Tình Yêu Của Tiểu Mãn - Chương 4
13
Tối hôm đó, ngủ trong phòng của Cố Cửu Khanh.
Vì ngủ , Cố Cửu Khanh kể cho nhiều câu chuyện. Có chuyện cũ của Cố phủ, cũng những chuyện dở dở khi buôn.
Mơ màng chìm giấc ngủ, tin chắc sẽ một giấc mơ .
Cho đến khi ai đó mạnh mẽ kéo dậy khỏi giường.
Vệ Chiêu run rẩy thân, tại chỗ .
“Là vì con cổ trùng đó ? Hay vì hôm sinh thần nên ngươi cố tình giận dỗi?”
“Vì ngươi thấy đầu tiên nên ngươi liền thích , đúng ?”
“Chẳng ngươi vẫn luôn gả Vệ phủ ?”
“Tránh xa tên phế vật đó , cưới ngươi.”
Bị kéo dậy một cách mơ hồ, chút hiểu ngẩng đầu lên.
Rõ ràng đã rõ với Vệ Chiêu .
Ngày đó đã rời , cũng tỏ vẻ chẳng hề bận tâm.
Rõ ràng chán ghét Tiểu Mãn, rõ ràng từng bảo Tiểu Mãn tránh xa một chút.
bây giờ, làm gì đây?
Ta nghĩ một lúc, khẽ mỉm , với : “ Vệ Chiêu, đã thích .”
Vệ Chiêu chợt nhắm mắt , đến khi mở , ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn thẳng mắt , nghiến từng chữ: “Tiểu Mãn, đó là thích.”
… Không thích?
Vậy là gì?
Vệ Chiêu từng Tiểu Mãn hiểu thích là gì.
Hắn thích một chính là thấy đó vui mà vui, thấy đó buồn mà buồn.
Còn đối với Cố Cửu Khanh, là gặp đã kìm niềm vui trong lòng, là từng khiến Tiểu Mãn buồn bã tủi thân.
Là khi thấy đêm đó một trong hành lang mà đau buồn, mắt cũng cay đến rơi lệ.
Ta mong chờ từng lần gặp gỡ với , hy vọng bình an, suôn sẻ, hy vọng vui vẻ, hạnh phúc.
Nếu điều là thích, thích rốt cuộc là gì?
Như thể hiểu câu hỏi vô thanh trong ánh mắt , Vệ Chiêu nghiến răng, thấp giọng :
“Ta đã tìm đại phu .”
“Giải cổ trùng, ngươi sẽ khỏe .”
Hắn nắm chặt cổ tay , lực mạnh đến mức như bóp nát xương tay.
Ta cảm thấy đau, cố gắng rút tay khỏi .
“… Chu Dinh.”
“Ngươi nên tỉnh .”
Động tác giãy dụa của khựng , chậm rãi mở to mắt.
14 Chu Dinh.
Vào giữa tháng Tư, tiết Tiểu Mãn, mọi vật đạt đến mức tròn đầy nhỏ.
Ta sinh tiết Tiểu Mãn, vì thế phụ mẫu đặt tên cho là Chu Dinh.
Đã bao lâu thấy cái tên ?
Ta còn nhớ rõ nữa.
Có lẽ là từ mười năm , khi cha mẹ tử nạn nơi chiến trường. Năm , chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi. Cha mẹ dẫn quân cứu Vệ đại nhân vây khốn trong thành.
Vệ đại nhân cải trang đến thành lân cận cầu viện lương thảo, còn cha mẹ thủ thành mà chết.
Ngày bọn giặc cướp cầm lệnh bài giả tiến thành, dân chúng trong thành chẳng kịp chạy thoát.
Mẹ giấu trong cái sọt cỏ, dặn phát tiếng động.
Ta đã làm .
Máu của mẹ thấm ướt sọt cỏ che giấu . Ta ôm chặt lệnh bài mà mẹ trao , thân run rẩy, đến tê tâm liệt phế, nhưng vẫn cắn chặt cổ tay, phát một tiếng nào.
Ta nuốt xuống cả âm thanh và vị máu tanh.
Mẹ ngã xuống trong vũng máu, đến chết ánh mắt vẫn chằm chằm về phía . Đám nghĩ rằng bà chỉ chết nhắm mắt, ai ngờ lệnh bài quan trọng như giấu sơ sài trong góc phố. Ta thậm chí nhớ đã ở trong cái sọt đẫm máu bao lâu.
Sau đó, Cố hầu dẫn binh đến. Trong trận chiến , mất cha mẹ, còn Cố Cửu Khanh cũng mất phụ thân.
Khi tỉnh , thể chuyện nữa. Người đều dọa đến ngây dại, ngay cả cũng phát tiếng. Không cha mẹ, một đứa trẻ đáng thương.
Về , Vệ đại nhân đưa về nhà. Lúc đầu, nghĩ rằng đã gia đình mới.
Trong những cơn ác mộng, liên tục ký ức đau đớn. Ta thấy mẹ dặn phát tiếng, thấy bà bảo giao lệnh bài cho Vệ đại nhân. Hết lần đến lần khác, máu tươi chảy dài, nhưng cách nào cất tiếng.
Thậm chí khi thấy hai chữ “Chu Dinh”, phản ứng đầu tiên của là gào thét chống cự.
Sau một năm ở Vệ phủ, bệnh tình của dần thuyên giảm.
Khi đó, mọi gọi là Chu Dinh nữa, mà dùng nhũ danh Tiểu Mãn để gọi .
Ta thể mở miệng chuyện, nhưng chịu rời Vệ Chiêu nửa bước.
Ta chỉ tin .
Không rõ là vì lời dặn dò của mẹ khi chết vì Vệ Chiêu từng cứu khi bắt nạt, tóm , chỉ tin tưởng , chỉ bằng lòng tin .
Ta chật vật trưởng thành, quên cái tên từng khiến đau đớn khôn cùng. Nuốt xuống máu thịt lẫn nước mắt, cuối cùng trở thành Tiểu Mãn những tháng ngày lặp lặp như thế.
Cho đến hôm nay, mười năm .
Ta thấy cái tên một lần nữa.
Chu Dinh.
15
Khi tỉnh , Cố Cửu Khanh đang ôm trong vòng tay .
Bờ vai của nhăn , lấm tấm máu rỉ , đó là dấu vết do cắn khi mất kiểm soát.
Trong phòng, đồ đạc đập phá thành một mớ hỗn độn. Vệ Chiêu ngã đất, dáng vẻ chật vật. Cố Cửu Khanh ôm chặt lấy , lặp lặp :
“Tiểu Mãn, ở đây.”
Vô số lần giữa những cơn ác mộng, điều mong chẳng qua chỉ là một câu như thế…
“Ta ở đây.”
Ta mở mắt, ánh ngơ ngẩn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Lọ hoa vỡ vụn, đồ đạc nghiêng đổ, tất cả đều là những gì Tiểu Mãn đã gây khi mất kiểm soát.
Tiểu Mãn dường như phá hỏng mọi thứ.
Hôm đồng ý cùng Vệ Chiêu trở về Vệ phủ là một ngày trời nắng .
Vệ Chiêu rằng Vệ đại nhân bệnh nặng, gặp một lần. Cổ trùng lưu trong cơ thể lâu ngày thể gây nguy hiểm, khuyên về để nhân tiện giải trừ cổ trùng.
Hắn nếu đó gặp nữa, sẽ bao giờ xuất hiện mặt nữa.
Ta chiếc xe ngựa mặt, Vệ Chiêu đang chờ lên xe. Ta đầu tấm biển Cố phủ, Cố phu nhân cùng đám nha ở cổng, vành mắt đỏ hoe tiễn biệt.
Cố Cửu Khanh gì. Ta suy nghĩ một lúc, từng bước từng bước đến mặt .
Ta ngẩng mặt lên, nghiêm túc với : “Cố Cửu Khanh, tạm biệt.”
Hắn đáp.
Ta thất vọng, cụp mắt xuống.
Khi xoay rời , một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay . Hơi ấm thoáng qua, khẽ chạm môi . Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, tựa như đêm , khi hoa lựu nở rộ, đom đóm lượn quanh.
Nụ hôn khẽ chạm nhanh chóng rời .
Hắn thấp giọng : “Tạm biệt.”
Cho đến khi xe ngựa, vẫn thể định thần từ nụ hôn đó.
Sắc mặt Vệ Chiêu chút khó coi, : “Không cần lo lắng, khi giải trừ cổ trùng, sẽ giúp ngươi xử lý chuyện của Cố gia.”
Ta lắc đầu, ý bảo đừng can thiệp.
Vệ Chiêu gì đó nhưng thôi, chỉ là sắc mặt càng thêm khó chịu.
Thực , luôn phân định rõ ràng. Cổ trùng chỉ khiến yêu đầu tiên mà thấy khi mở mắt, nhưng thể xóa bỏ những tình cảm từng dành cho khác.
Trước đây, thích Vệ Chiêu vì đối xử với nhất.
những thích thú đã dần tan biến trong sự thờ ơ và chán ghét ngày qua ngày, chỉ còn nỗi buồn.
Buồn là thích.
Vì bây giờ, Tiểu Mãn bước tiếp .
16
Vệ đại nhân bệnh nặng.
Nghe ông nhiễm phong hàn đường hồi kinh, đó tin mất tích, vì quá lo lắng mà bệnh tình càng trầm trọng.
Vệ Chiêu tìm đại phu từng giúp dẫn cổ trùng đây. Thực cổ trùng vốn đã nên giải trừ từ lâu, chỉ là tỉnh vội vàng tham gia hội thi, còn thì lặng lẽ rời một lời từ biệt.
Đại phu bắt mạch cho , thần sắc chút do dự.
Vệ Chiêu tưởng rằng cơ thể gì bất thường, giọng căng thẳng: “… Sao ? Có vấn đề gì ?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của , lòng cũng khỏi căng thẳng, trông chờ đại phu.
Đại phu lắc đầu, trầm ngâm một lúc :
“Không vấn đề gì, chỉ là cổ trùng đã giải trừ.”
“Ban đầu định kê vài thang thuốc để cô nương uống, nhưng nghĩ , nếu dùng thuốc mạnh quá, cơ thể e rằng chịu nổi.”
“Chi bằng kê một phương thuốc nhẹ nhàng, ngày ngày đun xông để dẫn cổ trùng . Không ngờ cổ trùng đã biến mất .”
“Lẽ nào đã gặp cao nhân chỉ điểm ?”
Ta suy nghĩ một chút, tháo túi hương đeo bên hông xuống.
Đây là thứ Cố Cửu Khanh đã tặng khi lần đầu gặp gỡ, bảo ngày ngày mang theo, để mất.
Ta hỏi đại phu: “Là những dược liệu trong túi hương ?”
Đại phu mở túi kiểm tra, gật đầu xác nhận.
Sau đó, ở thêm một thời gian trong Vệ phủ, đến khi mùa xuân gần như kết thúc.
Vệ phu nhân mãi chịu để rời .
Thật kỳ lạ, rõ ràng đây bà luôn khó chịu với Tiểu Mãn. Ta biết bà chê Tiểu Mãn xứng với Vệ Chiêu, cũng ưa tính cách của Tiểu Mãn. kể từ khi trở về Vệ phủ, bà dè dặt, cẩn thận giữ ở , dường như còn chút chán ghét và phiền lòng như .
Xuân tàn hạ đến. Đến đúng tiết Tiểu Mãn, bệnh tình của Vệ đại nhân thuyên giảm, Vệ phủ còn lý do nào để giữ nữa.
Ta bước lên xe ngựa. Vệ Chiêu vốn hẹn Cố Cửu Khanh đến đón giờ Tuất, nhưng thể chờ .
Ta sớm hơn một chút, sớm hơn một chút, để gặp .
Ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, Vệ Chiêu bên cạnh, trông thấy đám nha và bà tử đang thu dọn hành lý cho . Thực đồ đạc của chẳng bao nhiêu, phần lớn là kẹo và bánh mà Vệ đại nhân nhét khi rời .
Vệ Chiêu im lặng. Khi xe ngựa chuẩn lăn bánh, đột ngột lên tiếng:
“Ta đã từ chối hôn sự với tướng phủ.”
Ta sững sờ một chút, nhưng trả lời.
Hắn , đôi mắt đỏ. Nghe tại hội thi qua, biểu hiện của xuất sắc, giờ đây đã trở thành một thám hoa lang săn đón. Những ngày , bà mối gần như dẫm nát ngưỡng cửa Vệ gia, nhưng đáp ứng bất kỳ ai.
Hắn nhẹ giọng : “Tiểu Mãn, sinh thần vui vẻ.”
Ta chợt nhận , hôm nay là Tiểu Mãn, cũng là sinh thần của .
Ta suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ , với : “Vệ Chiêu, nguyện vọng sinh thần của ngươi đã thành hiện thực.”
Vệ Chiêu dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Ta nữa, chỉ hạ rèm xe xuống. Phu xe hiệu lệnh liền giục ngựa rời .
Ta và Vệ Chiêu quen biết đã mấy chục năm, từng coi là thanh mai trúc mã, cặp đôi trời định.
Ta đã nuốt trọn vô số uất ức mà ở bên . Khi những cơn ác mộng khiến trở nên hoảng loạn đến tột cùng, chỉ Vệ Chiêu mới dỗ dành .
Hằng năm, đều thành nguyện vọng sinh thần của . Cho đến năm cuối cùng , đẩy bát mì trường thọ mà làm, lạnh lùng :
“Nguyện vọng sinh thần của là Tiểu Mãn thể tránh xa một chút.”
Tiểu Mãn đã thực hiện cho ngươi .
Từng một Tiểu Mãn nhất thế gian thuộc về Vệ Chiêu, là Tiểu Mãn sẽ cùng , là Tiểu Mãn sẽ trèo tường báo thù cho .
đã để mất nàng.
Đời dài như , cuối cùng cũng quên những nỗi buồn.
Yêu thích Vệ Chiêu thực sự quá mệt mỏi.
Tiểu Mãn đã thích khác, thì chắc chắn sẽ ngoảnh .
Tiểu Mãn từng nuốt lời.
17
Trên đường đến Cố phủ, gặp Cố Cửu Khanh.
Cố phủ náo nhiệt, dường như tất cả mọi đều biết Tiểu Mãn sẽ trở về.
Một bát mì trường thọ nóng hổi đặt mặt . Vận may vốn bao giờ mỉm với Tiểu Mãn, mà lần tìm thấy đồng tiền trong chiếc bánh bao.
Mọi đều với : “Sinh thần vui vẻ.”
Khi đến lượt Cố Cửu Khanh, ánh mắt rơi xuống chỗ túi hương bên hông đã còn, nửa như , nửa như , hỏi:
“Túi hương của ?”
Cố phu nhân chọc nhẹ lưng Cố Cửu Khanh, dường như nhanh chóng im miệng.
Không biết vì , ánh mắt của mọi , chợt cảm thấy vành tai nóng bừng. Ta lắp bắp : “Ừm… Tiểu Mãn buồn ngủ , Tiểu Mãn ngủ đây.”
Nói xong liền bỏ chạy, bước lóng ngóng, tay chân như rối , vội vã trở về viện.
Ta đã lén gỡ túi hương xuống, vì bất kể cổ trùng giải , cũng rời xa Cố Cửu Khanh nữa.
Cây lựu trong viện đã bắt đầu nở hoa.
Hoa lựu hé nụ, sắc đỏ rực rỡ còn hơn cả đêm tuyết hôm . Nó đã vượt qua mùa đông lạnh giá nhất, cuối cùng cũng đón sức sống mới trong ngày Tiểu Mãn.
Ta cây lựu, khẽ nhắm mắt và cầu nguyện.
Nguyện thứ nhất, mong mọi khỏe mạnh.
Nguyện thứ hai, mong mọi bình an thuận lợi.
Còn nguyện thứ ba…
Ta hy vọng Cố Cửu Khanh và Tiểu Mãn, mãi mãi dài lâu.
Nhất định mãi mãi dài lâu.
Ta nhón chân lên, cố với lấy bông hoa lựu cây. Một cơn gió thổi qua, làm chợt nhắm mắt vì hoa mắt.
Khi mất thăng bằng ngã ngửa về phía , một bàn tay ôm lấy vòng eo , giống hệt như lần đầu gặp gỡ, khi rơi từ cây xuống, nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau giáng xuống, thì vững vàng đỡ lấy .
Khi thấy , trái tim vốn hỗn loạn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Ta chợt nhớ , thật ngày lần đầu gặp Cố Cửu Khanh.
Đêm thức khuya trèo tường đến thư viện để báo thù thay Vệ Chiêu, đã từng thấy .
Đêm đó tuyết rơi dày, Cố Cửu Khanh mộ y quan của Cố hầu, một đốt tiền giấy.
Gió tuyết gần như dập tắt ngọn lửa trong bếp lửa. Ta để chiếc ô bên cạnh , cúi lạy mộ y quan ba lần, vội vàng trở về Vệ phủ.
Sau đêm , Vệ phủ mất một chiếc ô giấy dầu, Tiểu Mãn mắng, còn vì trúng lạnh mà bệnh mất mấy ngày.
Đó mới là lần đầu gặp gỡ.
Sợ rằng Cố Cửu Khanh sẽ tra hỏi về túi hương, vội vàng lên tiếng một cách nghiêm túc:
“Ta đã thấy ngươi bỏ chiếc bánh bao nhân đồng tiền bát của .”
“Như là đúng, công bằng.”
Cố Cửu Khanh chậm rãi hạ mi mắt, khóe môi nhếch lên một nụ nhẹ, đôi mắt đen láy chăm chú :
“Nàng chứng cứ ?”
Nhìn đôi mắt , bỗng dưng câm nín.
hiểu ý của .
Kể từ khi gặp Cố Cửu Khanh, mọi thứ của bắt đầu trở nên thuận lợi.
Không còn đau đớn, còn buồn bã, ngay cả khi ăn bánh bao cũng tìm thấy đồng tiền may mắn duy nhất.
Ngươi từng vận may của luôn .
, sẽ làm vận may của ngươi.
Ta im lặng một lúc, khẽ gọi tên :
“Cố Cửu Khanh.”
“Ừ.”
Ta tiếp:
“… Cố Cửu Khanh.”
Hắn ngại phiền, đáp lần nữa:
“Ừ.”
Ta biết rằng sẽ còn sợ đau khi ngã, vì bất kể là dư thừa đến mức tràn đầy, rơi từ cây xuống—
Bất cứ lúc nào, sẽ luôn đỡ lấy .
(Hoàn)