Tình Yêu Lạc Lối - Chương 2
6.
Ca phẫu thuật kết thúc, khi mở mắt ra tôi có chút mơ hồ.
Ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh nắng chiếu rọi vào hành lang loang lổ, lòng tôi trống rỗng.
Tôi lấy điện thoại trong túi ra, thấy vô số cuộc gọi nhỡ. Tôn Thế Đồng liên tục gọi, tôi bấm nghe một cách vô thức.
“Em đang ở đâu?” Giọng anh ta hơi run rẩy.
“Hạ Tiếu Tiếu, em đang ở đâu hả?”
Không nghe thấy tôi trả lời, anh ta tức giận hét lên.
“Ở bệnh viện, nói với mẹ anh một tiếng, đứa bé không còn nữa.”
Tôi lập tức cúp máy, không muốn nghe thêm một giây nào.
Tôi cúi đầu vừa xem điện thoại vừa bước ra ngoài, nhóm gia đình có hơn một ngàn tin nhắn chưa đọc.
Người xem xong tin nhắn đầu tiên chắc là em trai tôi.
Cậu ấy nhắn đầu tiên, @ Tôn Thế Đồng:
“Đồ khốn, mày đang ở đâu?”
Không ai trách mắng cậu ấy, mẹ chồng tôi sau một lúc mới lên tiếng:
“Tiếu Tiếu, con ở nhà không? Mẹ sang ngay, đừng làm chuyện dại dột.”
Bà không ngừng @ Tôn Thế Đồng, nhưng không thấy anh ta trả lời.
Mẹ tôi giống như một người ngoài cuộc, mãi đến bây giờ mới hiểu ra vấn đề:
“Người phụ nữ này là ai?”
Em trai tôi hoàn toàn nổi giận, liên tục gửi những tin nhắn thoại dài 60 giây vào nhóm:
“Tôn Thế Đồng, mày đúng là đồ chó má! Mày dám giới thiệu cho tao một con hồ ly tinh? Mày có xứng đáng với chị tao không…?”
Tôn Thế Đồng không xuất hiện trong suốt thời gian đó, để mặc mẹ anh ta cố gắng an ủi và xin lỗi trong nhóm.
Ngón tay tôi lướt xuống hết các tin nhắn, cảm giác như đang xem một trò hề chẳng hề liên quan đến mình.
Danh bạ toàn điểm đỏ thông báo, ai cũng đang tìm tôi.
Khi tôi bước đến cửa bệnh viện, nhìn thấy Tôn Thế Đồng chạy gấp gáp vào.
Anh ta lao đến, nắm chặt lấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu:
“Tiếu Tiếu, con đâu rồi?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Không còn nữa.”
Sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, đôi mắt trợn tròn, lắp bắp không thốt nên lời.
Anh ta như không tin, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
“Anh đã hài lòng chưa?”
Tôi ném tờ giấy phẫu thuật vào tay anh ta, quay người mở cửa xe, đóng mạnh cửa.
Khi xe lao đi, tôi thấy mẹ chồng đầu tóc rũ rượi chạy đến.
Bà ta điên cuồng dùng chiếc bình giữ nhiệt đập vào đầu Tôn Thế Đồng.
Uổng cả một nồi canh gà.
7.
Tôi gọi điện cho em trai, nghe giọng nghẹn ngào của nó, lòng tôi cũng xót xa.
“Qua nhà chị một chuyến, nhưng chút nữa nhớ kiềm chế nhé.”
Em tôi hậm hực đáp lại, đột nhiên hỏi tôi:
“Chị… chị có ổn không?”
“Chị không sao, chỉ là đứa bé không còn nữa.”
“Chết tiệt…” Em tôi nghiến răng.
“Tôn Thế Đồng đúng là đáng chết.”
Cúp máy, tôi gắng gượng đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Nhìn những món đồ mà chúng tôi cùng nhau mua sắm, từng thứ một đều là do cả hai lựa chọn.
Vừa tốt nghiệp, tôi và Tôn Thế Đồng đã vội vã tổ chức đám cưới.
Tôi từng nghĩ rằng gặp được anh là tìm thấy một nửa tâm hồn mình.
Chúng tôi có một cuốn album du lịch, lưu giữ những bức ảnh chụp chung tại tất cả những nơi đã từng đi qua.
Ngày ấy, chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau chu du khắp thế gian, ngắm nhìn mọi cảnh đẹp bên nhau.
Giờ đây, từng bức ảnh đó đều như một trò cười. Trong ảnh, tôi nép vào anh, còn anh cười thật rạng rỡ.
Anh từng nói: “Tên em có chữ ‘Tiếu’ (cười), cả đời này anh sẽ cố gắng để em luôn cười.”
Em trai tôi ở gần, khi tới thì sững người trước cảnh tượng hỗn độn khắp nơi.
Nó bước tới, không nói lời nào mà kéo tôi dậy rồi ôm chặt vào lòng.
Đứa trẻ từng níu vạt áo tôi, vẻ tội nghiệp khi còn nhỏ, giờ đây đã cao hơn tôi cả cái đầu.
Nó an ủi tôi giống như ngày xưa tôi từng vỗ về nó, nhẹ nhàng vuốt lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ:
“Khóc đi, Hạ Tiếu Tiếu, chị khóc rồi sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Giọng của nó nghẹn ngào, mắt đỏ hoe ngay từ lúc mới bước vào nhà.
Tôi biết nó đã khóc thầm.
Những giọt nước mắt mà tôi cố gắng kìm nén suốt đêm cuối cùng cũng không thể giữ lại được nữa, tôi khóc đến mức đầu óc mơ hồ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Tôi dần lấy lại bình tĩnh, ngẩng lên nhìn thấy em trai đã nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
“Đừng sợ, có em ở đây rồi.”
Gương mặt nó lộ rõ vẻ tức giận, siết chặt nắm đấm rồi bất ngờ quay qua đấm thẳng vào mặt Tôn Thế Đồng.
Mẹ chồng tôi hét lên sợ hãi, vội lùi về phía sau.
Tôn Thế Đồng lảo đảo nhưng cố đứng vững, khẽ kêu một tiếng.
“Thẩm Nguyệt Dung đâu? Mày giấu cô ta ở đâu rồi? Gọi điện không dám bắt máy à?”
Em trai tôi thở dốc, giơ tay lên lần nữa.
Mẹ chồng tôi vội vàng chắn trước mặt Tôn Thế Đồng:
“Lôi Lôi, dù sao nó cũng là anh rể của cháu.”
Tôi bật cười chua chát:
“Sắp không phải rồi.”
Tôn Thế Đồng ngỡ ngàng nhìn tôi.
8.
Tôi lấy từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn và đặt lên bàn:
“Tôn Thế Đồng, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt hiện rõ vẻ ghét bỏ hơn là kinh ngạc.
Mẹ chồng tôi hoảng hốt, bước tới nắm lấy tay tôi:
“Tiếu Tiếu, con thực sự phá thai rồi à?”
Không nhận được câu trả lời từ tôi, bà bật khóc, đấm ngực tiếc nuối:
“Nghiệp chướng mà, đứa bé sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ?”
Em trai tôi kéo tôi ra xa khỏi bà, nói không chút khách sáo:
“Chuyện bẩn thỉu như thế mà còn muốn chị tôi sinh con cho nhà bà à?”
“Hỏi con trai bà xem lúc ở bên ngoài làm trò, hắn có nghĩ đến việc chị tôi đang mang thai không?”
Tôn Thế Đồng đột ngột quát lớn:
“Đủ rồi.”
Tôi bỗng thấy buồn cười, đến lúc này mà anh ta vẫn còn có quyền tức giận sao?
“Hỏi tôi?”
“Hỏi tôi cái gì chứ?”
“Có ai từng hỏi tôi có muốn đứa con này không?”
Anh ta cười nhạt hai tiếng.
“Hạ Tiếu Tiếu, chúng ta đã thống nhất không sinh con, em cứ cố tình bẫy anh, giờ lại trách anh?”
“Nếu không vì đứa bé này, làm sao mọi chuyện thành ra thế này?”
Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn quanh:
“Hằng ngày tôi đều đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà phải xoay quanh em.”
“Vì một đứa bé tôi không hề muốn, em thử nhìn xem cuộc sống chúng ta bây giờ còn ý nghĩa gì không?”
“Bao lâu rồi chúng ta không đi du lịch?
“Giỏ hàng chỉ toàn đồ cho con, trước đây mỗi dịp 20/5 chúng ta đều ra ngoài, còn giờ em ngay cả đi lại cũng phải cẩn thận.”
“Anh thậm chí không dám nghĩ khi sinh ra thì sẽ thế nào? Chờ đến khi nó lớn, hơn mười năm sau, đời anh coi như hỏng bét.”
Anh ta thở dài, tiến lại cầm bản thỏa thuận ly hôn lên:
“Giờ đứa bé không còn nữa cũng coi như điều tốt. Anh sẽ bỏ qua chuyện em gây ra này, em cũng đừng làm lớn chuyện.”
Tôi ngỡ rằng mình nghe nhầm, vì không thể tin nổi những lời vô lý như vậy.
Tôn Thế Đồng nói:
“Anh sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ta, chúng ta sẽ lại như trước.”
Anh ta nói một cách hùng hồn, cứ như thể đã dành cho tôi một sự nhượng bộ lớn lao.
Tôi bước đến, lôi từ gầm giường ra nửa thùng bao cao su còn phủ bụi, ném cả lên trước mặt anh ta:
“Thiết kế anh à?”
“Tôn Thế Đồng, anh nghĩ phụ nữ trên đời này đều giành nhau để sinh con cho anh chắc?”
“Hỏi mẹ anh ấy, đứa bé của tôi là từ đâu mà có?”
9.
Mẹ chồng tôi cầm chiếc túi lên đánh vào người anh ta liên tục:
“Sao tôi lại sinh ra thứ như anh?”
Bà khóc đến thở không ra hơi, mắng Tôn Thế Đồng chỉ biết sống ích kỷ.
“Bố anh đầu năm nay được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Nếu không vì ông ấy, mẹ làm sao nghĩ ra chuyện này?”
Bà nói rằng bà đã bí mật đâm thủng bao cao su, suốt thời gian đó ngày nào cũng đến giúp chúng tôi nấu ăn.
Thực tế là bà đã bỏ thuốc vào trà và canh cho anh ta.
Ngay cả loại thuốc bổ dưỡng mà ngày nào bà cũng bảo chúng tôi uống đúng giờ cũng là một bài thuốc dân gian.
“Mẹ dẽ dàng sao? Để Tiếu Tiếu sớm có mang thai, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách.”
Tôn Thế Đồng đứng chết trân một bên.
Tôi nhớ lại những lời anh ta nói về tôi với Thẩm Nguyệt Dung:
“Anh nghi ngờ cô ấy bỏ thuốc vào đồ uống của anh, dạo ấy anh cảm thấy bức bối, không thể kiềm chế được.”
Thẩm Nguyệt Dung còn đùa:
“Em thấy anh bây giờ cũng còn bức bối lắm.”
Những lời lẽ tồi tệ đó, nghĩ đến một lần là tôi thấy ghê tởm một lần.
Tôi nhét cây bút vào tay anh ta:
“Ký đi.”
Tôi chẳng thể nói nổi câu tha thứ, lòng chỉ tràn đầy sự căm ghét anh ta.
Tay anh ta run rẩy muốn cầm lấy bút, nhưng dừng lại giữa chừng.
Mẹ chồng tôi ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc thảm thiết:
“Giờ mẹ biết ăn nói thế nào với bố con đây?”
Tôn Thế Đồng cúi đầu, mắt đỏ hoe, mãi lâu sau mới lẩm bẩm nói:
“Tiếu Tiếu, cho anh suy nghĩ một chút.”
Em trai tôi hừ lạnh, lập tức kéo tôi, kéo cả hành lý rồi đi thẳng ra cửa.
“Khoan đã.”
Tôn Thế Đồng hoảng loạn vội kéo tôi lại:
“Đừng đi được không? Anh… anh biết nếu em đi thì chúng ta sẽ không còn cơ hội cứu vãn nữa.”
Cứu vãn?
Tôi chỉ thấy mỗi lời anh ta nói đều nực cười.
Tôi từng ngón một bẻ tay anh ta ra:
“Cứu vãn cái gì? Giờ anh có cả đống thời gian ở bên cô ta rồi.”
10.
Lên xe, em trai tôi nhìn điện thoại.
Hai tay nó khẽ run, đặt lên vô lăng.
Nó nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt buồn bã.
“Làm sao lại có người không biết xấu hổ như thế chứ?”
Trên màn hình, là tin nhắn của Thẩm Nguyệt Dung gửi đến:
“Giờ anh đã biết hết rồi, tôi cũng chẳng còn gì để nói.”
“Chỗ nào của anh ấy tôi cũng yêu, tôi không cưỡng lại được.”
Em trai tôi đập mạnh vào vô-lăng:
“Khốn nạn, em chịu không nổi nữa rồi.”
Nó cố gọi điện cho Thẩm Nguyệt Dung, nhưng chỉ nghe thấy tiếng máy bận.
Rõ ràng, cô ta đã chặn hoàn toàn liên lạc với chúng tôi.
Nó không kìm được, khóe mắt đỏ hoe, nhanh tay lau giọt nước mắt vừa lăn ra.