Tình Yêu Giấu Kín - Chương 5: Ngoại Truyện - Lâm Thận
1
Tôi tên là Lâm Thận.
Ba mẹ tôi kết hôn vì lợi ích kinh doanh.
Ông nội tôi có quyền lực, ông ngoại tôi có tiền.
Mọi người đều ghen tị với tôi, họ nói tôi sinh ra đã ở vạch đích.
Nhưng tôi không hề hạnh phúc. Bởi vì, xung quanh tôi ngoài tài xế ra chỉ có cô bảo mẫu.
Cô bảo mẫu đối xử với tôi không tốt, cô ta luôn lén lút hành hạ tôi. Dù sao thì ba mẹ tôi cũng ít khi về nhà, nên tất nhiên bọn họ sẽ không phát hiện ra.
Năm sáu tuổi, tôi rải một nắm bi lên cầu thang và chứng kiến cảnh tượng người bảo mẫu thường bạo hành tôi ngã lăn xuống.
Sợ hãi việc mình làm sẽ bị bại lộ, cô ta không dám hé răng nửa lời, chỉ nói là do bất cẩn té ngã, muốn xin nghỉ việc về quê dưỡng thương.
Thật đáng tiếc, tôi còn chưa kịp hành hạ cô ta.
2
Mẹ tôi bất đắc dĩ phải trở về, tìm cho tôi một bảo mẫu khác họ Ngô để chăm sóc.
Dì ấy ở nhà với tôi hai ngày, mua cho tôi một con thỏ bông nhỏ.
Dì ấy cúi xuống vuốt ve tóc tôi, hỏi tôi có đáng yêu không.
Tôi nói đáng yêu, rồi trước mặt dì ấy, tôi dùng kéo cắt con thỏ bông ra thành từng mảnh vụn.
Mẹ tôi rõ ràng đã rất sốc.
Bà ấy đã đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói rằng tôi có một chút tính cách chống đối xã hội.
May mắn là phát hiện kịp thời, bác sĩ khuyên họ nên dành nhiều thời gian cho tôi hơn.
Nhưng hai người thậm chí còn không yêu thương nhau, thì làm sao có thể mong họ yêu thương một sản phẩm của thương mại?
Cả hai đều không muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của họ vì tôi.
Sau vài ngày đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, họ quyết định nhận nuôi một đứa trẻ để bầu bạn với tôi. Dù sao thì tiền bạc đối với họ cũng chẳng thiếu.
3
Lần đầu tiên gặp Lâm Tiếu Tiếu là ở khu vườn nhỏ xập xệ của trại trẻ mồ côi.
Lúc đó cô ấy đang dỗ dành một đứa bé đang khóc nhè, nụ cười trên môi dịu dàng như ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Lúc đó tôi đã nghĩ, giá như nụ cười ấy chỉ dành riêng cho mình tôi thì tốt biết mấy.
Vì vậy, giữa rất nhiều đứa trẻ, tôi đã không chút do dự mà chọn cô ấy.
Ba mẹ tôi tuy có chút băn khoăn vì tuổi của cô ấy hơi lớn, nhưng nghĩ đến việc chọn bạn chơi cho tôi, lại thấy tôi kiên quyết nên cũng chiều theo ý tôi.
Cô ấy được đưa đến căn nhà lộng lẫy như một chiếc lồng son ấy. Tôi đặt cho cô ấy cái tên Tiếu Tiếu.
Tôi mong cô ấy có thể thường xuyên cười với tôi.
Tiếc là, sau khi vào “lồng son”, cô ấy dường như không còn cười nhiều nữa.
Cũng phải, ai mà có thể cười nổi trong căn nhà rộng lớn, trống rỗng và thiếu hơi ấm tình người này chứ?
Nhưng cũng không sao, nếu cô ấy không thích cười, sau này tôi sẽ cười thay cho cô ấy.
4
Sau khi Lâm Tiếu Tiếu đến, việc chăm sóc cô ấy trở thành trách nhiệm của tôi.
Dù sao thì, cô ấy bị nhốt ở đây cũng là vì tôi.
Thời gian chăm sóc cô ấy càng lâu, những suy nghĩ đen tối và méo mó trong tôi dường như cũng dần dần được chữa lành.
Lâm Tiếu Tiếu ngày một lớn lên, cũng ngày càng xinh đẹp.
Tính cách cô ấy lại trầm tĩnh, ôn hòa, trong cái vòng luẩn quẩn của quyền lực và tiền tài này, cô ấy giống như một dòng suối mát lành.
Tôi không thích ánh mắt của những tên con trai kia nhìn cô ấy, dần dần cũng không dẫn cô ấy ra ngoài nữa.
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ luôn bên nhau như vậy cho đến hết cuộc đời. Cho đến khi tôi mười lăm tuổi, tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, tôi đã làm những điều không thể nào diễn tả với chị gái mà tôi đã nuông chiều tự tay nuôi lớn.
Dù có trưởng thành sớm đến đâu, tôi cũng không thể chấp nhận chuyện đó ngay lập tức.
Tôi bắt đầu lạnh nhạt với cô ấy, xa lánh cô ấy, nhưng ánh mắt lại không thể kiểm soát được mà luôn hướng về cô ấy.
Mọi người xung quanh đều đồn đại, chắc chắn tôi đã chán ghét cô ấy. Chỉ có bản thân tôi biết, hoàn toàn ngược lại, có lẽ tôi đã thích cô ấy mất rồi.
Thầm mến, quả nhiên là một chuyện vô cùng dày vò con người.
5.
Tiệc mừng cô ấy tròn mười tám tuổi.
Tôi đã dày công chuẩn bị từ rất lâu.
Lúc cô ấy mặc chiếc váy đính đầy đá lấp lánh bước xuống cầu thang, tôi thật sự đã bị choáng ngợp.
Cô ấy đẹp hệt như trong tưởng tượng của tôi.
Chỉ là, vẻ đẹp của cô ấy không phải chỉ mình tôi được phép ngắm nhìn.
Hà Yến Thanh khen cô ấy xinh đẹp, trong lòng tôi tràn đầy tự hào, nhưng tôi rất khó chịu với cách gọi “chị gái” của cậu ấy.
Tôi không muốn mối quan hệ giữa tôi và cô ấy bị đóng khung là chị em, dù chỉ một chút cũng không muốn.
Tôi cũng rất khó chịu khi cô ấy cười với người khác, nụ cười của cô ấy, từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã muốn giữ riêng cho mình.
Sau bữa tiệc, tôi đã thổ lộ với cô ấy.
Cô ấy cúi đầu, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết từ chối tôi.
Cô ấy nói tôi còn nhỏ, không được yêu sớm.
Tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ấy rất lâu, cuối cùng vẫn không nỡ ép buộc cô ấy.
Tôi cứ ngỡ chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội của mình đã được chữa khỏi, nào ngờ nó chỉ trở nên âm ỉ và có chọn lọc hơn mà thôi.
Lo sợ tính chiếm hữu của mình sẽ khiến cô ấy sợ hãi, tôi đã không dám nói chuyện với cô ấy trong một thời gian dài.
Nhưng kìm nén bấy lâu, khi nghe người khác tỏ tình với cô ấy, cuối cùng tôi cũng mất kiểm soát.
6
Cô ấy chọn học đại học ở xa.
Tôi biết cô ấy đang trốn tránh tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết đi theo.
Tôi sợ rằng trong khoảng thời gian không nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ đánh mất cô ấy.
Cô ấy nói tôi còn quá nhỏ, tôi có thể chờ, chờ đến khi lớn lên đến độ tuổi mà cô ấy cảm thấy phù hợp.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy cô ấy đi cùng chàng trai khác, có lẽ tôi đã có thể thật sự không làm phiền cô ấy nữa. Giả vờ như người xa lạ với cô ấy cho đến khi cô ấy tốt nghiệp.
Tôi không chịu đựng nổi, không chịu đựng nổi việc bên cạnh cô ấy lại có người khác. Càng không chịu đựng nổi việc một ngày nào đó cô ấy có thể thuộc về người khác.
Một lần nữa tôi lại tỏ tình với cô ấy.
Sự im lặng của cô ấy, tôi hiểu quá rõ. Từ nhỏ cô ấy đã như vậy, dùng sự im lặng để thể hiện sự phản kháng.
Tại sao, tại sao cô ấy lại không thích tôi! Rõ ràng ngày nào cũng có những cô gái khác tỏ tình với tôi.
7
Lại một lần nữa bị con gái chặn đường, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô ấy trong đám đông đang hóng chuyện.
Cô gái hỏi tôi có thể làm bạn trai cô ấy không, tôi do dự.
Tôi đã nghĩ hay là đồng ý để chọc tức cô ấy, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị tôi gạt bỏ.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy có thể buồn, tôi liền không khống chế được mà thấy đau lòng.
Cho dù, đó chỉ là một khả năng tồn tại trong tưởng tượng của tôi.
Thôi, coi như tôi chịu thua.
Lâm Tiếu Tiếu, tôi thích chị nhiều như vậy, chị có thể bố thí cho tôi một chút tình cảm của chị được không?
8
Hà Yến Thành đặc biệt từ Bắc Kinh đến đây để xem tôi làm trò cười.
Cậu ấy nói: “Lâu như vậy mà cậu vẫn chưa chinh phục được chị Tiếu Tiếu, có bao giờ nghĩ rằng cách của cậu không đúng không?”
Tôi rất đồng ý, liền hỏi cậu ấy kinh nghiệm.
“Phụ nữ mạnh mẽ thường sợ những chàng trai quyến rũ, cậu phải hạ bớt lòng tự trọng, bỏ qua sĩ diện, đi theo đuổi chị ấy, cậu mau đi làm nũng đi!”
Trong lĩnh vực tình yêu, có lẽ tôi là một kẻ ngốc.
Tôi nghĩ rằng việc cho cô ấy thời gian và không làm phiền là điều đúng đắn, vậy mà trong mắt người khác lại trở thành việc không thể hạ bớt lòng tự trọng và sĩ diện ?
Thật lòng mà nói, cái gì là tôn nghiêm, cái gì là sĩ diện, so với Lâm Tiếu Tiếu, đều chẳng đáng giá một xu.
Hà Yến Thanh thậm chí còn tìm cho tôi mấy video ngắn dạy con trai cách làm nũng, bảo tôi học theo.
Tôi vừa xoa xoa những nốt da gà nổi lên trên cánh tay vừa làm theo.
Không ngờ, cô ấy lại thực sự rất thích chiêu này.
Nhìn thấy mỗi lần tôi gọi cô ấy là chị, và vành tai cô ấy đỏ lên, tôi ước gì có thể tát cho cái tôi non nớt ngày ấy vài cái.
9
Tôi không cố ý nghe lén cuộc trò chuyện giữa cô ấy và mẹ.
Tôi đi theo vào thư phòng, thật ra là sợ mẹ tôi bắt nạt cô ấy.
Không ngờ, hóa ra bao năm qua cô ấy luôn từ chối tôi, là vì lời cảnh báo của mẹ.
Một người mẹ vô trách nhiệm, chỉ sinh mà không nuôi, thì có tư cách gì mà chỉ trỏ vào cuộc đời tôi?
Mười tám năm qua, ngoài cuộc sống vật chất đầy đủ, tôi gần như không cảm nhận được tình mẹ, thậm chí số lần gặp mẹ còn đếm trên đầu ngón tay.
Bà ấy tự mình không có được hạnh phúc trong cuộc hôn nhân thương mại, tại sao còn cố gắng kéo tôi vào hố sâu đó?
Cuộc đời tôi, sẽ không để bất cứ ai can thiệp.
Cô ấy nói, nếu đến hai mươi sáu tuổi mà tôi vẫn thích cô ấy, thì chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Tôi phấn khích đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Làm sao mà có thể không thích được? Cô gái đầu tiên, chỉ với một nụ cười đã khiến tôi muốn giấu kín.
Còn tám năm thôi, vậy là đủ rồi.
Đủ để tôi trở nên mạnh mẽ, không ai có thể lấy lý do môn đăng hộ đối để khiến cô ấy rời xa tôi.
Đủ để tôi mạnh mẽ đến mức có thể che chở cho cô ấy khỏi mọi sóng gió.
Lâm Tiếu Tiếu, hãy làm những gì em muốn, phần còn lại hãy giao cho anh.