Tình yêu Hạt Dẻ - Chương 1
1.
Tôi và ông chủ Lương Mục Bạch ở chung là một chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn.
Tôi vốn chỉ là một trợ lý nhỏ vừa được chuyển lên chính thức của một dự án, ngay cả tên cũng không xứng được anh nhớ.
Nhưng, tôi có một nghề phụ.
Đến tận nhà cho mèo ăn, gọi chuyên nghiệp một chút thì là người trông coi thú cưng.
Đó là một cuối tuần bình thường.
Tôi nhận đơn online, mang theo dụng cụ đến nhà của người thuê, vừa tắm rửa cho mèo xong thì nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng.
Tôi quay đầu, mắt đối mắt với Lương Mục Bạch vừa đi công tác về.
Trong giây phút đó, nói cả người tôi hóa đá cũng không đủ để diễn tả.
Tôi không ngờ tôi lại có thể đến tận nhà chăm sóc cho mèo của sếp!
Tôi cố giả vờ bình tĩnh, mặc niệm anh sẽ không nhận ra, càng không thể nhớ ra tôi là ai, cúi đầu làm như đang bận rộn sấy lông cho mèo.
Lúc máy sấy dừng lại, Lương Mục Bạch đã đi đến bên cạnh tôi.
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái dễ chịu, từ góc của tôi nhìn sang, chỉ dáng vẻ đứng ngược sáng của anh thôi cũng đẹp trai đến mức khiến tôi bấn loạn.
Nhưng lúc này tôi không thể ngẩn người trước sắc đẹp được!
Tôi nhanh chóng nghiêng đầu, dùng tóc che mặt, không cho anh thấy rõ mặt tôi.
Anh chỉ hỏi: “Mấy lần trước cũng là cô sao?”
Tôi yên lặng gật đầu.
Gật xong còn yên lặng hận bản thân, đến nhiều lần như vậy mà cũng không phát hiện được đây là nhà sếp!
“Làm rất tốt.” Anh đánh giá ngắn gọn, đưa ra lời mời: “Có muốn hợp tác lâu dài không?”
“Hả?”
“Mèo này hơi khó chăm, nếu không…”
Anh dừng lại một chút rồi nói: “Được rồi. Nói một cách đơn giản, tôi cần một người thường xuyên chăm nó, tốt nhất là ở nhà tôi luôn, tiền lương thỏa thuận, cô có đồng ý không?”
Tôi hốt hoảng: “…Ở lại làm bảo mẫu?”
Không hiểu sao anh lại cười nhẹ một tiếng: “Cô hiểu như vậy cũng được.”
Tôi lại nhỏ giọng do dự: “Nhưng tôi có việc của mình.”
“Tôi biết cô có công việc.” Anh thản nhiên nói: “Không phải cô là trợ lý của hạng mục bên Từ Thanh Phong sao?”
“Tôi nhớ được cô, Dư Sênh.”
!
Tôi hoàn toàn giật mình.
Anh gọi đúng tên tôi còn có sức nặng hơn cả sao hỏa đâm trái đất, cả người tôi đều ngẩn ra.
Anh lại nói: “Ban ngày đến công ty làm, buổi tối ở đây chăm sóc nó, không làm rối loạn cuộc sống của cô đâu.”
“Nhưng, nhưng mà…” Tôi vẫn kiếm cớ.
Lương Mục Bạch đột nhiên kì quái nói: “Tôi nhớ là công ty có quy định không cho phép nhân viên làm thêm việc ở ngoài nhỉ?”
!
Tôi lại lần nữa tỉnh táo lại.
Làm thêm việc bên ngoài còn gặp sếp cũng có nghĩa là mất công việc quý giá mới được chuyển lên chính thức này.
Anh vừa như uy hiếp vừa như dỗ dành: “Cô ở lại chăm sóc nó, tôi sẽ bỏ qua.”
…
Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu.
Cứ như vậy, tôi và Lương Mục Bạch bắt đầu sống chung.
Hoặc có thể nói, là sống cùng mèo của anh.
2.
Tên bé mèo nhà anh là Hạt Dẻ.
Theo lời Lương Mục Bạch, tính cách Hạt Dẻ rất kiêu ngạo, không thích phản ứng lại người khác, đêm hay kêu to, lại còn hay cào người.
Nói đến vế cuối, anh còn đặc biệt nhấn mạnh.
Xem ra ân oán rất sâu sắc.
Không hiểu sao tôi lại buồn cười.
Chuyện này khiến tôi liên tưởng đến tin đồn thú vị lúc thực tập.
Có một thời gian, cổ và tay Lương Mục Bạch luôn xuất hiện vết cào mập mờ.
Với thân phận của anh, bình thường lại luôn mang theo khuôn mặt nghiêm túc cấm dục, khó khăn lắm mới có chút tin tức yêu đương nên khiến đám người âm thầm thảo luận đến phát điên.
Có người khẳng định đây là bạn gái Lương Mục Bạch đang công khai biểu thị chủ quyền, để những oanh oanh yến yến trong công ty cách xa anh chút; có người còn cảm thán Lương Mục Bạch dồi dào sinh lực, hàng tối sênh ca, ban ngày còn có thể tăng ca đến mười hai giờ…
Lời đồn bay khắp công ty, lời nào cũng có.
Không ngờ lại là mèo cào.
Tôi còn đang nín cười, Lương Mục Bạch đã nói tiếp: “Buổi tối tôi có cuộc họp online, cô phụ trách chăm sóc nó.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, nhận sứ mệnh đầy vinh quang này.
Vốn dĩ còn tưởng rằng chuyện này sẽ không dễ dàng xảy ra sự cố.
Nào ngờ trước khi cuộc họp bắt đầu, thầy của tôi, Từ Thanh Phong đột nhiên gửi tin nhắn đến.
[Tám giờ, vào cuộc họp này, khó khăn lắm mới tranh được một vị trí nghe cho cô đấy, học hành cho tốt.]
Tôi nhìn tên cuộc họp, lại nhìn mèo của sếp đang ngủ say bên cạnh, khóc không ra nước mắt.
Tôi không ngờ có một ngày nghề trái nghề phải của mình lại va vào nhau như thế này.
Quả nhiên, đi cạnh sông có ngày sẽ ướt giày.
Tôi yên lặng trả lời “Vâng”, yên lặng điều chỉnh camera, vào góc cách Hạt Dẻ xa nhất, mở video cuộc họp.
Đến giờ, chủ phòng tuyên bố cuộc họp bắt đầu…
Một giây sau, con mèo vẫn còn buồn ngủ đột nhiên kiêu ngạo bước lên, lọt vào ống kính của tôi.
Chủ phòng không lên tiếng, một đám đại lão cũng từ ống kính ngẩng đầu lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào con mèo.
Hạt Dẻ dừng lại ở chỗ bắt mắt nhất trong ống kính, không để ý đến việc mọi người tập trung về phía mình, nằm xuống phịch một cái, lại bắt đầu ngủ.
Tôi đúng là hoảng hồn, luôn miệng nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi lập tức đưa nó đi chỗ khác.”
Tôi còn chưa kịp đứng dậy, giọng Lương Mục Bạch đã vang lên: “Không sao, để nó ngủ đi.”
…
Tổng giám đốc đã lên tiếng, mọi người đương nhiên là thuận miệng khen hai chữ đáng yêu, khúc nhạc dạo này mới yên lặng trôi qua.
Mười mấy phút đầu cuộc họp, sự chú ý của tôi đều tập trung hơn nửa vào người con mèo.
Cũng may Hạt Dẻ ngoài ngủ thì cũng không làm gì khác.
Tôi dần bình tĩnh lại, thời gian và sức lực cũng chuyển về phía cuộc họp.
Đúng lúc này đến lượt thầy Từ Phó Thanh nhà tôi phát biểu.
Tôi sợ ngày mai người này sẽ đặt câu hỏi cho mình nên tập trung ghi lại ý chính, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Đột nhiên anh ấy đang nói hăng say lại dừng lại.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Chẳng biết từ khi nào, trước ống kính của giám đốc Lương Mục Bạch cũng xuất hiện một con mèo.
Hơn thế nữa, nó còn nằm trong lòng anh.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Một giây sau đều đồng loạt nhìn về phía camera của tôi.
Tôi không khỏi bối rối.
Sau đó lấy hết dũng khí quay đầu, phát hiện mèo vốn đang nằm ngủ ở chỗ dễ thấy đã biến mất.
Mèo chạy rồi.
Còn chạy đến màn hình của Lương Mục Bạch.
Đại não tôi nhanh chóng vận chuyển, đang định giải thích đây chỉ là hiểu lầm…
Mèo trong ngực Lương Mục Bạch đột nhiên không chịu nằm yên, nó nhích nhích mông, còn “meo meo” hai tiếng.
Trái tim tôi lập tức treo trên cổ họng.
Chỉ thấy Lương Mục Bạch vỗ mông nó an ủi như ngày thường, còn nói: “Ngoan, đi tìm mẹ đi.”
…Tôi thăng được rồi.
3.
Mọi người yên lặng.
Không ai nói chuyện, nhưng tất cả mọi người đều hiểu lầm.
Có hai quản lý từng gây khó dễ cho tôi trong công việc đã chột dạ nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi.
Tôi yên lặng gục đầu xuống, đã không còn nghĩ được chuyện này có thể có kết thúc như thế nào.
Căn bản không thể nào cứu vãn.
Những ánh mắt không trong sáng kia đang trần trụi viết rõ mấy chữ, hóa ra cô chính là mẹ của mèo của tổng giám đốc Lương!
Tôi thở dài một hơi.
Sự thật chứng minh, như thế này vẫn chưa đủ để tôi ngã ngửa.
Vì Hạt Dẻ thật sự nghe theo lời Lương Mục Bạch, từ thư phòng vui vẻ chạy lại phòng tôi.
Chú mèo Anh lông ngắn lúc này đang dựa vào chân tôi, mở to đôi mắt tròn, si ngốc nhìn tôi.
Não tôi trống rỗng.
Sau một giây trống rỗng, một suy nghĩ càng rõ ràng hơn lại xuất hiện.
Đó chính là…
Tuyệt đối không thể để nó lại lần nữa xuất hiện trên màn hình của tôi được!
Nếu không thì đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Tôi đang muốn tìm cách khuyên nó thì nghe Lương Mục Bạch bình tĩnh nói: “…Sao lại không thấy mèo của cô nữa?”
?
Tôi cứng người, ngượng ngùng cười với ống kính: “Nó đổi chỗ ngủ khác rồi.”
“Ừm.” Anh ừ một tiếng, thuận miệng nói: “Rất giống mèo nhà tôi.”
Chỉ một câu này đã xua tan mây mù trong phòng họp.
Từ Thanh Phong là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hắng giọng hỏi: “Vậy tổng giám đốc Lương, tôi tiếp tục…”
Lương Mục Bạch dựa vào ghế, tư thế trước sau như một, nói: “Anh tiếp tục.”
Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, Hạt Dẻ đều không xuất hiện thêm lần nào trong màn hình của tôi.
Nó ngồi xổm bên chân tôi hết chơi lại ngủ.
Tôi mang theo trái tim đang lơ lửng đến giây phút cuối cùng.
Sau khi tắt camera, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lưng áo somi đã ướt đẫm từ khi nào.
Tôi nhìn Hạt Dẻ vui vẻ đùa nghịch ở một bên, không nhịn được mà chọc nhẹ vào trán nó một cái, hậm hực nói: “Đêm nay em đừng hòng ngủ chung với chị!”
Tắm xong, tôi đưa Hạt Dẻ về căn phòng còn lớn hơn phòng mình.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lương Mục Bạch cũng đúng lúc đi uống nước.
Rõ ràng anh cũng mới tắm, tóc hơi ẩm. Mấy giọt nước thuận theo sườn mặt chảy vào trong áo, phác họa đường cong cơ bắp hoàn mỹ của lồng ngực.
Tôi mím môi, có hơi xấu hổ.
Hình như anh cũng vậy, một cốc nước chỉ mấy giây đã thấy đáy.
Tôi đột nhiên nhớ ra, mặc dù đêm nay là nghề tay phải xuất hiện ngoài ý muốn nhưng nghề phụ tôi cũng làm không tốt.
Tôi vội nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Lương, tối nay tôi không trông kĩ Hạt Dẻ!”
Lương Mục Bạch hơi bất ngờ.
Lập tức nói: “Không sao, tôi cũng có trách nhiệm.”
Dường như sợ tôi hiểu lầm, anh lại giải thích thêm: “Bình thường gọi quen miệng, cô đừng để ý.”
Chắc anh đang nói đến câu “Ngoan, đi tìm mẹ”.
Tôi lắc đầu nói: “Không đâu.”
Sở dĩ Lương Mục Bạch gọi tôi là mẹ của Hạt Dẻ vì ngày kí hợp đồng chăm sóc thú cưng, chuyên gia tâm lý đã nói một câu.
Ngày ký hợp đồng, ngoài tôi ra, Lương Mục Bạch và luật sư thì còn có một chuyên gia tâm lý của thú cưng.