Tình yêu Hạt Dẻ - Chương 2
Cô ấy là chuyên gia phụ trách đánh giá tâm lý của Hạt Dẻ.
Đơn giản mà nói, Lương Mục Bạch muốn uốn nắn thói quen xấu của Hạt Dẻ, không kêu to, cào người, biến thành một chú mèo ngoan ngoãn dịu dàng động lòng người.
Thế là gánh nặng này rơi xuống người tôi.
Nhưng tôi cũng không làm không công, tiền thưởng rất cao.
Chuyên gia tâm lý cũng rất đáng tin cậy, đưa ra lời khuyên cho tôi: “Chú mèo này thiếu cảm giác an toàn trong một thời gian dài, rơi vào hoàn cảnh thiếu cảm giác an toàn đúng là sẽ nên vấn đề trong tính cách, nhưng cũng sẽ có cách xử lý, cho nó cảm giác quan tâm của mẹ, tôi tin sớm muộn gì nó cũng có thể hiểu được tấm lòng của tổng giám đốc Lương.”
Tôi đoán ngày hôm đó Lương Mục Bạch chỉ nghe được mấy chữ “tình thương của mẹ”.
Vì từ hôm đó trở đi, anh nhận định tôi là mẹ của Hạt Dẻ.
Mỗi khi Hạt Dẻ không cẩn thận quấy rầy công việc của anh, anh đều sẽ vỗ mông Hạt Dẻ, nói một câu “ngoan, đi tìm mẹ”.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng là Lương Mục Bạch không tự nhận mình là bố Hạt Dẻ.
Nếu không mối quan hệ trong căn nhà này đúng là lộn xộn.
4.
Ngày hôm sau sau cuộc họp online.
Vừa sáng sớm tôi đã bị thầy Từ Thanh Phong gọi đến phòng làm việc tra hỏi.
Lần đầu tiên anh ấy câu nệ, do dự nói: “Tối qua, con mèo kia… Cô và tổng giám đốc Lương, hai người…”
Tôi tự hiểu phần sau, cười khan nói: “Em cũng không ngờ mèo của em và tổng giám đốc Lương giống nhau như vậy.”
“Thật sự không phải cùng một con?”
Anh ấy cười khan một tiếng: “Mấy người chạy đến hỏi tôi, hỏi tôi cảm giác khi nhận vợ của tổng giám đốc Lương làm học trò như thế nào.”
Tôi không biết nói gì: “Không phải, tổng giám đốc Lương cũng nói chỉ là lớn lên giống mà thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh ấy cảm thán.
Một lát sau, anh ấy lại nghi thần nghi quỷ: “Cô nể tình quan hệ thầy trò của chúng ta mà nói thật cho tôi biết đi, cô và tổng giám đốc Lương thật sự không có quan hệ gì?”
Tôi cũng nghiêm túc trả lời: “Em và anh ấy thật sự không có quan hệ gì cả.”
Lúc anh ấy còn bán tin bán nghi, tôi dứt khoát nói: “Thầy cũng giúp em làm sáng tỏ chút đi, cái mũ vợ của tổng giám đốc Lương lớn quá, sao em dám đội?”
Cuối cùng anh ấy cũng gật đầu.
Tôi thoải mái đi ra khỏi văn phòng.
Gió êm sóng lặng đến khi tan làm.
Trên tàu điện ngầm, tôi nhận được tin nhắn của chị họ.
[Sao gần đây không thấy em nhận đơn?]
Chị họ chính là người mở ra dịch vụ chăm sóc thú cưng.
Lúc tôi bị stress hay thích chơi với mèo, đáng tiếc trong nhà không cho nuôi, cũng chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi đi nhận một hai đơn.
Vì danh tiếng không tệ nên sau này có một số khách hàng cũ chỉ đích danh muốn tôi đến chăm.
Tổng giám đốc Lương chính là khách hàng cũ của tôi.
Chị Vương lại gửi tin nhắn: [Chị Vương vì thay người mà gửi đơn khiếu nại.]
Tôi kinh ngạc: [Sao chị ấy lại biết đổi người?]
Chị ấy trả lời: [Em ngốc à, trong nhà có camera!]
Tôi giật mình.
Đồng thời trong đầu cũng xuất hiện một suy nghĩ.
Tôi nhớ ra trong nhà Lương Mục Bạch cũng có camera.
Vậy rốt cuộc anh có thấy người đến mấy lần trước đều là tôi hay không?
Nếu như anh thấy là tôi, cũng biết tôi thì tại sao lại chỉ đích danh muốn tôi đến chăm mèo, động cơ có chút khả nghi thì phải?
Có phải anh đang chờ cơ hội để bắt tôi về làm bảo mẫu lâu dài cho anh không?
Chị họ vẫn liên tục gửi tin nhắn.
Tôi nói chuyện này với chị ấy, cũng để chị ấy phân tích: [Chị nói xem đây rốt cuộc là chuyện gì?]
Chị họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Nói em ngốc thì đúng là ngốc thật, sếp của em rõ ràng là để ý đến em rồi!]
Tôi kinh hãi: [Chị cũng có can đảm nghĩ thật đó!]
Chị ấy im lặng.
Một lúc rất lâu.
Tôi gửi một dấu chấm hỏi.
Chị ấy trả lời: [Không thì làm sao, nghĩ kiểu gì cũng không biết rốt cuộc IQ của em là di truyền từ ai.]
…
Tôi cãi lại: [Sếp em có người trong lòng rồi! Con mèo kia là bằng chứng rõ ràng nhất!]
Đây cũng là chuyện tôi nhận ra khi ở nhà Lương Mục Bạch thời gian này.
Lương Mục Bạch chưa chắc đã thích mèo, nhưng những thứ mèo dùng lại là tốt nhất.
Phòng mèo ngủ còn lớn hơn phòng tôi, đầy đủ mọi đồ chơi, trên tường còn treo ảnh chân dung của mèo.
Nếu không phải trong lòng anh có mèo thì sao phải tốn sức như vậy?
Chị họ vẫn im lặng.
Tôi lại gửi một dấu chấm hỏi.
Chị ấy trả lời: [Mới tra Baidu, điều kiện của sếp em không tệ, thích thì tỏ tình đi, chị ủng hộ.]
…
[Nhưng em cũng bớt chút thời gian nhận đơn giúp chị đi.] Chị ấy lùi thêm bước nữa: [Tốt xấu gì cũng giúp chị hướng dẫn người mới đi.]
Nể tình chị em, tôi đồng ý: [Được.]
5.
Ngoài ý muốn, tôi lấy chuyện nhận đơn gần đây để thương lượng với Lương Mục Bạch, không ngờ anh lại lập tức đồng ý.
Còn rất phong độ nói: “Hạt Dẻ giao cho tôi, cô yên tâm.”
Tôi yên lòng đi hướng dẫn người mới cho chị họ.
Tôi dẫn người mới đến nhà người thuê, dặn họ phải nhớ rõ thói quen và sở thích của từng khách hàng, tuân thủ theo yêu cầu của người thuê, chú ý từng việc được giao.
Bận rộn đến tận trưa.
Lúc đang tiến hành sửa lông cho mèo, Lương Mục Bạch gọi điện đến.
Lần đầu tiên tôi thấy giọng anh không còn bình tĩnh trầm ổn như bình thường mà vừa khẩn cấp vừa bối rối: “…Cô còn bao lâu nữa?”
“Một tiếng nữa, sao vậy?” Anh lời ít ý nhiều.
Bên kia yên tĩnh.
Quả nhiên chỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương của Hạt Dẻ, tiếng này nối tiếp tiếng kia, rất đáng thương.
Tôi nói: “Anh lấy đồ khô nó thích, hoặc thử ôm rồi xoa bụng nó xem…”
“Nó cào tôi.”
Lần này không chỉ mèo mà ngay cả giọng Lương Mục Bạch cũng trở nên đáng thương.
Tôi im lặng một lúc.
Quay đầu hỏi người mới: “Chuyện tiếp theo anh tự làm được không?”
Anh ấy gật đầu.
“Vậy được, bên này tôi có chút chuyện, tôi đi trước.”
Về đến nhà, một người một mèo đã khôi phục dáng vẻ hài hòa ngày xưa.
Chỉ là trên cổ Lương Mục Bạch có thêm hai vết mèo cào mới.
Tôi cố nén cười, thừa nhận sai lầm: “Xin lỗi, tôi không nên nhận đơn.”
Trong hợp đồng có viết rõ mèo luôn cần người bên cạnh, tiền Lương Mục Bạch trả cũng cao hơn thị trường rất nhiều, về tình về lí không nên nhận thêm mới đúng.
Lương Mục Bạch bình thản nhận trách nhiệm: “Vấn đề của tôi lớn hơn.”
Anh cố gắng bình tĩnh làm như chưa từng có gì xảy ra, không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện ra dáng vẻ uất ức của anh khi nói câu “nó cào tôi” trong điện thoại.
Nghĩ thầm, dáng vẻ kia của anh vẫn đáng yêu hơn.
Tôi tiếp tục nói: “Là vấn đề của tôi, sau này tôi không nhận đơn nữa.”
Anh không còn kiên trì, chỉ hỏi: “Như vậy có ảnh hưởng đến công việc của chị họ cô không?”
“Sẽ không.” Tôi nói: “Tôi nói với chị ấy một tiếng là được.”
Tôi nghĩ rằng không nhận đơn nữa thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng tôi không ngờ, người làm công còn có một thứ phát sinh thời gian ngoài ý muốn.
Đó chính là tăng ca.
Hạng mục đột nhiên xuất hiện sai sót, cuối tuần, quản lý chi nhánh không chút lưu tình gọi tất cả mọi người đi, nhân viên nhỏ như tôi đương nhiên trốn không thoát.
Tôi ngồi bên cạnh Từ Thanh Phong, cẩn thận nghe giao việc.
Tăng ca được một nửa…
Trà chiều đến, Lương Mục Bạch cũng đến.
Anh đứng ở cửa phòng làm việc, trước người đeo balo mèo, bình tĩnh nói: “Mọi người vất vả rồi, tôi mời.”
Văn phòng vang lên tiếng reo hò.
Hình như dây giày anh bị tuột, anh cúi người xuống, balo mèo cũng đang mở, Hạt Dẻ nhân lúc có khe hở, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi balo.
Đây là lần đầu tiên người trong dự án thấy mèo của Lương Mục Bạch.
Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, ánh mắt nhìn theo nó.
Hạt Dẻ như minh tinh đi thảm đỏ, không coi ai ra gì, nghênh ngang đi trong lối đi, phong thái yểu điệu, bước chân uyển chuyển, phong độ nhẹ nhàng.
Trong ánh mắt ngày càng hoảng sợ của tôi, nó chậm rãi dừng lại.
Ánh mắt tôi đã không ngừng ra hiệu cho nó là không được…
Đáng tiếc, mèo nhìn không hiểu.
Nó ngựa quen đường cũ nhảy vào lòng tôi, thuần thục tìm một tư thế nằm thoải mái, còn thân mật dụi đầu vào eo tôi.
Văn phòng lớn như vậy đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng nghe được.
…
Tôi ngất!
6.
Văn phòng như bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Văn phòng vốn đang khí thế ngất trời chia trà sữa, bánh ngọt các kiểu đột nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Nhìn mèo trong ngực tôi, rồi lại nhìn Lương Mục Bạch.
Ánh mắt chuyển qua chuyển lại.
Lúc này Lương Mục Bạch mới phát hiện ra khe hở của balo, anh a một tiếng: “…Mèo của tôi đâu?”
Tôi nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Báo cáo tổng giám đốc, ở chỗ tôi.”
Lương Mục Bạch bước nhanh đến, trên mặt là ý cười, khiển trách: “Con mèo này rất thích chạy loạn, lần trước thiếu chút nữa còn đi mất, hại tôi tìm mãi.”
Mọi người trong văn phòng phối hợp cười vài tiếng.
Tôi chắp tay đưa mèo qua, không ngờ Hạt Dẻ lại không muốn đi, dùng sức quay đầu kêu meo meo nhìn tôi, giống như một chú mèo nhỏ đáng thương bị ném bỏ.
Lương Mục Bạch trêu ghẹo: “Mèo của tôi rất thích cô thì phải.”
Tôi gượng cười trả lời: “Có lẽ vì lớn lên giống con nhà tôi.”
Sau khi Lương Mục Bạch đi, văn phòng vẫn chìm trong bầu không khí kì quái ngột ngạt.
Tôi không biết đồng nghiệp xung quanh có tin vào lý do thoái thác của Lương Mục Bạch hay không, dù sao bản thân tôi cũng không tin.
Ánh mắt Từ Thanh Phong nhìn tôi đã không còn trong sạch.
Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà mở cuộc trò chuyện với Lương Mục Bạch ra.
Tôi: [Sao anh lại mang nó đến!]
Lương Mục Bạch trả lời: [Nó muốn đến tìm cô, tôi không cản được.]
Linh tinh, nào có chuyện người không ngăn được mèo.
Lương Mục Bạch lại nhắn tiếp: [Nó ở nhà vẫn luôn ồn ào.]