Tình Yêu Dưới Ánh Mặt Trời - Chương 2
5
Tôi đã xem thường anh rồi.
Tôi cầu xin, anh nói tôi mang thai không thể.
Nước mắt tôi rơi tí tách, cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Rõ ràng là anh cũng rất khó chịu, nhưng lại từ chối tôi.
Tạ Vọng hôn lên nước mắt của tôi: “Được rồi, được rồi, không khóc, là anh không tốt, nhưng bây giờ thật sự không thể.”
Không muốn nhìn mặt anh nữa.
Tôi xoay lại, đưa lưng về phía anh, anh ôm tôi, bàn tay khoác lên bụng tôi.
Tạ Vọng nhẹ giọng vạch ra tương lai của chúng tôi.
“Trở về nước sẽ đi đăng ký kết hôn trước, em muốn sinh con rồi tổ chức lễ cưới hay là tổ chức lễ cưới trước rồi sinh? Nếu tổ chức lễ cưới trước có lẽ sẽ hơi đơn sơ, phải để em uất ức chút.”
Anh thở dài: “Váy cưới đặt ba tháng trước giờ phải sửa lại kích cỡ.”
Đã chuẩn bị từ ba tháng trước sao?
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Khoảnh khắc chìm vào mộng đẹp, tôi chợt nhớ ra.
Không đúng.
Rõ ràng tôi với anh đã chia tay, sao lại sắp kết hôn rồi?
Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ, cơn buồn ngủ vô tận đã kéo tôi vào vực sâu.
Có lẽ có anh ở bên cạnh.
Đêm nay không mộng mị, ngủ ngon cả đêm.
6
Tôi dậy trễ hơn Tạ Vọng.
Anh đang tắm trong phòng tắm, tôi ôm chăn, vỗ vỗ má mình.
Tại sao người khác ôm bụng chạy mấy tháng mới bị tìm ra.
Tôi mới chạy được ba ngày, Tạ Vọng đã bắt được tôi.
Tiểu thuyết không đáng tin xíu nào cả.
Trong lúc tôi đang hoài nghi cuộc đời, điện thoại của Tạ Vọng đổ chuông.
Hiện lên hai chữ.
[Hạ Hạ.]
Tôi sửng sốt.
Hạ Hạ.
Tống Hạ.
Nhân vật chính còn lại trong tin tức.
Bây giờ là sáu giờ sáng, trong nước đang bốn giờ.
Rạng sáng bốn giờ gọi điện cho Tạ Vọng…
Tôi cắn môi cầm điện thoại của anh lên gõ cửa phòng tắm: “Điện thoại của anh.”
Tạ Vọng trực tiếp mở cửa.
Bọt trên người anh còn chưa rửa sạch đấy!
Tôi vội vàng nhắm mắt, bàn tay dính sữa tắm của anh nhéo má tôi: “Mở loa ngoài, bắt máy giúp anh.”
À.
Tôi nhận cuộc gọi của Tống Hạ, có phải không được tốt lắm không?
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn bấm nhận.
Vừa bắt máy, tiếng nức nở của con gái ở đầu bên kia vang lên từ điện thoại.
Cô ta thút nít: “Em chia tay đánh nhau vào đồn, anh qua đón em với.”
Tôi mím môi, Tạ Vọng ôm lấy tôi.
Tôi bất ngờ thốt lên một tiếng.
Tiếng khóc bên kia dừng lại: “Tiếng gì vậy?”
Tạ Vọng vốc nước thấm ướt xương quai xanh của tôi: “Chị dâu em tỉnh. Anh không ở trong nước, em tự liên lạc với thư ký của anh đi.”
Anh nhìn đồng hồ, giọng điệu không tốt lắm: “Tống Hạ, bốn giờ sáng đánh nhau vào đồn? Không bớt lo giống chị dâu em, quên tiền tiêu vặt tháng này đi.”
Tôi: “!!”
Chị dâu mà anh nói hình như là tôi.
Liên quan gì đến tôi!
Cô gái bên kia càng khóc to hơn: “Em chia tay anh còn trừ tiền tiêu vặt của em? Anh có trái tim không?”
Tạ Vọng cười lạnh: “Đòi sống đòi chết vì một tên đàn ông, lần này chỉ trừ tiền tiêu vặt, nếu còn lần sau sẽ đóng băng thẻ ngân hàng.”
Anh ra hiệu cho tôi cúp máy.
Thấy anh tức giận, tôi câm như hến không dám nói câu nào, sau đó anh làm gì tôi cũng phối hợp.
Tạ Vọng cầm khăn tắm ôm lấy tôi, lúc hôn còn khen ngợi tôi: “Sao hôm nay ngoan thế?”
Tôi im lặng.
Anh xoa đầu tôi: “Còn đau không?”
Ngủ dậy không còn đau nữa.
Anh luôn có chừng mực, cũng đâu phải để làm tôi đau, mà là làm tôi xấu hổ vì trừng phạt.
Nhất là mỗi lần đếm tôi đều phải nói một câu “Cảm ơn anh trai.”
Biến thái!
Đánh tôi còn bắt tôi cảm ơn anh!
Đảo ngược Thiên Cương!
“Không đau thì nói vấn đề của chúng ta.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tạ Vọng bóp cằm tôi: “Tại sao muốn chia tay? Ba ngày đã nghĩ xong lý do chưa, bảo bối?”
7
Tôi và Tạ Vọng đã ở bên nhau được gần hai năm.
Tôi gặp anh vào năm tư đại học.
Hôm đó máy in ở phòng giáo viên bị hỏng, văn phòng chỉ có một mình tôi, mày mò hồi lâu vẫn không xong.
Anh đi ngang qua bị tôi bắt làm culi.
Tôi hỏi anh: “Anh biết sửa máy in không?”
Anh nhìn tôi một lúc, đột nhiên bật cười gật đầu nói: “Không biết, nhưng có thể thử.”
Trông anh rất tự tin, đến nỗi tôi cũng tin lời nói xằng của anh.
Còn Tạ Vọng thì không phụ hy vọng của mọi người, sau nửa giờ mày mò, phá hư luôn máy in.
Tôi sụp đổ nhìn máy in đã chia năm xẻ bảy, không thể lắp lại được nữa.
Cái máy vốn chỉ bị trục trặc, giờ thì hay rồi, máy biến thành rác luôn.
Hận anh!
Làm tôi tốn mất 849 tệ.
Giận đến xoay người bỏ đi, không bao giờ muốn thấy anh nữa.
Kết quả ba ngày sau, tôi lại nhìn thấy anh.
Tôi theo giảng viên hướng dẫn đến tham gia hoạt động, Tạ Vọng là khách mời.
Sau khi hoạt động kết thúc, anh thêm wechat của tôi, nói là đền bù tổn thất và chân thành xin lỗi.
Sau đó, thường xuyên qua lại, không biết sao lại thân quen.
Anh hẹn tôi ăn cơm, xem phim, còn giới thiệu việc làm cho tôi.
Anh là người tốt.
Lúc tôi phát cho anh thẻ người tốt*, mặt anh tối sầm.
*Phát thẻ người tốt: từ chối lời tỏ tình.
Bộ phim đó rất phong phú.
Trên màn ảnh rộng, nam nữ chính tâm sự tháo gỡ mâu thuẫn, trong góc, tôi bị anh đè trên ghế trao đổi nụ hôn đầu với anh.
Tôi không biết hôn, Tạ Vọng cũng không biết, anh gặm loạn.
Tôi vô lực đẩy anh ra, trong tiếng cười của mọi người, Tạ Vọng khẽ cắn vào tai tôi: “Niệm Niệm, anh không muốn làm người tốt, anh muốn làm bạn trai em.”
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy có bạn trai cũng không tệ.
Sau đó, chúng tôi liền ở bên nhau.
Có thể nói, anh là người bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu.
Vẻ ngoài đẹp trai, dáng người chuẩn, luôn đặt tôi lên hàng đầu.
Chỉ là hơi biến thái thôi.
À, nhưng đó không phải khuyết điểm, tôi vẫn rất thích.
Vấn đề duy nhất của anh chính là, quá giàu.
Tạ Vọng lớn hơn tôi ba tuổi, là con người hoàn mỹ, tôi với anh yêu nhau, giảng viên hướng dẫn thấy mà không ngừng thở than.
Cô ấy luôn dặn tôi cẩn thận đừng bị lừa, nói đàn ông trong xã hội này hay lừa tình cảm những cô sinh viên chưa tốt nghiệp.
Tôi không quá bận tâm những lời giảng viên nói.
Anh lừa được tôi cái gì, yêu đương đâu có gì tổn thất.
Chúng tôi rất ít khi có mâu thuẫn, hai năm yêu đương cuồng nhiệt.
Hai tháng trước anh đã cầu hôn tôi.
Mối tình đầu biến thành chồng, tôi cảm thấy tình yêu của tôi cực kỳ hoàn mỹ.
Sau đó, tôi phát hiện ra vấn đề của anh.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Hóa ra giảng viên nói là thật, loại người có tiền như Tạ Vọng chỉ tìm thú vui ở tôi.
Tôi bỏ chạy trong đêm.
Chạy ba ngày đã bị bắt.
Đáng ghét.
Tạ Vọng nghiến răng nghiến lợi: “Em thà tin lời giảng viên chứ không tin anh?”
Đều không phải nhé.
Tôi phồng má chất vấn anh: “Hạ Hạ là ai? Hai người lên cả hot search rồi.”
Tạ Vọng chọc má tôi, tôi càng tức hơn.
“Hỏi anh anh không trả lời còn chọc mặt em!”
Anh không chỉ chọc mặt tôi mà còn vò mặt tôi.
“Tin đó lên hot search là trong vòng nửa tiếng đã bị xử lý, blogger nói gì em cũng tin à? Tống Hạ là em họ anh, mấy năm trước ở nước ngoài nên em chưa gặp, tuần trước vừa về nước, dì út bảo anh trông chừng nó.”
Nói đến đây, Tạ Vọng vò loạn tóc tôi: “Sáng hôm đó anh hỏi em có muốn cùng anh ra sân bay đón không, em nói buồn ngủ, bảo anh đi mình đi, không nhớ à?”
Có chuyện này sao?
Tôi vắt óc nhớ lại, rốt cuộc nhớ tới chủ nhật tuần trước, tám giờ sáng anh gọi tôi dậy.
Ngày hôm trước mãi hai, ba giờ sáng chúng tôi mới ngủ.
Tám giờ đã gọi tôi dậy có phải quá đáng lắm không?
Tôi nổi nóng, cuốn chăn trùm đầu.
Hoàn toàn không nhớ nổi lúc đó anh đã nói gì với tôi.
Về phần tôi nói mình ở trên ban công nhìn thấy anh hôn Tống Hạ, Tạ Vọng tức đến bật cười, quyết định về nước mua kính cho tôi.
Nhìn người khác hôn nhau là một chuyện không lễ phép.
Lúc ấy tôi chỉ liếc nhìn rồi quay đi thì làm sao?
Tạ Vọng dứt khoát gọi điện qua.
Tống Hạ nhận được cuộc gọi, mừng rỡ cực kỳ, cô ấy phải giành thế chủ động.
“Anh trai đại nhân thân ái của em, có phải anh đã bỏ đi quyết định trừ tiền tiêu vặt của em gái ngoan của anh rồi không? Em biết anh là người tốt nhất trần đời mà! Em thề sẽ không bao giờ đánh nhau với ai nữa!”
Nịnh hót quá!
Không giống em họ mà giống em gái ruột ấy.
“Dỗ được chị dâu em thì không trừ tiền tiêu vặt của em nữa.” Anh dưa điện thoại cho tôi, chuyển sang cuộc gọi video.
Tôi và Tống Hạ mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô ấy ngơ ngác: “Vợ anh sao em phải dỗ?”
Nhưng cô ấy nhanh chóng áp xuống sự nghi hoặc.
Kích động nói: “Chị dâu, em cầu xin chị đừng giận anh trai em nữa mà, tiền tiêu vặt của em chia chị một nửa, chúng ta cùng nhau chia cắt tài sản của anh ấy!”
Tôi: “…”
Tạ Vọng ở phía sau tôi.
Sao cô ấy có thể nói ngay trước mặt chính chủ chứ!