
Đúng rồi, Tống Bạc Hành không biết anh trai tôi, nhưng anh trai tôi lại biết hắn đã từng là bạn học của tôi một năm và cũng đã thấy ảnh của Tống Bạc Hành trong album điện thoại của tôi.
Tôi phiền muốn chết, đẩy anh ấy ra: “Lo mà làm việc đi, ít hóng chuyện lại!”
Ngày hôm sau, chương trình vẫn diễn ra bình thường, nghe nói nhiệm vụ hôm nay của mọi người là quay một vở kịch ngắn, cọ xát nhiệt độ thị trường, ghi lại một số khoảnh khắc mập mờ khi mọi người diễn.
Tôi đẩy mạnh cửa vào!
Đẩy cửa vào!
Đẩy cửa vào!
Đẩy cửa vào!
Đẩy 99 lần mới phát hiện đây là cửa xoay.
Sau đó thấy Tống Bạc Hành đang ngồi thong thả ở phim trường.
Có nhiều người, tôi không dám tự tiện lại chào hỏi Tống Bạc Hành, chỉ đành tiếp tục ghi hình.
Nhiệm vụ yêu cầu mười khách mời chúng tôi phải rút thăm để chọn vai diễn của mình và diễn theo vai đó.
Tên vở kịch là [Tổng giám đốc Cố, bà xã tiền tỉ của anh lại bỏ trốn rồi!]
Hứa Trình rút thăm vào vai Tổng giám đốc Cố, tôi rút thăm vào vai Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước.
Vấn đề chính là Tổng giám đốc Cố và Bạch Nguyệt Quang có nhiều tình tiết mập mờ.
Tống Bạc Hành nhận kịch bản từ đạo diễn, sắc mặt có chút thay đổi, rồi chỉ tay về phía tôi, nói: “Đổi vai của cô ấy thành dì Vương đi.”
Tôi:…
Sau khi tôi mặc chiếc đồng phục giúp việc của dì Vương, khóe môi Tống Bạc Hành mới nhếch lên một nụ cười hài lòng.
Tổng giám đốc Cố mang theo một cô gái về, tôi ra nói lời thoại tiêu chuẩn của dì Vương: “Cậu chủ đã mười năm không cười, giờ đây nổi tiếng khắp vùng là người không bao giờ cười.”
Cô gái đột nhiên ngất xỉu, được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Tổng giám đốc Cố nổi điên: “Nếu không chữa được cho cô ấy, tôi sẽ cho Bệnh viện Nhân dân số 1 các người chết theo!”
Tôi với tư cách là dì Vương tiến lên khuyên can: “Ơ… Tổng giám đốc Cố, Bệnh viện Nhân dân số 1 này là đơn vị do quốc gia thành lập, không thể chết theo được đâu.”
Tổng giám đốc Cố chuyển ánh mắt: “Vậy thì dì, dì Vương, chôn cùng đi!”
Tôi:…
Dì Vương không thể nhịn được nữa, vung cây lau nhà lên mặt Tổng giám đốc Cố.
Tổng giám đốc Cố sững sờ, tức giận, bối rối, cuối cùng khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.
“Dì Vương, dì đang đùa với lửa đó.”
Có thể Tống Bạc Hành cũng không nghĩ tới kịch bản có thể điên như vậy, sau khi qua trang thứ năm, tất cả đều là tình cảm của Tổng giám đốc Cố với dì Vương!
Trong đó thậm chí còn xen lẫn một mối tình tay ba với quản gia Triệu.
Bất ngờ người vợ tỷ phú đó là chính tôi!
Mặt Tống Bạc Hành hiện ra một ít màu đen ngũ sắc sặc sỡ.
Quay đoạn phim ngắn phát điên thật sự mệt mỏi quá.
Nếu không có sử sách ghi lại, tôi còn tưởng Vạn Lý Trường Thành đều do tôi xây dựng suốt đêm.
Ngay khi tôi chuẩn bị thu dọn trở về khách sạn ngủ, một chiếc Maybach xa hoa bên ngoài trường quay dừng trước mặt tôi.
Cửa sổ xe phía sau chậm rãi mở ra, Tống Bạc Hành xuyên qua bóng đêm dày đặc nhìn về phía tôi.
Đôi mắt hắn như điểm màu mực, mặc dù không nói câu gì nhưng tôi cảm nhận rõ ràng mệnh lệnh của hắn.
“Lên xe.”