Tình Yêu Giấu Kín - Chương 3
17
Sự im lặng kéo dài.
Gió đêm mùa đông thổi tung mái tóc tôi, tôi khẽ kéo chặt áo khoác hơn.
Qua một lúc sau, Lâm Thận xoay người, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Hai năm trước, chị nói tôi còn nhỏ, không thể yêu sớm. Bây giờ thì sao? Vẫn muốn tiếp tục từ chối tôi sao?”
Khuôn mặt cậu căng thẳng, giọng nói khàn đặc: “Lâm Tiếu Tiếu, tôi hỏi lại lần nữa. Chị có muốn ở bên tôi không?”
Tôi cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo.
Trước khi đến nhà họ Lâm, bà viện trưởng đã dặn dò tôi, đừng quên thân phận của mình, cho dù nhà họ Lâm đối xử với tôi tốt đến đâu, cũng phải biết ơn, không được kiêu ngạo, càng không được vượt quá giới hạn.
Sau khi đến nhà họ Lâm, mẹ Lâm cũng nhiều lần bóng gió nhắc nhở tôi, không được lấy ân báo oán, thứ gì không thuộc về mình thì đừng nên mơ tưởng.
Họ đã trói buộc tôi bằng từng lớp xiềng xích vô hình.
Làm sao tôi dám mơ tưởng đến mặt trăng trên cao, cho dù ánh trăng ngày ngày vẫn soi sáng xuống người tôi.
Sự im lặng của tôi, trong mắt Lâm Thận chính là sự phản kháng thầm lặng.
Mắt cậu dần đỏ hoe.
Dù sao cũng là cậu ấm được cưng chiều từ bé, lòng tự trọng của cậu không cho phép cậu hạ mình quá thấp.
“Lâm Tiếu Tiếu.” Giọng cậu càng thêm khàn đặc: “Không phải tôi không thể sống thiếu chị!”
18
Sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ đó, cuộc sống dường như trở lại sự yên bình trước đây.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, tôi vẫn đều đặn ba điểm thẳng hàng, vẫn nghe thấy những tiếng gọi tên Lâm Thận khi đi ngang qua sân bóng rổ.
Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng chạm mặt nhau, sau đó lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Đới Tâm Di thỉnh thoảng vẫn kéo tôi đi xem người khác tỏ tình với Lâm Thận.
Giữa đám đông, ánh mắt cậu chạm phải tôi, chỉ một giây sau đã nhanh chóng dời đi.
Cô gái đối diện cậu cất tiếng hỏi cậu có đồng ý làm bạn trai cô ấy không. Dáng vẻ dũng cảm, nồng nhiệt và tươi đẹp.
Từ xa, tôi nhìn thấy ngón cái và ngón trỏ của cậu khẽ chạm vào nhau, miết nhẹ.
Đó là động tác nhỏ cậu thường làm khi suy nghĩ do dự.
Vậy là, cậu đang cân nhắc xem có nên đồng ý hay không?
Tiếng ồn ào xung quanh dần trở nên trống rỗng, một nỗi chua xót nhàn nhạt lan từ lồng ngực tôi lên tận cổ họng.
Tôi đẩy đám đông, xoay người rời đi trong tiếng gọi của Đới Tâm Di.
Đới Tâm Di cũng không nán lại, cậu ấy đuổi theo tôi ra khỏi hiện trường tỏ tình.
Chính vì vậy, cậu ấy đã không nhìn thấy, giữa đám đông, Lâm Thận nhìn theo bóng lưng tôi, cậu nở nụ cười chua chát.
“Xin lỗi, có lẽ, tôi thực sự không thể sống thiếu cô ấy.”
19
Mùa đông năm nay ở Lâm An lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
Bản tin liên tục đưa tin về đợt rét đậm rét hại 30 năm mới có một lần, nhắc nhở người dân chú ý giữ ấm.
Trước Giáng sinh, tuyết bất ngờ rơi.
Tuyết rơi rất nhỏ, chạm đất là tan, nhưng cũng đủ khiến cho thành phố ôn hòa này trở nên náo nhiệt.
Ngoài tôi ra, ba người còn lại trong ký túc xá đều là con gái miền Nam.
Tôi bị bọn họ lôi kéo xuống lầu ngắm tuyết.
Mãi đến khi nhìn thấy Lương Kỳ Niên cầm một quả táo đứng dưới ký túc xá, tôi mới hiểu được mục đích thực sự của việc bọn họ lôi kéo tôi xuống đây.
Kể từ lần đầu tiên Lương Kỳ Niên hẹn tôi, tôi đã từ chối thẳng thừng.
Tôi không ngờ, anh ta lại có thể thuyết phục bạn cùng phòng của tôi giúp anh ta theo đuổi tôi.
Anh ta mỉm cười đưa quả táo cho tôi: “Nghe nói đêm Giáng sinh ăn táo thì cả năm sẽ được bình an.”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, thậm chí quên cả việc từ chối.
Phía sau Lương Kỳ Niên, Lâm Thận bị Hà Yến Thanh giữ chặt bằng hai tay, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, A Thận, cậu nhất định phải bình tĩnh!”
Hà Yến Thanh vừa an ủi Lâm Thận, vừa không quên cười toe toét chào hỏi tôi: “Chị Tiếu Tiếu, lâu rồi không gặp ạ.”
Lâm Thận cụp mắt, cậu nhìn hai bàn tay đang khóa chặt ngực mình.
Lạnh nhạt nói: “Buông ra.”
Hà Yến Thanh suy nghĩ một chút, cậu ấy lắc đầu nguầy nguậy.
“Không được! Tôi vẫn còn nhớ rõ những chuyện cậu đã làm trước đây!”
“Bây giờ tôi rất lý trí, yên tâm.” Lâm Thận cam đoan.
Do dự một hồi lâu, Hà Yến Thanh mới bán tín bán nghi buông tay.
20
Dưới ánh mắt căng thẳng của Hà Yến Thanh, cậu từng bước một tiến lại gần tôi.
Sau đó, cậu tháo khăn quàng cổ của mình ra, quấn quanh cổ tôi từng vòng một.
Giọng nói dịu dàng như lời thì thầm của những đôi tình nhân.
“Yến Thanh từ Bắc Kinh đến tìm chúng ta để cùng đón lễ. Vừa định gọi điện cho chị thì thấy chị đi xuống rồi.”
“Trời lạnh thế này, ra ngoài sao không mặc thêm áo vào.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn ba người đã sớm ngây người như phỗng. Nụ cười trên mặt cậu hiền hòa không chút hung hăng.
“Ba vị học tỷ xinh đẹp chắc là bạn cùng phòng với Tiếu Tiếu nhỉ?”
“Tiếu Tiếu, tôi đưa đi trước. Hôm nào tôi mời ba chị dùng cơm, cảm ơn mọi người đã chăm sóc chị ấy suốt thời gian qua.”
Chào tạm biệt xong, cậu rất tự nhiên nắm chặt lấy tay tôi, sau đó xoay người gọi Hà Yến Thanh.
“Đi thôi, Yến Thanh.”
Lúc đi ngang qua Lương Kỳ Niên, cậu thậm chí còn rất lịch sự gật đầu mỉm cười với anh ta.
Mấy năm nay, kỹ năng giả bộ của cậu hình như ngày càng cao siêu rồi.
21
Gió lạnh lẫn với bông tuyết rơi trên mặt, lạnh buốt. Nhưng bàn tay được cậu nắm lấy lại ấm áp.
Tôi giãy giụa vài cái, lại bị cậu siết chặt hơn.
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi nắm một lát.”
“Chỉ lần này thôi, sau này… tôi sẽ không ép chị nữa.”
Lông mày cậu rủ xuống, bông tuyết rơi trên hàng mi dài của cậu tan ra thành những giọt nước nhỏ li ti. Càng thêm phần đáng thương.
Tôi nén dòng nước nóng hổi trào dâng nơi đáy mắt, tôi quay mặt đi, không giãy giụa nữa.
Lâm Thận, người luôn được mọi người vây quanh như sao trên trời, dường như cuối cùng cậu cũng đã buông bỏ tự tôn của mình.
Rất nhiều sinh viên đi ngang qua, cậu nắm tay tôi đi qua khuôn viên trường rộng lớn.
Hà Yến Thanh đi bên cạnh cậu, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Tuyết bay tán loạn, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, gương mặt tuấn tú của cậu dưới ánh đèn đường, quả thực là một bức tranh tĩnh lặng đẹp đẽ.
22
Đêm Lâm An, đèn đuốc sáng trưng.
Đi ngang qua một cửa hàng ven đường, Lâm Thận kéo tôi vào.
Giữa một đống táo được gói bằng giấy gói đủ màu sắc, cậu cẩn thận lựa chọn một hồi lâu.
Cuối cùng cậu cũng chọn được một quả to nhất để thanh toán.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cậu ngượng ngùng nhét quả táo vào tay tôi: “Cho chị, chúc chị Giáng sinh vui vẻ.”
Gió lạnh thổi đỏ bừng mặt cậu.
Chàng thiếu niên hơi ngượng ngùng trước mắt tôi trùng khớp với hình ảnh cậu bé nhét kẹo cho tôi trong ký ức.
Năm đó tôi vừa mới đến nhà họ Lâm.
Cho dù có ngoan ngoãn và nghe lời đến đâu thì tôi khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, không khỏi có cảm giác sợ hãi.
Hơn nữa, đó lại là một nơi nguy nga tráng lệ như vậy.
Buổi tối, tôi thường lén lút trốn trong chăn khóc thút thít.
Tuy trại trẻ mồ côi không có phòng riêng cũng không có giường lớn mềm mại, nhưng đó là nơi tôi lớn lên từ nhỏ.
Tôi muốn quay về, nhưng không thể quay về.
Bởi vì ba Lâm đã quyên góp một số tiền lớn, có thể để các em nhỏ trong trại không phải sống chật vật như vậy nữa.
Lâm Thận bé nhỏ khi đó đã lén lút chạy vào phòng tôi khi tôi đang khóc.
Cậu nhét một viên kẹo vào lòng bàn tay tôi, giọng nói non nớt dỗ dành tôi: “Chị đừng khóc, ăn kẹo vào là hết buồn ngay.”
Không biết từ lúc nào tuyết đã ngừng rơi, không biết cửa hàng nào đang phát bài hát “Jingle Bells”.
Tôi cúi đầu nhìn quả táo, khàn giọng nhẹ nhàng gọi cậu.
“Lâm Thận.”
“Ừ, tôi đây.” Cậu dịu dàng đáp lại.
“Giáng sinh vui vẻ.”
Lâm Thận, Giáng sinh vui vẻ.
23
Hà Yến Thanh ở lại Lâm An ba ngày, chúng tôi liền ở bên cạnh cậu ấy ba ngày.
Ba ngày, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, làm lành với Lâm Thận. Ví dụ như, tất cả mọi người đều biết quan hệ của chúng tôi và bao gồm cả chuyện cậu đã từng thích tôi đến nhường nào.
Bức ảnh Lâm Thận nắm tay tôi đi qua khuôn viên trường, bị người ta đăng lên diễn đàn của trường cấp ba trực thuộc Đại học Q.
Có người bình luận: “Lâm thiếu gia cuối cùng cũng theo đuổi được học tỷ rồi sao? Không hổ danh năm đó vì người đẹp mà nổi giận lôi đình.”
Đới Tâm Di chống cằm nhìn tôi: “Tiếu Tiếu, cậu thật sự là do nhà Lâm Thận nhận nuôi à?”
Tôi gật đầu thừa nhận.
Cậu ấy bỗng hứng thú, người hơi nghiêng về phía trước, tám chuyện: “Vậy chuyện cậu ấy đánh nhau vì cậu cũng là thật hả?”
“Nhanh nói xem cậu nghĩ như thế nào, có thích cậu ấy không?”
Cây bút trên tay tôi khựng lại, để lại một chấm đen tròn trên giấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào chấm đen đó, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cho đến khi Đới Tâm Di lên tiếng gọi tôi.
Tôi cúi đầu, tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo.
“Tớ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Quá nhiều lo lắng, quá nhiều gông cùm. Sao tôi dám thích?
Nhưng mà, Lâm Thận tuy bá đạo, nhưng luôn đem những thứ mà cậu cho là tốt nhất dâng đến trước mặt tôi.
Lâm Thận, người đã từng kiên định nói với tôi, có cậu ở đây, đừng sợ, sao tôi có thể không thích?