Tình Yêu Đếm Ngược - Chương 4
8
Tôi không biết anh rời đi khi nào.
Đêm đó, bạn thân của Phó Trinh – Trương Hành, cũng là một người bạn của tôi từ rất nhiều năm trước, đẩy cửa ra bước vào.
“Đường Gia, chị đã hứa với tôi cái gì?”
Cậu ta trút một đống lời chất vấn, tôi nghe mà ngớ người ra.
“Chị có biết khi hủy hôn ước, Phó Trinh đã phải tổn thất bao nhiêu không?”
“Chị đã là một người trưởng thành rồi, có thể đừng làm bừa theo ý mình giống như trước đây được không? Chuyện gì cũng là Phó Trinh hy sinh cho chị, chị có thể nghĩ cho anh ấy một chút được không?”
“Có chuyện gì…”
“Có chuyện gì ư?” Trương Hành tức đến mức bật cười, rít gào với tôi: “Phó Trinh muốn hủy hôn ước, chỉ vì chị đấy! Chị còn hỏi tôi có chuyện gì ư?”
Lỗ tai của tôi ong lên, ngồi đờ người ở đó, đầu óc trống rỗng.
Anh đột ngột hủy hôn, rồi đặt tôi vào đâu?
Một kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác sao?
Trương Hành mạnh bạo kéo tôi xuống giường: “Chị đi theo tôi, không phải năm đó chị khôn khéo lắm sao? Chơi chán rồi, có người yêu mới, nhiều cái cớ như vậy, chị cứ tùy tiện nói một cái đi!”
“Trương Hành…”
“Đường Gia!” Trương Hành tức giận đến mức phát run: “Nếu chị không quay trở lại, chuyện này có thể xảy ra được sao?”
Tiếng gào thét quanh quẩn trong bão tuyết, gió bắc thét gào, đóng băng mọi cảm quan của tôi.
Bên tai tôi vẫn kêu ong ong, không nghe thấy bất cứ cái gì.
Ánh mắt của cậu ta đầy nỗi căm hận trước giờ chưa từng có.
Như thể người như tôi nên đi ch//ết đi.
“Trương Hành, là anh ấy không chịu buông tha cho tôi.”
Sắc mặt Trương Hành lạnh tanh: “Xong xuôi chuyện này, tôi sẽ đưa chị đi.”
Tòa nhà văn phòng đèn đuốc sáng trưng vào buổi đêm.
Trương Hành kéo tôi xông thẳng vào, đáng tiếc là buổi phỏng vấn đã bắt đầu.
Phó Trinh thong dong ngồi dưới ánh đèn.
“Nghe nói nguyên nhân anh hủy hôn là do có kẻ thứ ba chen chân vào?”
Đối diện với câu hỏi của phóng viên, anh thành thạo trả lời:
“Giữa tôi và cô Trương có chút khác biệt, đã chia tay êm đẹp.”
Sắc mặt Trương Hành xanh mét, siết chặt lấy cổ tay tôi, không cho tôi đi lung tung.
“… Nhưng theo lời kể của những người biết chuyện, anh đã nối lại tình xưa với mối tình đầu của mình.”
Phó Trinh vẫn bình tĩnh thong dong: “Đều là lời đồn thôi, nếu như không có câu hỏi nào khác, buổi họp báo ngày hôm nay sẽ kết thúc tại đây…”
Ngay khi anh đứng dậy, đột nhiên có người hô lên:
“Cô ta đến rồi!”
“Chính là cô ta!”
Ống kính của cả hiện trường đều nhắm về phía này.
Tôi bại lộ dưới ánh đèn, vừa nhếch nhác vừa hoang mang.
Phóng viên chen chúc ùa tới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, xung quanh đã bị vây chặt như nêm.
Những câu hỏi vang lên liên tiếp: “Xin hỏi cô và Phó Trinh có quan hệ gì?”
“Cô thật sự chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác sao?”
Tiếng nháy máy ảnh vang lên liên tiếp.
Nụ cười của Phó Trinh đột nhiên cứng đờ, anh đứng dậy đẩy đám người ra, đi về phía tôi.
“Không phải.”
“Tôi không có.”
Tôi yếu ớt cãi lại, nhưng giọng nói nhanh chóng bị lấn át trong sự tò mò mãnh liệt của bọn họ, câu hỏi vẫn kéo đến liên tục.
“Có tin tức mới!”
Một phóng viên vui mừng hô to, giơ điện thoại lên, trong đó phát ra giọng nói của tôi. Đó là một câu dường như rất vô nghĩa, mang theo tiếng khóc nức nở và men say mơ hồ: “A Trinh, em yêu anh.”
Là đoạn ghi âm đó.
Trong lòng tôi chợt hoảng sợ.
Tôi đã từng nghĩ rằng, sẽ không có chuyện gì có thể làm cho cuộc đời của tôi thảm hại hơn được nữa.
Nhưng khi sóng gió này chân chính ập đến, thì tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn.
“Thế này còn không phải là kẻ thứ ba sao?”
“Không biết xấu hổ.”
Mọi người xì xào bàn tán, hệt như một cái bạt tai, t//át thẳng vào mặt tôi.
Màu máu trên mặt tôi nháy mắt rút sạch, đoạn ghi âm đó đã đóng đinh tôi trên đỉnh của nỗi nh//ục nhã.
“Xin lỗi.”
“Trương Hành! Dẫn cô ấy đi đi!”
Phó Trinh đẩy đám người ra, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ bối rối.
Trước mắt tôi chợt tối sầm.
Chỉ nghe thấy người nọ lẩm bẩm từng câu từng chữ: “Bố mang nợ, mẹ tự s//át, bản thân cô ta có bệnh tr//ầm cảm nghiêm trọng mang tính di truyền, đã từng chữa trị tại bệnh viện tâm th//ần Nam Thành năm nay… đây không phải là bệnh tâm th//ần sao?”
Một hòn đá khuấy lên vô số gợn nước.
Mọi người ồ lên.
“Đã tâm th//ần thì mà còn ra ngoài hại người khác à?”
“Đúng là đồ đi//ên.”
“Sao không đi ch//ết đi?”
Bước chân Phó Trinh chợt sững lại, anh giương mắt nhìn về phía tôi.
Khiếp sợ.
Kinh ngạc.
Không thể tin nổi.
Tôi bất lực ngồi sụp xuống giữa đám người ồn ào náo động, máu trong người dần lạnh đi, cho đến khi cả người đều rét run.
“Đường Gia…”
Phó Trinh gọi tôi, giọng run rẩy.
Tôi biết tiếp theo đó là gì.
Tôi chỉ đang bình tĩnh chờ đợi lưỡi đ//ao hạ xuống, hoàn toàn hủy hoại cuộc đời của tôi.
“Cô ta còn từng bị người ta x//âm phạm.”
Đây là một câu cuối cùng trong tin tức nặc danh kia.
Trong nháy mắt khi nghe thấy, khuôn mặt của Phó Trinh lập tức trắng bệch như tờ giấy.
9. (Góc nhìn của Phó Trinh)
Ngày hôm đó, sau khi trở về từ công ty, Phó Trinh không nói một câu nào nữa.
Cửa chớp khép kín suốt ba ngày, ánh sáng không thể chui lọt vào bên trong bóng tối.
Những cuộc gọi nhỡ hiện kín màn hình điện thoại.
Anh không mở ra xem lấy một lần.
Thời gian giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Phó Trinh ngồi ở đó, cúi thấp đầu, không hề tỏ ra tức giận.
Anh còn nhớ rõ giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông đã dẫn Đường Gia chạy trốn:
Anh ta nói: “Tất cả chúng tôi đều ngóng trông cô ấy sống tiếp, anh Phó đây lại không hổ là người có thủ đoạn sắc bén, không cần tốn bao nhiêu sức lực đã khiến tất cả những cố gắng của chúng tôi như dã tràng xe cát.”
Tiểu Thu bị bảo vệ chặn ngoài cửa, gào lên với anh: “Phó Trinh, anh có biết cậu ấy không được uống th//uốc thì bệnh sẽ tái phát hay không? Anh nhốt cậu ấy, có khác gì đang gi//ết cậu ấy đâu!”
Bệnh trầ//m cảm.
Bệnh viện tâm th//ần.
Những danh từ đó cứ như vô số sợi dây gai sắc bén, quấn thành từng cuộn trong đầu óc anh, giằng xé thần kinh anh.
Trương Hành gõ cửa, cuối cùng mở hé ra một khe cửa, đứng bên ngoài nói: “Anh, anh đã khá hơn chưa?”
“Tại sao?”
Giọng Phó Trinh khản đặc, nỗi đau âm ỉ truyền đến từ lồng ngực khiến anh khốn khổ vô cùng.
Trương Hành im lặng trong phút chốc: “Xin lỗi, lúc ấy em cảm thấy không cần phải điều tra, cho nên…”
“Tài liệu đó là giả, đúng không?” Giọng nói của Phó Trinh rất nhẹ: “Trương Hành, lúc cậu nói với tôi rằng cô ấy đã đổi mấy người bạn trai ở nước ngoài, Đường Gia, đang bị nhốt trong bệnh viện tâm th//ần Nam Thành.”
“Xin lỗi, anh, em không biết.”
Câu giải thích này rất yếu ớt.
Phó Trinh biết, cũng không thể hoàn toàn trách Trương Hành, chỉ cần hỏi kỹ một chút, có lẽ đã không đến nông nỗi này.
Phó Trinh đã không còn sức để nghe Trương Hành bào chữa nữa.
Tiểu Thu không ngó ngàng đến thư ký đang ngăn cản, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng chói vào khiến Phó Trinh híp mắt lại, nhưng anh không ngăn cản.
Thư ký liên tục xin lỗi.
“Xin lỗi, giám đốc Phó, tôi không cản được.”
“Đi ra ngoài đi.” Phó Trinh nói.
Thư ký cẩn thận đóng cửa lại thay bọn họ, trong phòng lại quay lại với bóng tối.
Tiểu Thu cứ đứng như thế, như thể không muốn dính líu một chút nào với Phó Trinh.
“Giám đốc Phó, có vài lời, bây giờ tôi có thể nói ra rồi.”
Cửa sổ mở hé ra, gió lạnh thấu xương.
Phó Trinh ngồi ở đó, không hề nhúc nhích, cứ thế lẳng lặng lắng nghe.
Làm chuyện sai lầm, cuối cùng sẽ gặp trừng phạt.
Dù sớm hay muộn.
“… Năm ngoái, lúc sinh nhật của Đường Gia, tôi từng nói đùa với cậu ấy, hỏi trên đời cậu ấy thích ai nhất.”
“Đường Gia nói, người thứ nhất là mẹ, người thứ hai là Phó Trinh.”
Phó Trinh nhắm nghiền hai mắt, chỉ cảm thấy những lời này khiến cho anh rét lạnh đến tận xương tủy.
“… Khi đó, bệnh của cậu ấy đã khá lên. Mỗi ngày chỉ cần uống một viên thuốc nhỏ là đã giống hệt như người bình thường.”
“Cho nên năm nay, vì lấy lại di vật của dì, tôi dẫn cậu ấy trở lại đây.”
Đôi mắt Tiểu Thu đỏ ngầu: “Cậu ấy luôn nói, năm đó chia tay anh quá thảm hại, lần này chỉ muốn có một cuộc hội ngộ vui vẻ, thậm chí chỉ cần đứng nhìn doanh nhân lớn của cậu ấy từ xa là đã đủ rồi. Bởi vì cậu ấy biết, mình không xứng với anh…”
“Phó Trinh, Đường Gia không xứng với anh sao?”
“Anh có biết mình làm cách nào có được tư cách tham dự cuộc thi không?”
Bàn tay Phó Trinh chậm rãi siết chặt, như thể đã nhìn thấy chân tướng đủ để khiến anh ta sụp đổ.
“Lúc ấy đã được chỉ định nội bộ rồi, là Đường Gia viết đơn tố cáo, yêu cầu công khai rõ ràng, học bổng đó mới rơi vào tay anh. Nhưng đồng thời, cậu ấy cũng đã làm mích lòng rất nhiều người, thế cho nên sau này, khi bố cậu ấy bỏ trốn, Đường Gia và mẹ cậu ấy đã bị rất nhiều người gây khó khăn.”
Một bàn tay vô hình bóp chặt cổ Phó Trinh, anh đau đớn đến mức hít thở khó khăn.
Cô từng bị người khác bắt nạt.
Là vì chuyện này sao?
Tiểu Thu tiếp tục nói:
“Lúc ấy anh tham dự cuộc thi ở tỉnh khác, đại khái là có một tuần không thể gọi điện thoại về. Cho nên chắc hẳn là anh không biết, bên này đã long trời lở đất. Nhà họ Đường sụp đổ, bố cậu ấy dẫn người tình chạy trốn, một đám đòi nợ ngày nào cũng vây kín trước cửa nhà, đòi mạ//ng của Đường Gia và mẹ cậu ấy. Dì tự s//át, để lại Đường Gia một mình, bị người ta cư//ỡng b//ức, sau đó bị bệnh.”
“… Lúc nghiêm trọng nhất, tôi còn không dám rời mắt khỏi cậu ấy một giây nào. Khi đó cậu ấy đã bị hành hạ đến mức không còn ra hình người.” Tiểu Thu nhìn chòng chọc vào Phó Trinh: “Lúc anh gặp tai n//ạn xe, Đường Gia khóc lóc xin tôi thả cậu ấy đi tìm cái ch//ết. Anh đoán xem cậu ấy đã vượt qua bằng cách nào?”
Phó Trinh mặt xám như tro tàn, hai mắt nhắm chặt.
Ký ức mấy tháng qua đang đi//ên cu//ồng tr//a tấn anh.
Anh ngầm đồng ý cho quản lý chuốc say Đường Gia, đưa vào phòng anh.
Phó Trinh dụ dỗ cô bộc bạch lời thật lòng sau khi say rượu, rồi giả vờ viết ra một tờ hợp đồng không hề có giá trị pháp lý, chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ bối rối và đau khổ của cô.
Nh//ục nhã, trêu đùa hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng còn cố chấp nhốt cô trong một bệnh viện tư nhân ở ngoại thành. Tiểu Thu đã từng đến tìm Phó Trinh rất nhiều lần, nhưng anh không gặp.
Anh hỏi Đường Gia có phải đi//ên rồi hay không, hỏi cô tại sao năm đó không ch//ết luôn đi.
Ánh mắt Đường Gia dần trở nên trống rỗng, thường xuyên nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Anh hiểu lầm, rằng khi đó cô vẫn còn yêu mình.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ khi đó Đường Gia đang yên lặng chất vấn tại sao anh lại có thể nh//ẫn tâm đối xử với cô như vậy.
“Tại sao… không nói cho tôi biết?”
Tiểu Thu khóc đến tắt tiếng: “Làm sao mà nói đây?”
“Cậu ấy bị bệnh, ngay cả sống sót cũng là hy vọng xa vời, điều cuối cùng có thể làm được là không kéo người duy nhất cậu ấy quan tâm đến không suy sụp theo cậu ấy. Đường Gia xem việc học của anh quan trọng hơn tất cả mọi thứ, cuộc thi kia là cơ hội đổi đời của anh, song lại là cơ hội mà cậu ấy liều mạ//ng đổi lấy. Cậu ấy chỉ hy vọng anh sống tốt hơn thôi. Phó Trinh, cậu ấy đáng ch//ết lắm ư?”
Đường Gia đáng ch//ết ư?
Những lời này như một cây búa đập mạnh vào trái tim Phó Trinh.
Người dằn vặt cô, hà//nh hạ cô, trêu đùa cô là anh.
Người biết cô được nuôi dạy tốt, nên lấy hợp đồng tình nhân ra nh//ục nhã cô là anh.
Người đáng ch//ết cũng là anh.
“Chúng tôi đã thử rất nhiều cách để thôi thúc khao khát được sống ở Đường Gia. Cuối cùng phát hiện ra chỉ có một thứ có tác dụng với cậu ấy.”
Phó Trinh đột nhiên không dám nghe tiếp.
Tiểu Thu cười cay đắng, nói: “Tên của anh. Cậu ấy vĩnh viễn nhớ rõ doanh nhân lớn của cậu ấy.”