Tình Yêu Lạc Lối - Chương 4
“Chị thì chỉ có một mình, cũng chẳng có chi tiêu gì nhiều, đâu như bọn em sắp phải tốn kém nhiều.”
Tôi gật đầu: “Xe cộ, nhà cửa, tiền tiết kiệm, những năm qua bọn tôi kiếm được cũng không ít.”
Cô ta liếc nhìn tôi, giọng hạ xuống đôi chút:
“Tôn Thế Đồng làm việc vất vả, chị cũng không muốn anh ấy trắng tay khi đã lớn tuổi đúng không?”
“Liên quan gì đến tôi chứ?” Tôi nhìn cô ta, không giấu nổi nụ cười khinh khỉnh.
“Vất vả hay không, từ giờ là chuyện của hai người các người.”
Cô ta cứng họng, định tiến lên níu tôi thì tôi khéo léo né sang bên.
Lấy được giấy ly hôn, Tôn Thế Đồng ngắm nhìn dấu mộc, ngón tay run run mân mê.
Một giọt nước mắt rơi trên tờ giấy, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ thất lạc:
“Tiếu Tiếu, sao chúng ta lại đi đến bước này?”
Tôi dừng bước:
“Anh còn nhớ hôm đó không? Em đã cho anh một cơ hội.”
“Em vốn không thích uống canh gà, vậy mà đã đun canh mấy tiếng, nghĩ rằng muộn thế anh sẽ không đi nữa.”
“Nhưng anh không đợi được mà muốn đi cho bằng được.”
“Đó là cơ hội cuối cùng mà em dành cho anh.”
15.
Tôi kết thúc kỳ nghỉ, quay lại công ty làm việc sớm hơn dự kiến.
Cuộc sống dường như quay lại sự yên bình vốn có, tôi gặp gỡ bạn bè mới và tham gia vào các hoạt động xã hội.
Có cô gái trẻ gặp em trai tôi vài lần khi nó mang đồ đến cho tôi, mặt đỏ lên hỏi thăm về nó.
Không lâu sau, mẹ tôi kể rằng em trai tôi bắt đầu có vận đào hoa.
Cô gái ấy để lại cho tôi ấn tượng rất tốt, tính cách vui vẻ và rộng rãi.
Hai đứa hẹn hò qua lại, tôi thấy em trai mình ngày càng vui vẻ, phấn chấn hơn.
Khi đã cắt đứt mọi liên lạc, Tôn Thế Đồng như thể đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Vài tháng sau, mẹ tôi đột nhiên hào hứng nhắc đến tên anh ta trong bữa cơm:
“Ông Trương ở siêu thị nói tình cờ gặp cậu ta, một mình mua rất nhiều mì ăn liền.”
“Mẹ tò mò nên hỏi thử, nghe đâu cậu ta thuê nhà ở bên ngoài.”
“Còn cô nàng kia thì sống trong nhà bố mẹ cậu ta, bụng cũng lớn lắm rồi, nhưng Tôn Thế Đồng vẫn không chịu đăng ký kết hôn.”
Em trai tôi đặt bát xuống, đứng dậy:
“Con ăn no rồi.”
Nó lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài, mặt nặng trĩu không nói lời nào.
Mẹ tôi nhìn tôi một cách cẩn thận:
“Tên vô tâm đó có tìm đến con không?”
Tôi nghĩ lại, anh ta tìm đến tôi khoảng một tuần trước.
Hôm đó tan làm, anh ta đứng đợi dưới tòa nhà công ty.
Vừa bước ra ngoài, tôi đã nhìn thấy anh ta, nhưng tôi chẳng quan tâm.
Anh ta lẽo đẽo theo sau, cho đến khi tôi không chịu nổi nữa mà dừng lại.
Anh ta run run gọi tôi:
“Vợ ơi…”
“Ly hôn rồi, Tôn Thế Đồng.”
Anh ta cúi đầu, bước tới, gầy đến mức bóng in xuống đất cũng nhỏ hẳn đi.
Anh ta lấy từ ba lô ra cuốn album ảnh lớn:
“Cái này giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Tôi không nhận:
“Chẳng có gì đáng để lưu giữ cả, em thậm chí còn không nhớ rõ những năm tháng đã qua với anh.”
Tay anh ta cầm cuốn album run rẩy không ngừng:
“Là anh có lỗi với em. Ngày nào anh cũng tự hỏi, sao anh lại để mất em chứ?”
“Anh đã không thể khiến em cười mỗi ngày…”
“Anh cứ nghĩ những chuyện này rồi sẽ qua, chỉ cần trong lòng anh có em, em sẽ tha thứ cho anh.”
Tôi bước qua anh ta, không ngoái lại.
Thân xác và tâm hồn, nếu một trong hai lạc lối, cũng chẳng thể nào tìm về được ngôi nhà xưa.
16.
Tôi không ngờ rằng Thẩm Nguyệt Dung sẽ tìm đến tận nhà.
Em trai tôi mở cửa, thấy cô ta thì mặt lạnh tanh định đóng lại ngay, nhưng cô ta vội chặn lại:
“Hạ Lôi, đừng không quan tâm đến em.”
Tôi đang bưng bát canh bước ra thì nghe câu đó, suýt nữa làm rơi cả bát.
Thẩm Nguyệt Dung đầy người dính bùn, chân chỉ mang một chiếc giày, bụng đã to vượt mặt.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta hoảng hốt, lảng tránh.
Tôi bước tới: “Chuyện gì đây? Đi nhầm nhà rồi à?”
Cô ta ngập ngừng, một lúc lâu mới nói được:
“Đứa bé… đứa bé xét nghiệm ra không phải của Tôn Thế Đồng.”
Tôi suýt bật cười, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của em trai mình, tôi lại cố nhịn.
“Mẹ Tôn Thế Đồng đưa em đi xét nghiệm DNA, kết quả không khớp.”
Cô ta khóc lóc thảm thương, không ngừng dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Mới vài tháng mà cô ta đã béo lên trông thấy, bộ dạng lôi thôi lếch thếch càng thêm thảm hại.
“Hạ Lôi, tất cả là lỗi của em. Nhưng anh nể tình đứa bé mà tha thứ cho em có được không…”
“Bụng đã lớn rồi, giờ cũng không thể làm phẫu thuật bỏ thai.”
Em trai tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi lại buông ra, khẽ cười nhạt:
“Tôi không phải là người chuyên thu nhặt rác.”
Mẹ tôi từ trong bếp ló đầu ra:
“Nhà tôi không có vương vị cần truyền thừa, không ai cần phải nuôi trẻ con hay phụ nữ xuất thân mập mờ.”
“Hai đứa còn đứng ngây ra đó làm gì? Qua đây giúp bưng bát đũa, một lát nữa khách đến rồi.”
Thẩm Nguyệt Dung còn định nói gì đó, nhưng em trai tôi đã lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Vài ngày sau, mẹ chồng cũ của tôi tìm một người quen đến làm người hòa giải.
Người đó vừa mở lời, mẹ tôi đã khó chịu cắt ngang:
“Mấy chuyện nhà đó tôi nghe đến chán rồi. Nếu bà định đến để khuyên con gái tôi tái hôn, thì từ giờ chúng ta sẽ không còn bạn bè nữa.”
“Người bình thường ai lại muốn đẩy con gái mình vào hố lửa chứ.”
Mẹ tôi chặn ngay khiến người hòa giải cứng họng.
Vài tháng sau, qua lời kể của bạn chung, tôi nghe được tình hình hiện tại của Tôn Thế Đồng.
“Anh ta cũng khốn khổ lắm, vừa lo đám tang cho bố xong thì phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối.”
“Hình như đang hóa trị, nhưng không có tác dụng mấy.”
“Nghe nói mẹ anh ta phải bán nhà để lo chạy chữa cho anh ta. Lần trước tôi gặp ở bệnh viện, suýt không nhận ra.”
Anh ta đã cạo trọc đầu, người gầy gò đến mức biến dạng.
“Tiếu Tiếu, nếu cậu gặp lại chắc cũng chẳng nhận ra đâu.”
Tôi nhớ lần gặp cuối cùng, anh ta đến để gửi lại vài món đồ cũ.
Một chiếc vali to dựng đứng bên cạnh, anh ta đứng ngược sáng, nhìn về phía tôi.
Anh ta bước tới, định nắm lấy tay tôi nhưng rồi dừng lại giữa chừng:
“Mấy tháng qua anh đã đi lại những nơi chúng ta từng đến cùng nhau, vẫn còn nhiều chỗ chưa kịp đi.”
Giọng anh ta nhẹ bẫng:
“Không biết liệu có còn cơ hội nữa không…”
“Em trước đây mỗi khi đến một nơi đều thích mua đặc sản, anh cũng mua một ít cho em.”
Tôi không nhận:
“Đó là chuyện trước kia, bây giờ tôi chỉ nhìn về phía trước.”
Anh ta sững sờ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
17.
Nửa năm sau, tôi nhìn thấy di ảnh của anh ta trên trang cá nhân của bạn bè.
Trong ảnh, anh ta trông như một người xa lạ, gầy gò, gương mặt hốc hác lõm sâu.
Tang lễ chỉ có người mẹ già tóc bạc tiễn đưa con.
Tôi khép điện thoại lại, ngẩng lên nhìn đôi vợ chồng mới cưới trên bục lễ.
Giữa tiếng hò reo, em trai tôi đỏ mặt hôn cô dâu.
Một thông báo hiện lên trên điện thoại:
“Thi thể nữ vô danh được phát hiện vài tháng trước đã được xác nhận là một cô gái họ Thẩm trong thành phố, lúc đó đang mang thai chín tháng. Cô ta gặp sự cố trong lúc gây mê tại phòng khám chui khi thực hiện thủ thuật trái phép.”
“Nhân viên hành nghề không có giấy phép đã khai rằng cùng với một đồng phạm đã không cứu chữa kịp thời và giấu xác nạn nhân xuống sông để che đậy sự việc…”
Tôi nhận ra bức ảnh mờ mờ đó có chút quen thuộc, định phóng to lên xem thì đột nhiên có vật gì đó rơi từ trên xuống.
Tôi suýt giật mình đánh rơi điện thoại.
Bất ngờ chộp được bó hoa cưới làm tôi ngẩn người.
Cô dâu trên bục nhìn tôi cười e thẹn: “Chị ơi, người hạnh phúc tiếp theo sẽ là chị đấy.”
Ánh nắng xuyên qua bóng râm của cây trong ngày hè, chiếu xuống lối đi rải sỏi trong vườn, lấp lánh sáng ngời.
Giống như hạnh phúc thật sự có hình dạng.
-HẾT-