Tình Yêu Đếm Ngược - Chương 6
13. (Góc nhìn của Phó Trinh)
Mùa đông năm thứ hai, công ty của Trương Tiêu Hòa tuyên bố phá sản.
Trước đó, những người từng bắt nạt Đường Gia cũng bị Phó Trinh đưa vào t//ù.
Trải qua vài nguy cơ, công ty của Phó Trinh cuối cùng cũng khởi tử hồi sinh.
Hôm nay, Phó Trinh ngồi một mình trong văn phòng rất lâu.
Ngoài cửa sổ, trời đang đổ tuyết lớn, dưới lầu, đèn xe nối nhau thành dòng.
Sau khi anh liên tục làm việc suốt nửa tháng, cứ như đã qua mấy đời.
Phó Trinh đột nhiên nhớ đến, ngày này năm ngoái cũng có tuyết rơi.
Đường Gia xuất hiện trong buổi họp lớp.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh dẫn theo Trương Tiêu Hòa xuất hiện, trong ánh mắt cô đã tràn đầy ngạc nhiên và bối rối.
Sau này, anh đã mơ thấy cảnh tượng ấy vô số lần.
Cũng từng cố gắng thay đổi mọi chuyện trong mơ vô số lần.
Đầu tiên là hủy bỏ hôn ước, khi quản lý bỏ thuốc mê cho cô thì báo cảnh sát.
Không ép cô uống rượu, cũng không nói nặng lời với cô.
Anh cũng có một cuộc hội ngộ đầy thể diện đúng như Đường Gia đã dự đoán.
Đường Gia quay về, đến đêm thì rúc vào trong lòng anh, kể lại cho anh nghe những chuyện đã xảy ra năm đó, tủi hờn đến mức ứa nước mắt.
Phó Trinh ôm cô, hôn môi, an ủi, cầu hôn cô.
Sau đó, bọn họ có một gia đình.
Anh và Đường Gia chụp ảnh cưới.
Trên ảnh chụp, cô cười rạng rỡ, năm ngón tay đan vào tay anh.
Mỗi lần tỉnh dậy khỏi cơn mơ, Phó Trinh đều lẻ loi nằm trên giường, nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc tiến về phía trước.
Chỉ những khi đó, anh mới ý thức được rằng, thời gian đang trôi về phía trước, mà Đường Gia cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong quãng đời còn lại của anh nữa.
Cô đã hoàn toàn rời xa anh.
Trong đêm tuyết ở Nam Thành, Đường Gia chúc anh bình an hạnh phúc suốt quãng đời còn lại, ánh mắt vừa chân thành vừa bình thản.
Đường Gia nói, cô sẽ không quay lại.
Cô cảm thấy rất đau khổ, vì không có một cuộc hội ngộ đàng hoàng.
Khi cô nói lời này, viền mắt ửng hồng.
Bởi vì anh đã tổn thương cô, cho nên anh quyết định rời đi.
Không có những lời trách móc hay oán than cáu giận, một câu bình an hạnh phúc cả đời giống như một lưỡi d//ao dịu dàng, đ//âm thật sâu vào trong tim anh, mang đến nỗi đau khổ vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Bởi vì nghỉ ngơi không điều độ suốt một thời gian dài, anh đã có bệnh dạ dày.
Mỗi khi tái phát lại đau đến ch//ết đi sống lại.
Đêm nay, anh lại bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo như băng, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng lạnh nhạt.
Phó Trinh nhớ mang máng, chuyện Đường Gia ngắm trăng cùng anh như thể đã là chuyện từ đời trước.
Đột nhiên anh rất muốn gặp Đường Gia, ngay ngày hôm sau đã đặt vé máy bay đến Nam Thành.
Cách một năm, anh lại đặt chân đến chỗ này, vẫn là kiểu thời tiết đó.
Gió lớn tuyết nặng.
Trên đường người qua lại vội vàng.
Phó Trinh theo địa chỉ, tìm đến một tòa chung cư.
Sắc trời đã trễ, nhưng căn hộ trên tầng hai vẫn chưa sáng đèn.
Phó Trinh bèn đứng chờ trong một ngõ nhỏ.
Nửa tiếng sau, giọng nói của Đường Gia truyền đến, vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc: “Món thịt bò hầm cà chua của quán đó ăn không ngon, lần sau anh mua một ít bắp bò, em nấu cho anh ăn. Tiểu Thu cũng thích món đó, gọi cậu ấy đến ăn luôn.”
Phó Trinh theo bản năng nhìn sang, bóng người quen thuộc kia đột nhiên xông vào trong tầm mắt của anh.
Cô đội một chiếc nón trắng, có thể là màu hồng nhạt, hoặc màu xám nhạt.
Nhưng đã bị tuyết che phủ, chỉ còn lại mỗi màu trắng.
Cơ thể đầy đặn hơn một chút, lúc đi trong tuyết không còn nghiêng trái ngã phải nữa.
Bên cạnh là một bóng dáng cao gầy, đeo mắt kính, luôn chăm chú nhìn cô với một ánh mắt dịu dàng.
Anh ấy hơi ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại trên người Phó Trinh, đột nhiên đứng sững lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau qua gió tuyết, không ai nói gì.
“Nè, Giang Ngôn Chu, em đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe không?”
Vẫn là giọng điệu quen thuộc đó, chỉ là đổi thành nói với một người khác.
Giang Ngôn Chu dời mắt đi: “Nghe rồi, em muốn nấu thịt bò hầm cà chua, nhưng lần trước em đã làm cháy nồi rồi, anh vẫn chưa mua nồi mới.”
Đường Gia chán nản cúi đầu: “Ò, em xin lỗi.”
Giang Ngôn Chu vỗ nhẹ chiếc mũ trên đỉnh đầu cô, giống như đang vỗ về một chú gấu trắng to lớn đáng yêu: “Em về nhà trước đi, con trai còn chưa được cho ăn đấy.”
“Anh đi đâu?”
“Mua nồi?”
“Thịt bắp bò thì sao?”
“Mua chung luôn.”
“Vội thế à?”
“Ừm, muốn ăn luôn tối nay.”
Đường Gia chạy bước nhỏ đến dưới mái hiên.
Lúc này Giang Ngôn Chu mới nhìn sang đây.
Phó Trinh không có lời nào để nói, đành mở lời: “Chúc mừng.”
Giang Ngôn Chu mỉm cười: “Cảm ơn.”
Thật ra anh ấy biết Phó Trinh đã hiểu lầm.
Con trai, chính là con mèo mà anh ấy và Đường Gia cùng nuôi.
Nhưng Giang Ngôn Chu cũng không giải thích, năm ngoái khi đưa Đường Gia xuống dưới đắp người tuyết, anh ấy đã từng cho Phó Trinh một cơ hội.
Bất kể nói thế nào, Đường Gia và Phó Trinh cũng đã kết thúc.
Ai nấy đều sẽ ổn thôi.
“Bệnh của cô ấy…”
“Ổn định rồi.” Giang Ngôn Chu nói rất thẳng thắn: “Tính cách của cô ấy rất tốt, cũng không hay giận dỗi, là một cô gái rất tốt.”
Phó Trinh biết, Đường Gia đang sống rất tốt.
Bởi vì anh biết khi Đường Gia hạnh phúc trông sẽ thế nào.
Tầm mắt của Giang Ngôn Chu xuyên qua kính mắt, mang theo sự đánh giá sắc bén: “Anh Phó, anh và cô ấy quen biết nhau bao lâu rồi?”
“Tròn mười bốn năm.”
“Anh hiểu cô ấy nhiều hơn tôi, sinh nhật Đường Gia sắp đến rồi, tôi muốn tặng cho cô ấy một món quà.”
“Đồ ăn vặt, mấy loại chiên giòn càng tốt, không thích socola.”
Phó Trinh thốt ra không cần nghĩ ngợi.
Giang Ngôn Chu gật đầu một cách khách sáo: “Cảm ơn nhé.”
Tròn mười bốn năm.
Anh hiểu cô ấy hơn tôi.
Những lời này, là Giang Ngôn Chu đang bày tỏ sự bất mãn đối với anh.
Nếu đã hiểu cô ấy, tại sao lại căm h//ận Đường Gia như thế.
Tại sao lại phải khiến cô ấy chịu nhiều đau kh//ổ như thế trong những ngày sau đó.
“Phó Trinh?”
Một giọng nói trong trẻo xuyên qua gió tuyết.
Phó Trinh nghiêng đầu, nhìn sang đó.
Khuôn mặt anh ngày nhớ đêm mong đột ngột đập vào trong tầm mắt, không kịp đề phòng.
Ngay cả độ cong khóe miệng lúc cười rộ lên cũng giống hệt như trong trí nhớ.
Đường Gia cầm ô, trong lòng còn ôm một cái khác, ngạc nhiên mở to mắt.
“Sao anh lại tới đây?”
Trái tim Phó Trinh tê dại, nhìn thấy vẻ bình thản và tự nhiên trong ánh mắt của cô.
Cô đã hoàn toàn buông bỏ rồi.
Anh chỉ im lặng trong phút chốc rồi nói: “Đi bàn chuyện làm ăn, đi ngang qua đây, gặp được anh Giang nên nói vài câu thôi.”
Đi ngang qua… khu chung cư?
Đường Gia có chút khó hiểu.
Giang Ngôn Chu hỏi: “Sao em lại xuống đây?”
Đường Gia nhớ ra, đưa chiếc ô sang: “Em thấy tuyết rơi lớn quá, sợ anh cảm lạnh nên xuống đây đưa ô.”
Lúc cô nói chuyện với Giang Ngôn Chu, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Cảnh tượng khiến mắt Phó Trinh đau xót.
“Có muốn vào nhà ngồi một chút không?” Giang Ngôn Chu khách sáo hỏi.
Phó Trinh mỉm cười: “Không được rồi, tôi bay chuyến buổi tối, đang vội.”
Đường Gia quấn chặt áo khoác, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Anh chờ em một chút.”
Cô nói xong thì quay người chạy vào tòa nhà.
Giang Ngôn Chu không thay đổi nét mặt, cũng đi theo vào trong.
Phó Trinh đứng dưới lầu chờ trong chốc lát, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Bầu trời mù mịt, nặng nề đến mức khiến lòng người bức bối.
Dạ dày lại bắt đầu đau lâm râm.
Trương Hành gọi điện thoại đến: “Anh ơi…”
Cậu ta muốn nói lại thôi.
“Đã có kết quả kiểm tra của anh rồi, là ung th//ư dạ dày.”
Phó Trinh đứng yên không nhúc nhích, chẳng biết là có nghe thấy hay là không. Anh ngửa đầu lên nhìn trời tuyết mịt mù, đáp lời: “Biết rồi.”
Sau đó cúp điện thoại.
Anh như một người không có việc gì làm, tiếp tục chờ đợi, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa ngoài hành lang kia.
Một chùm sáng ấm áp ló ra từ bên trong, chiếu xuống nền tuyết, tạo thành một hình thang.
Một lát sau, Đường Gia xuống dưới một mình.
Giang Ngôn Chu bọc cô thành một cục bông đi đứng không tiện.
Cô ôm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, cố hết sức bước đến, đưa cho Phó Trinh.
“Bánh quy em tự nướng đấy, anh cầm lấy ăn dọc đường đi.”
Phó Trinh nhận lấy, đột nhiên nhớ ra, từ rất nhiều năm về trước, Đường Gia đã thích nướng bánh.
Khi đó bánh vẫn còn rất khó ăn, đầy mùi trứng.
Toàn bộ sản phẩm thất bại đều chui vào trong bụng anh.
Cô thật sự không có một chút năng khiếu nào trên phương diện nấu nướng.
Phó Trinh còn nói, sau này cấm Đường Gia ra vào phòng bếp trong nhà.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã có thể nấu nướng ra hình ra dáng.
Đường Gia nói một cách chân thành: “Cảm ơn anh đã quyên góp cho bọn em.”
Phó Trinh biết, tổ chức của các cô ấy đang giúp đỡ những người mắc bệnh tâm th//ần và gặp khó khăn trong cuộc sống.
Cho nên tháng nào cũng quyên góp.
Bản thân chỉ giữ lại một phần rất nhỏ làm phí sinh hoạt.
Phó Trinh nói: “Không cần khách sáo.”
Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Trời lạnh, em về đi, có lẽ là sau này anh sẽ không đến đây nữa đâu.”
Đường Gia mỉm cười: “Sao lại thế được, sau này lúc trao giải còn phải mời anh mà.”
Cổ họng Phó Trinh nghẹn lại, không nói gì.
Cô xoay người, đôi giày trắng dẫm trên mặt tuyết kêu sột soạt. Trước khi bước vào cổng, Đường Gia quay đầu lại, gọi anh một tiếng: “Phó Trinh.”
Phó Trinh lập tức ngẩng đầu nhìn sang, trái tim như sống dậy.
Anh đang chờ cô nói câu gì đó.
Chỉ thấy Đường Gia mỉm cười với anh: “Năm mới vui vẻ nhé.”
Một câu chúc mừng năm mới rất bình thường.
Ngay cả bình an hạnh phúc cũng không còn nữa.
Trái tim Phó Trinh tĩnh lặng trở lại, anh đứng trong gió tuyết lạnh căm, trả lời: “Năm mới vui vẻ.”
= Hết =