Tình Yêu Giấu Kín - Chương 2
10
Thời tiết ngày càng lạnh.
Những lời đồn đoán về người Lâm Thận thích cũng dần nguội lạnh sau vài tháng khi không tìm ra được đối tượng khả nghi.
Mọi người đều cho rằng, đó chẳng qua chỉ là cái cớ để cậu từ chối người khác.
Thỉnh thoảng, khi tôi ôm sách đi ngang qua sân bóng rổ, tôi vẫn nghe thấy những tiếng gọi tên cậu, mỗi tiếng lại cao hơn tiếng trước.
Dường như những rung động thầm kín ấy đang âm ỉ lớn dần trong gió rét.
Còn tôi và cậu, vẫn tiếp tục đóng vai hai người xa lạ.
Đầu tháng mười một, Bắc Kinh đón bông tuyết đầu mùa. Còn ở Giang Nam, suốt cả ngày mưa phùn giăng kín thành phố Hàng Châu xinh đẹp.
Tôi ngồi lau tóc bên bàn học, trong Đới Tâm Di chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt chán nản.
“Mưa mãi thế này phát chán! Muốn đến Bắc Kinh ngắm tuyết quá đi!”
Cậu ấy như chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy quay sang hỏi tôi: “Tiếu Tiếu, hình như cậu là người Bắc Kinh phải không?”
Đỗ Điềm đang định leo lên giường thì nghe thấy vậy, cậu ấy liền tỏ ra thích thú.
“Tiếu Tiếu là người Bắc Kinh á! Cậu học cấp 3 trường nào vậy?”
Đỗ Điềm thầm thích Lâm Thận, có thể nói đây là bí mật công khai trong ký túc xá.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trường Trung học số 12.”
Trong những vấn đề liên quan đến Lâm Thận, tôi như trở thành một kẻ nói dối chuyên nghiệp.
Đỗ Điềm bĩu môi, cậu ấy có chút thất vọng.
“Không học cùng trường với Lâm Thận, tiếc thật đấy. Tớ muốn biết hồi cấp 3 cậu ấy trông như thế nào.”
Đới Tâm Di cười chen vào: “Còn có thể như thế nào nữa? Nghĩ bằng ngón chân cũng biết, chắc chắn là đẹp trai vạn người mê như bây giờ thôi.”
Đỗ Điềm tán thành.
“Đẹp trai như vậy, lại còn giàu có, lịch thiệp, cô gái nào mà không mê cho được?”
“Nói đến đây, liệu có khả năng nào, người cậu ấy thích là bạn học cấp 3, hai người hiện tại đang yêu xa không?”
Triệu Tư Kỳ ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, cậu ấy đẩy gọng kính, phân tích:
“Tớ thấy khả năng đó không cao.”
“Với thành tích của Lâm Thận, hoàn toàn có thể ở lại Bắc Kinh học đại học, đừng quên ở đó có hai trường đại học danh tiếng nhất cả nước.”
“Tuy trường mình cũng nằm trong top 5, nhưng Lâm Thận là người Bắc Kinh, hơn nữa lại là thiếu gia con nhà giàu.”
11
Không muốn nghe bọn họ tiếp tục bàn tán về Lâm Thận, tôi cầm máy sấy tóc trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi sấy tóc xong đi ra, lúc này chủ đề đã chuyển sang cuộc sống cấp ba của mỗi người.
Đới Tâm Di dùng ánh mắt long lanh nhìn tôi, hỏi: “Tiếu Tiếu, hồi cấp 3 cậu có yêu đương gì không?”
Tôi lắc đầu.
Có Lâm Thận ở đó, đừng nói đến yêu đương, bên cạnh tôi thậm chí còn chẳng có nổi một người bạn.
Cậu ấy tiếp tục hỏi: “Thế còn tỏ tình? Cậu xinh đẹp, tính tình lại tốt, chắc hẳn có rất nhiều người tỏ tình với cậu nhỉ?”
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của cậu ấy, tôi lại lắc đầu nguầy nguậy.
“Không thể nào!” Đới Tâm Di kêu lên, vẻ mặt khó tin: “Con trai trường cậu mù hết rồi sao?”
Tỏ tình thì có, nhưng ngoài Lâm Thận ra chỉ có một lần duy nhất, kết cục cuối cùng vô cùng ầm ĩ, ai cũng biết.
12
Trường cấp 3 của tôi là trường trực thuộc Đại học Q, cùng trường với Lâm Thận.
Năm tôi thi đại học, cậu học lớp 11.
Sự việc xảy ra vào đầu tháng 9, ngày khai giảng năm học mới.
Vì từ chối lời tỏ tình của Lâm Thận, lúc đó cậu đã chiến tranh lạnh với tôi được vài tháng.
Do đại học khai giảng muộn hơn cấp 3, nên hàng năm vào ngày khai giảng, trường cấp 3 trực thuộc Đại học Q đều mời một số học sinh tốt nghiệp đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào các trường đại học danh tiếng đến diễn thuyết trước toàn trường.
Người đứng trước tôi là ủy viên học tập Vương Sóc, nghe nói là con nhà giàu, bình thường không mấy khi nói chuyện với tôi, chỉ biết cũng là một người khiến các giáo viên vừa yêu vừa hận.
Vì tiếp theo đến lượt tôi, người dẫn chương trình gọi tôi xuống sân khấu chờ.
Vương Sóc nói xong không xuống ngay, cậu ta liếc mắt nhìn xuống phía dưới rồi cầm mic, nhẹ nhàng gọi: “Lâm Tiếu Tiếu.”
Tôi cứ tưởng là gọi tôi lên sân khấu, cũng không suy nghĩ nhiều, tôi liền nâng váy rồi từng bước từng bước đi lên.
Vương Sóc chỉ nhìn tôi cười, cậu ta không có ý định đưa mic cho tôi.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tôi, khóe môi cậu ta càng cong lên.
Cậu ta lại giơ mic lên, chậm rãi nói: “Tịch Mộ Dung từng nói, trong khoảnh khắc bất chợt ngoảnh đầu lại, tuổi thanh xuân không oán hận, mới không còn gì hối tiếc.
“Tôi không muốn vì sự hèn nhát của mình mà sau này phải hối hận, hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội để nói cho tất cả mọi người biết rằng tôi thích…”
Vương Sóc còn chưa dứt lời đã bị một nắm đấm đánh ngã xuống đất, mic rơi xuống, va vào nền đất phát ra tiếng chói tai.
Người xông lên sân khấu đánh người chính là Lâm thiếu gia luôn tươi cười trước mặt mọi người.
Bất chấp lời quát mắng của ban lãnh đạo nhà trường, Lâm Thận không những không dừng tay, ngược lại còn túm lấy cổ áo Vương Sóc, đấm thẳng vào mặt cậu ta một cái nữa.
Sau hai cú đấm, cậu mới gằn giọng lạnh lùng: “Thích cô ấy? Anh xứng sao?”
Nhìn Lâm Thận có vẻ nho nhã lịch thiệp, nhưng thực tế từ nhỏ đã học tán đả. Hai cú đấm của cậu khiến Vương Sóc rụng mất một chiếc răng cửa.
Tất cả mọi người không ai ngờ, cậu lại dám ngang nhiên xông lên sân khấu, trước mặt toàn thể thầy cô và học sinh toàn trường ra tay đánh người.
Nhà họ Lâm đã bồi thường cho Vương Sóc một khoản tiền lớn, đồng thời dùng quan hệ để ém nhẹm chuyện này.
Từ đó về sau, những lời đồn đại về việc Lâm Thận không thích tôi cũng thay đổi.
Bọn họ nói, nhìn dáng vẻ mắt đỏ ngầu của Lâm thiếu gia ngày hôm đó, rõ ràng là thích, chỉ e là thích đến mức phát điên rồi.
13
Mưa ròng rã hai ngày, đến ngày thứ ba trời mới hửng nắng.
Đới Tâm Di năn nỉ tôi đi gặp một người cùng cậu ấy.
Cậu ấy nắm lấy vạt áo tôi, lắc qua lắc lại: “Tiếu Tiếu ngoan, đi cùng tớ đi, tớ đi một mình ngại lắm.”
Người kia tuy không nổi tiếng bằng Lâm Thận, nhưng cũng được coi là người có tiếng tăm ở Đại học Z.
Học bá khoa Y, Lương Kỳ Niên.
Tôi yên lặng ngồi một bên, nghe hai người họ trò chuyện vui vẻ.
Kết quả là, khi ăn cơm được nửa chừng, Đới Tâm Di nhận được một cuộc điện thoại, cậu ấy nói có chút việc bèn bỏ hai chúng tôi chạy mất.
Tôi và Lương Kỳ Niên cùng nhau quay về trường.
Mùa đông ở Lâm An không lạnh lẽo như ở Bắc Kinh. Cây cối hai bên đường vẫn xanh mướt một màu.
Tôi vô tình ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Lâm Thận với vẻ mặt u ám đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Cậu nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cậu khuất dần, tôi có chút hoảng hốt.
Lương Kỳ Niên nhìn theo hướng mắt tôi, mỉm cười hỏi: “Quen à?”
Tôi lắc đầu.
“Không quen.”
14
Vừa về đến ký túc xá, Đới Tâm Di đã vội vàng hỏi tôi:
“Tiếu Tiếu, cậu thấy Lương Kỳ Niên thế nào?”
Tôi nhíu mày khó hiểu: “Không phải cậu nói có việc sao? Sao lại quay về nhanh vậy?”
Cậu ấy nháy mắt với tôi: “Cậu ngốc thật! Tớ cố tình tạo cơ hội cho hai người đấy! Tớ thấy Lương Kỳ Niên rất hợp với cậu!”
Tôi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Sau này đừng làm như vậy nữa.”
Kiểu mai mối trá hình này thực sự khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Đồng thời tôi cũng sợ gây rắc rối cho người khác.
Quả nhiên.
Ngày hôm sau, trên đường đi qua sân bóng rổ, Lương Kỳ Niên đã bị Lâm Thận dùng bóng ném trúng. Đến canteen xếp hàng lấy cơm, anh ta lại bị Lâm Thận “vô tình” hắt nước canh vào người.
Tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là tai nạn, chỉ có tôi là biết rõ, cậu cố ý.
Cố ý dùng cách này ép tôi quay về.
Trên Wechat, đoạn chat với Lâm Thận vẫn dừng lại ở hai chữ cậu gửi cho tôi tối qua.
“Về nhà.”
Căn hộ đó, cả cậu và dì Ngô đều gọi là nhà.
15
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, dì Ngô đang dọn bát đũa, trên bàn ăn bày biện toàn những món tôi thích.
Dì ấy cười hiền hậu gọi tôi: “Tiếu Tiếu về rồi à? Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm nào.”
“Tiểu Thận nói hôm nay con sẽ về, còn đặc biệt dặn dì làm những món này đấy. Toàn là món con thích.”
Chắc chắn Lâm Thận là người hiểu tôi nhất trên đời này. Cậu luôn biết cách khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, nghe thấy tiếng tôi và dì Ngô nói chuyện cũng chỉ khẽ nhấc mí mắt lên một chút.
Kiểu con trai được gia đình giàu có nuôi dạy, cho dù có tỏ ra thân thiện đến đâu, thì trong xương cốt vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo hơn người.
Cũng giống như cuộc chiến tranh lạnh suốt hai năm qua, tôi biết rõ cậu vẫn luôn chờ tôi cúi đầu trước.
16
Phòng ngủ của tôi và Lâm Thận nằm sát nhau, chung một ban công.
Cậu nhướng người ra ngoài lan can.
Dưới ánh trăng, đường nét khuôn mặt cậu thanh tú, đẹp như những chàng trai u buồn trong truyện tranh Nhật Bản.
“Anh ấy là bạn của Đới Tâm Di. Hôm qua là Đới Tâm Di nhờ tôi đi cùng cậu ấy, kết quả là cậu ấy có việc phải về trước.
“Tôi và anh ấy không có quan hệ gì, thậm chí còn chưa tính là quen biết.”
Lâm Thận vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có điều cơ mặt đã giãn ra.
Cậu nhếch mép, rõ ràng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, vậy mà vẫn cố tình giả vờ như không quan tâm.
“Nói với tôi những điều này làm gì. Không phải chị đã từ chối tôi rồi sao? Chị muốn ở bên ai là quyền tự do của chị.”
Tôi khẽ thở dài, biết rằng chỉ cần tôi dỗ dành cậu một chút thì cậu sẽ vui ngay.
“Tôi chỉ hy vọng cậu đừng đối xử tệ với người ta.”
Nhưng có vẻ như tôi sẽ không bao giờ học được cách cố ý lấy lòng cậu. Cho dù đó là một việc rất đơn giản.
Quả nhiên, khóe môi cậu vừa nhếch lên đã dần mím lại thành một đường thẳng.