Tình Yêu Lạc Lối - Chương 1
1.
Tôi ngây ngốc cầm điện thoại lên mở khóa, mật khẩu vẫn là ngày sinh của tôi.
Ngón tay tôi lướt qua từng tin nhắn, càng đọc, mắt càng mờ dần.
Hai người làm cùng một văn phòng, từ sáng tới tối đều nói chuyện.
Tôi thấy anh than phiền với cô ta:
“Nhìn cô ấy để mặt mộc, anh không tài nào hôn nổi.”
“Phụ nữ mang thai có mùi, ngửi khó chịu kinh khủng.”
Trái tim tôi đau nhói, nỗi đau âm ỉ tràn khắp cơ thể.
Ngày tôi báo tin mang thai, chính anh là người sốt sắng cất hết đồ trang điểm của tôi.
Cũng chính anh là người lâu lâu ôm tôi, hít hà và nói tôi có mùi sữa thơm của em bé.
Càng lướt lên trên, tin nhắn càng khiến tôi kinh tởm.
Tôi run rẩy cả tay.
Lần đầu tiên của họ là vào tháng trước.
Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
2.
Tôi nhớ hôm ấy, anh đã đặt bánh kem và hoa tươi, nhưng người thì chẳng thấy đâu.
“Vợ à, công ty tổ chức buổi team-building đột xuất, tối nay anh về trễ nhé.”
Để bù đắp, anh ta còn chuyển khoản cho tôi 1.314 đồng như lời an ủi.
Anh về nhà lúc ba giờ sáng, người nồng nặc mùi thuốc lá, ghé sát tôi hôn.
Tôi ghét bỏ đẩy anh ra, nhưng anh vẫn cười tươi, kéo tôi vào lòng.
Bây giờ nghĩ lại, anh không hề hút thuốc, cái mùi thuốc lá đó chắc để che đi mùi nước hoa.
Lúc đang bên nhau, điện thoại anh có tin nhắn đến, tôi còn nhắc anh nhìn xem.
Anh chỉ liếc qua, rồi để cạnh gối, nói: “Trong nhóm đùa giỡn thôi.”
Bây giờ khi tôi nhìn lại nội dung tin nhắn ấy, tôi chỉ thấy bản thân ngu ngốc.
Đó là tin nhắn của Thẩm Nguyệt Dung: “Còn sức giao nộp không?”
Sáng hôm sau, Tôn Thế Đồng trả lời: “Sức khỏe anh đây em cần gì phải nghi ngờ?”
Tôi không ngờ bản thân lại trở thành một phần trong trò chơi ghê tởm của họ.
Không thể tưởng tượng nổi.
Sáng hôm đó, anh ta còn hâm nóng sữa cho tôi, mang tới giường.
Không cho tôi rời khỏi giường, yêu chiều nói để tôi uống sữa từ tay anh ta.
Trước khi đi làm, anh ta còn cẩn thận đắp chăn cho tôi, hôn lên trán tôi dịu dàng:
“Em ngủ thêm đi, anh để bữa sáng trong nồi cho em rồi.”
Chúng tôi yêu nhau từ đại học, trải qua bao nhiêu thăng trầm, vượt qua cả lời nguyền bảy năm.
Việc tôi có thai làm đảo lộn kế hoạch của cả hai, nhưng Tôn Thế Đồng không chút do dự, bảo rằng đứa bé này là món quà trời ban.
Từ lúc đó, anh ta càng yêu thương, chăm sóc tôi hơn.
Tôi ngỡ rằng anh ta thật sự mong đợi đứa bé này.
Nhưng tôi lại quá ngây thơ.
Trong cuộc trò chuyện, có một câu khiến tim tôi như bị đao cắt.
Tôn Thế Đồng nói: “Đã mang thai rồi, anh đâu thể nói không muốn, đành phải vậy thôi.”
Anh ta an tâm hưởng lạc, rồi về nhà đóng vai người chồng tốt.
Anh ta càng đối xử tốt với tôi, cảm giác tội lỗi của anh ta càng vơi đi.
Tôi cắn răng lướt qua toàn bộ tin nhắn, lưu lại từng bức hình làm bằng chứng.
Lúc này, một tin nhắn mới xuất hiện, người gửi là em trai tôi, Hạ Lôi:
“Anh rể, anh thông cảm cho Thẩm Nguyệt Dung, đừng giao quá nhiều việc cho cô ấy nhé.”
“Cô ấy là em dâu tương lai của anh đó, bận đến mức về nhà chỉ muốn ngủ, chúng em chẳng có thời gian gặp nhau.”
Tôi cắn chặt môi.
Không lâu trước, Tôn Thế Đồng đã giới thiệu cô ta cho em trai tôi trong bữa tiệc gia đình.
Và người đó không ai khác chính là Thẩm Nguyệt Dung.
3.
Tôn Thế Đồng nhắn lại sau vài giây:
“Ngày mai em rủ cô ấy đi xem phim đi, anh sẽ đặt vé cho hai đứa.”
Hạ Lôi gửi liền mấy biểu tượng mặt cười:
“Cảm ơn anh rể, anh đúng là tuyệt nhất.”
Máu dồn lên đầu tôi, trời đất quay cuồng.
Không khó để tưởng tượng, lúc này bọn họ đang làm gì.
Thằng em trai ngốc nghếch của tôi vẫn không biết mình là kẻ bị lừa trong trò chơi của họ.
Điện thoại tôi đột ngột reo lên, là Tôn Thế Đồng gọi.
“Vợ ơi, anh để quên điện thoại ở nhà phải không?” Giọng anh ta thở dốc nặng nề.
“Có à? Em không để ý.”
Anh ta dường như thở phào nhẹ nhõm:
“Sao em chưa ngủ? Ngủ đi, đừng chờ anh nhé.”
Tôi đứng ở ban công, hỏi:
“Anh đang chạy ở đâu thế?”
“Công viên gần nhà.”
Tôi lạnh lùng nói:
“Sáng nay em thấy tin tức, đoạn đó đang sửa đường có vây rào chắn mà.”
Anh ta dừng lại, giọng nhanh chóng chuyển sang nhẹ nhàng:
“Anh đi vòng qua rồi, em đừng lo.”
Điện thoại ngắt ngay sau đó, nhưng tôi nghe được tiếng cười nhẹ bên kia.
Tim tôi đau nhói, hai tay bám chặt vào lan can, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Hạ Lôi dường như rất hài lòng với Thẩm Nguyệt Dung, lời nói ra đều ám chỉ muốn kết hôn sớm.
Nhưng Thẩm Nguyệt Dung không nghĩ vậy.
Trong buổi tiệc công ty, tôi đã gặp cô ta vài lần.
Các đồng nghiệp gọi tôi là “chị dâu”, hoặc “bà chủ”.
Nhưng Thẩm Nguyệt Dung thì khác, cô ta gọi tôi là “chị Tiếu Tiếu”.
Lần đó, khi tôi ở nhà vệ sinh, chân tê cứng không đứng dậy nổi, tình cờ nghe cô ta trò chuyện với một cô gái khác.
Cô ta nhắc đến Tôn Thế Đồng, đầy vẻ tán thưởng:
“Anh Tôn đúng là chu đáo, sao đàn ông tốt đều kết hôn sớm nhỉ?”
Rồi cô ta lại cười hai tiếng:
“Chả trách chị Tiếu Tiếu gấp gáp muốn có con, chắc sợ không giữ được chồng.”
Cô bạn bên cạnh nhanh chóng ngăn cô ta lại:
“Đừng nói bậy, hình như là mang thai ngoài ý muốn mà.”
Thẩm Nguyệt Dung cười khẽ:
“Toàn là mánh khóe của phụ nữ có chồng thôi.”
Chắc hẳn Tôn Thế Đồng cũng nghĩ vậy.
4.
Thật ra, nếu cô ta không cố ý để lộ manh mối, tôi cũng sẽ không nghi ngờ nhanh như vậy.
Hai tuần trước, trên trang cá nhân của Thẩm Nguyệt Dung, cô ta đăng một tấm ảnh tập thể, là cả nhóm đồng nghiệp leo núi ngắm bình minh.
Trong ảnh, tuy giữa cô ta và Tôn Thế Đồng có một người đứng ngăn cách, nhưng cô ta nghiêng người cười rạng rỡ, đầy sức sống.
Chiếc áo thun rộng thùng thình mà cô ta mặc, tôi nhận ra ngay – đó là chiếc áo tôi từng chuẩn bị cho Tôn Thế Đồng.
Đôi chân dài thẳng tắp của cô ta trắng trẻo, hai đầu gối hằn rõ dấu đỏ càng nổi bật trong bức ảnh.
Tôi cứ nhìn bức ảnh đó suốt cả buổi chiều, một cảm giác lo âu lạ kỳ chiếm lấy lòng tôi.
Một khi mầm mống nghi ngờ đã nảy sinh, nó sẽ bám rễ và phát triển điên cuồng trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu để ý đến nụ cười lơ đãng của Tôn Thế Đồng khi trả lời tin nhắn.
Anh ta càng ngày càng dành nhiều thời gian trong phòng tắm.
Nhiều lần, điện thoại của anh ta liên tục nhận được tin nhắn, biểu tượng đầu người hiện lên luôn là hình một con gà con đeo kính đen.
Trong lịch sử trò chuyện giữa họ, tôi chỉ thấy những khía cạnh đáng kinh tởm của bản chất con người.
Thẩm Nguyệt Dung tỉ mỉ kể cho Tôn Thế Đồng nghe từng chi tiết về mối quan hệ của cô ta với em trai tôi.
Cô ta còn bỡn cợt nói:
“Sau này nếu em cưới anh ấy, bốn người chúng ta ngồi cùng bàn chắc sẽ thú vị lắm.”
Tôn Thế Đồng đáp lại bằng mấy biểu tượng mặt cười, rõ ràng anh ta chẳng hề chê bai viễn cảnh này.
Thẩm Nguyệt Dung tiếp tục toan tính:
“Hay em mang thai con của anh rồi cưới anh ấy luôn nhỉ?”
“Chị Tiếu Tiếu bày trò với anh, em bày trò với em trai chị ấy.”
Tôn Thế Đồng trả lời cô ta:
“Cô nàng ngốc.”
Ba chữ đó đầy yêu chiều và trìu mến.
Toàn bộ quan niệm về cuộc sống của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôn Thế Đồng cho rằng tôi cố tình mang thai để phá hỏng lý tưởng sống không con cái của anh ta.
Chúng tôi đã chung chăn gối bao nhiêu năm, vậy mà anh ta thậm chí không thèm kiểm chứng điều cơ bản nhất, tự mình đưa ra phỏng đoán.
Tôi cười nhạt tự chế giễu mình, khi tình yêu đã đến điểm kết thúc, dường như chẳng còn gì đáng lưu luyến.
Nhớ lại hai tháng trước, mẹ anh ta cầm lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa, cầu xin tôi với một vẻ mặt đáng thương:
“Bố nó bị ung thư giai đoạn cuối, mong ước duy nhất của ông ấy là có một đứa cháu.”
“Tiếu Tiếu, tha lỗi cho mẹ. Mẹ không còn cách nào khác mới nghĩ ra cách này.”
Việc tôi mang thai, vốn dĩ chưa bao giờ là điều ngoài ý muốn.
5.
Tôi thức trắng đêm, khi trời gần sáng thì thấy tin nhắn trong nhóm gia đình.
Tôn Thế Đồng hôm qua nấu canh gà còn đặc biệt hỏi mẹ chồng tôi cách làm.
Giờ mẹ anh ta nhắn tin trong nhóm, @ tên anh ấy:
“Mẹ nấu một nồi canh, lát nữa mẹ mang sang nhé.”
Tôi đứng dậy bước vào phòng khách, căn phòng vắng lặng, anh ta vẫn chưa về.
Trái tim tôi trĩu nặng xuống.
Tôi rửa mặt bằng nước lạnh rồi gọi xe đến thẳng bệnh viện.
Xếp số làm thủ tục kiểm tra.
Trong lúc chờ đến lượt phẫu thuật, tôi thêm gia đình mình vào nhóm chat.
Em trai tôi đang trên đường đi làm, ngơ ngác gửi một dấu hỏi trong nhóm.
Y tá gọi tên tôi.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, tôi gửi toàn bộ ảnh chụp màn hình tin nhắn đã chuẩn bị sẵn vào nhóm chat.
Khi nằm xuống, ánh đèn phẫu thuật chiếu xuống khiến tôi có chút chói mắt.
Tôi nhắm mắt lại, lòng tôi bình lặng.
Bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên bụng, nơi vẫn chưa thấy rõ dấu hiệu của đứa bé.
Lúc này còn quá sớm, không biết con có cảm nhận được đây là lời tạm biệt của tôi không?
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi trên gối.
Tôn Thế Đồng nói đứa bé là món quà của ông trời, thực ra anh ta chỉ đang cố tự lừa mình mà thôi.
Chúng tôi từng hứa sẽ cùng nhau vượt qua cuộc đời này, chỉ hai người nương tựa vào nhau.
Khi thấy một cụ già đẩy xe lăn trên góc phố, chúng tôi còn ngưỡng mộ bảo rằng sau này cũng muốn như vậy.
Cho dù một người không thể đi được nữa, người kia cũng sẽ đẩy xe đi khắp nơi.
Có con rồi tôi đã từng do dự, nhưng thấy anh ta vui mừng, tôi cũng dần mong chờ ngày đứa bé chào đời.
Em trai tôi mua rất nhiều quần áo nhỏ xinh, khiến lòng tôi tràn ngập sự dịu dàng.
Thậm chí, em trai tôi còn phấn khích hơn cả Tôn Thế Đồng:
“Em sẽ là người cậu cưng chiều nhất trên đời này.”
Trước khi nhắm mắt, tôi đau lòng cho em trai mình rất lâu.
Tôi không thể tưởng tượng được em trai tôi sẽ nổi giận thế nào khi nhìn thấy những tin nhắn ghê tởm đó giữa giờ cao điểm trên tàu điện ngầm.