Tình Yêu Dưới Ánh Mặt Trời - Chương 1
1
“Bảo bảo ngoan ăn thêm chút đi.”
“Bảo bảo xem, vầy không phải ăn vào rồi sao? Giỏi quá đi!”
“Đừng khóc, đừng khóc, uống sữa bò xong là ngủ liền có được không?”
Sao lại nằm mơ thấy anh ấy nữa rồi?
Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ kiều diễm, hai má nóng bừng.
Tại Tạ Vọng hết đó!
Sao, sao anh có thể không bước ra khỏi nhà suốt một tháng chứ?
Tôi vỗ hai má, xua đi ký ức về trọn một tháng hỗn loạn đó.
Anh kiên quyết nói sữa bò giúp ngủ ngon, hằng đêm đút tôi uống.
Uống sữa bò nhiều sẽ đầy hơi.
Giờ thì hay rồi, uống đến to bụng!
Bước chân nhẹ bẫng, tôi bước ra kéo màn cửa sổ sát đất.
Biển xanh và cát vàng xua tan phiền muộn trong lòng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ngoài đảo lệch múi giờ với trong nước.
Chắc hẳn bây giờ anh đang ôm vợ chưa cưới làm mộng đẹp rồi.
Tôi sờ phần bụng chưa lộ rõ của mình.
Mặc kệ anh!
Chia tay rồi, con có rồi, nếu ít mơ thấy anh thì càng tốt hơn.
Mới chia tay ba ngày, chắc chắn là phản ứng chia tay.
Chắc chắn tối nay sẽ không mơ thấy anh nữa!
Tôi vui phơi phới xuống lầu đi ăn.
Bữa sáng của khách sạn rất phong phú, giá đã gộp trong tiền thuê phòng.
Tôi giữ vững quan điểm được ăn thì không thể uổng phí mà ăn thỏa thích.
Ăn xong ra bãi biển tắm nắng!
Tháng trước ở trong nhà mãi, lúc nghỉ tôi làm nũng nói muốn tắm nắng, kết quả bị anh ôm lên xích đu ở ban công.
Ban ngày, ngay tại ban công.
Tôi mắng anh biến thái.
Anh không cho là nhục, ngược lại còn tự hào.
Vẫn miệt mài ra sức.
2
Ăn đến no căng, tôi ợ hơi, thay bikini mới mua, bôi kem chống nắng từ từ đi ra bãi biển.
Tôi nằm trên ghế ở bãi cát tìm xem những điều cần chú ý trong thời kỳ đầu mang thai.
Bốn hôm trước tôi thấy không khỏe, đến bệnh viện đăng ký khám, vòng vòng rồi đến phụ khoa.
Bác sĩ kiểm tra xong, đẩy mắt kính.
Cô ấy ung dung nói: “Cô có thai rồi.”
Tôi chớp mắt: “Thật không?”
Bác sĩ gật đầu khẳng định.
Tôi vui vẻ cầm giấy khám định nói với Tạ Vọng.
Anh mới cầu hôn tôi cách đây không lâu, lần này song hỷ lâm môn rồi.
Tôi vừa mở điện thoại, đã nhìn thấy tin tức được đẩy lên.
[Thanh mai trúc mã, hào môn đỉnh cấp liên hôn, ngọt chết người rồi!]
Tôi tò mò, định hóng chuyện của người giàu có.
Kết quả mở ra liền thấy khuôn mặt của chồng sắp cưới của tôi.
Tên trên đầu đề viết rõ: “Tạ Vọng”.
Tôi không tin, load lại mấy lần.
Điện thoại như chống lại tôi, vẫn hiện ra Tạ Vọng.
Mà một người khác trong hình, là một cô gái rất đẹp.
Cô ta cười tươi khoác tay Tạ Vọng.
Người thừa kế nhà hào môn, thái tử gia trong giới Bắc Kinh.
Vô số hào quang phủ lên đầu anh ấy.
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó, càng nhìn càng mê man.
Rõ ràng anh nói anh mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp mà?
Biệt thự xe sang, anh nói thuê vì thể diện.
Tôi lại thực sự tin!
Nhưng tôi vẫn giữ lại tín nhiệm cuối cùng với anh, nói không chừng trên đời này có hai người giống nhau thì sao!
Buổi tối anh về nhà, tôi lén lút thăm dò anh dựa theo bách khoa toàn thư Baidu.
Cho ra kết luận, anh thật sự là Tạ Vọng ở trong tin tức.
Bầu trời của tôi sụp đổ.
Đến khuya, tôi tức giận đá anh qua phòng khách.
Anh còn uất ức nữa!
Tôi vốn định làm lơ anh hai ngày, chờ cảm xúc của tôi ổn định rồi lại bàn.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, tôi dậy trễ, thức dậy đánh răng đi ra ban công liền thấy dưới lầu có khách.
Định thần nhìn lại, vậy mà lại là nữ chính trong scandal!
Hai người đi sát bên nhau, đến khúc rẽ hình như còn hôn nhau!
Điện thoại đúng lúc đẩy phần sau của tin tức ngày hôm qua…
[Thái tử gia trong giới Bắc Kinh công bố ngày cưới, cô dâu lại là…]
Tôi càng xem càng giận, block tất cả phương thức liên lạc của anh, xuất ngoại ngay trong đêm.
Tôi nhất định phải giải sầu!
Tôi phải quên tên cặn bã đó đi!
Có lẽ điện thoại hiểu ý tôi, tin tức ùn ùn kéo đến mấy ngày trước vậy mà đẩy lên cho tôi không sót một cái.
Tôi kiềm xuống không tra về anh, tiếp tục xem những điều cần chú ý.
Tháng quá nhỏ, thai nhi trong bụng chưa động.
Tôi vuốt bụng đã hơi nhô lên.
Ừ, có lẽ không phải do bầu.
Mà là sáng ăn quá no.
Tôi nói với bụng mình: “Bảo bảo, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Dù đã chia tay ba con, nhưng con vẫn là đứa con mẹ mong đợi.
3
Tôi chợp mắt một lúc.
Mở mắt liền phát hiện du khách vốn lưa thưa đã không còn ai.
Tôi mở điện thoại lên, phát hiện mới chỉ nửa tiếng trôi qua.
Lạ thật, sao không thấy ai cả.
Tôi đứng dậy, định tìm người hỏi.
Kết quả đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng ai.
Cũng không nhận được cảnh báo thảm họa nào.
Trên bờ cát trống trải chỉ có tiếng sóng biển.
Tôi nên quay lại chỗ cũ lấy túi xách của mình, bên ngoài không một bóng người có hơi đáng sợ.
Tôi vẫn nên trở lại khách sạn thôi.
Quay lại chỗ ghế, túi xách của tôi bị tôi để quên ở đâu rồi.
Tôi quỳ xuống bãi cát tìm khắp nơi.
Đột nhiên, từ phía sau, một đôi tay ôm lấy eo tôi.
Bóng mờ cao lớn hoàn toàn bao phủ cơ thể tôi.
Tôi cứng đờ, không dám động đậy.
Giọng nam thờ ơ vang lên: “Đang tìm gì thế?”
Tôi bám vào lưng ghế: “Túi xách của em.”
“Tìm thấy chưa?”
Tôi lắc đầu.
Nhớ ra anh ở đằng sau không thấy, nhỏ giọng đáp: “Không thấy.”
Giọng anh khàn đi, tay càng bừa bãi hơn: “Anh giấu thì sao em thấy được.”
Tôi: “?”
Tôi quay đầu muốn chất vấn, ai ngờ anh dán quá sát, dấu son môi của tôi in lên má anh.
Mắt Tạ Vọng đầy ý cười: “Mấy ngày qua nhớ anh lắm phải không, nhiệt tình thế?”
“Không có! Không hề nhớ anh!”
Thật sự không nhớ anh, chỉ là luôn nằm mơ thấy anh thôi.
Nhưng tôi đâu khống chế được giấc mơ.
Tôi tuyệt đối không nhớ anh!
Tôi đè anh lại: “Đây là bờ biển đó!”
Tạ Vọng xoay tôi lại đối diện với anh.
Giọng nói mơ hồ: “Lúc em ngủ đã giải tán người rồi, bên ngoài có bảo vệ, sẽ không có ai đến gần nơi này.”
Tôi nức nở ngửa người ra sau.
Đáng ghét.
Ban ngày ban mặt, trời đất rõ ràng.
Nhất định là anh cố ý!
Anh còn cắn tôi, biết rõ tôi sợ bị vậy nhất anh còn cắn, thật quá đáng!
Nước mắt tôi trào ra.
“Đau…”
Anh giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt tôi: “Biết đau rồi à?”
Biết tôi đau còn cắn tôi!
Anh đúng là xấu xa!
“Em ghét anh! Em sẽ không bao giờ để ý đến tên cặn bã là anh nữa!”
Anh cười ôm tôi đặt lên đùi.
“Anh là cặn bã? Là ai không nói câu nào, block anh rồi xuất ngoại? Bảo bảo, ôm bụng chạy vui không?”
Tôi không phục, phản bác: “Không nói câu nào đâu ra, em đã chia tay với anh rồi! Mau trả quần áo cho em!”
Tôi đi qua chỗ bàn nơi anh ném quần áo, lại bị anh dễ như trở bàn tay lôi lại.
Ý cười trong mắt anh nhạt đi: “Anh không đồng ý.”
“Chia tay đâu cần anh đồng ý, em đồng ý là được!”
Anh đặt tôi lên đùi, một tay cởi đồng hồ ra.
Đồng hồ đeo tay giá trị không thấp bị anh đặt gọn gàng ở bên cạnh.
Tim tôi run lên.
Mỗi lần anh tháo đồng hồ đều là vì…
Tạ Vọng cười khẽ: “Ai dạy em đơn phương chia tay?”
Đúng như dự đoán.
Chát…
Tôi không trốn kịp, bàn tay của anh đã đánh xuống.
Tôi cảm giác mông mình nở hoa rồi.
Lần này anh ra tay nặng hơn trước đây, như là trừng phạt tôi vì đã rời đi không lời từ biệt.
“Hai mươi cái, tự mình đếm, Niệm Niệm biết quy củ mà.”
Tôi cắn môi: “Em không muốn, chúng ta đã chia tay rồi, anh dựa vào đâu mà phạt em!”
Bàn tay của tôi lại đánh xuống.
Tạ Vọng thờ ơ nói: “Không đếm thì tính lại từ đầu.”
Tôi quay đầu lại phản đối: “Không được tính lại từ đầu!”
Đã hai cái rồi!
Anh nhướng mày: “Vậy phải thế nào?”
Tôi khuất nhục mở miệng: “Ba…”
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Còn gì nữa?”
Tôi rưng rưng: “Cảm ơn anh trai.”
Tại sao lúc trước tôi lại đồng ý cái quy củ thối tha này chứ!
Hu hu.
Tạ Vọng cuối cùng cũng hài lòng, cúi xuống hôn tôi: “Ngoan lắm, kế tiếp đừng đếm sai nhé.”
4
Tạ Vọng có chuẩn bị mà đến.
Trước khi tới đã tính trước sẽ phạt tôi thế nào, thậm chí còn mang cả thuốc!
Sau hai mươi cái, tôi giận dữ vùi trong lòng anh còn anh thì cẩn thận bôi thuốc cho tôi.
“Có đau không?”
Đương nhiên đau rồi!
Hôm nay anh dữ cực kỳ.
“Đau là đúng, còn chia tay không?”
Tôi nhớ tới dáng vẻ khi nói chuyện với cô gái khác của anh.
Vừa dịu dàng vừa lễ độ.
Sao tới phiên tôi lại hung dữ không chút lễ độ nào!
Tôi quay đầu đi: “Vẫn chia!”
Anh bóp mặt tôi: “Có khí phách lắm.”
Tạ Vọng khoác thêm áo cho tôi, đưa tôi về khách sạn.
Tôi hơi hoảng, nhắc nhở anh: “Em mang thai đó.”
Anh khẽ cắn tai tôi: “Còn nhiều cách trừng phạt em mà, sẽ không để em bị thương, đừng sợ.”
Tôi: “?”
Cái mông của tôi giờ vẫn còn đau nè!
Không phải bị thương thì là gì!