Tình Yêu Của Cá Hố - Chương 2
Ánh mắt của hắn chậm rãi dừng ở trên bụng giả của tôi, ánh mắt u ám hẳn đi.
Cảm xúc thoáng qua trong mắt hắn mà tôi không thể nào đọc hiểu được.
Ngữ khí hắn nặng nề: “Cũng có thể coi là thiếu đi.”
Tôi: ???
Lục Thời Dư anh ăn quàng như vậy à!
Nhất định phải đổ lên đầu tôi cái nồi này vậy.
Dù sao thì chúng tôi đã từng yêu nhau, tôi không thể nói chuyện quá khó nghe nên đành cho hắn một bậc thang đi xuống.
“Chẳng lẽ ba mẹ anh không ngại đứa bé không phải cháu ruột của họ sao?”
Gần như Lục Thời Dư không cần nghĩ ngợi: “Bọn họ không phải người cổ hủ.”
“Hơn nữa, không nên để cho bọn họ biết chuyện này, anh sẽ không nói cho bọn họ biết.”
Hắn nhìn bụng tôi lần nữa.
Như là sợ tôi không tin, hắn còn bổ sung thêm một câu:
“Chỉ cần là con trong bụng em, chắc chắn là ruột thịt với anh rồi.”
“Giỏi lắm!” Tôi thẳng thắn khen hắn hai chữ “Giỏi lắm”, chẳng lẽ hắn không chú ý tới sao.
Tôi không nhịn được mở miệng oán hận hắn.
“Chúng ta chia tay được một năm, đứa nhỏ trong bụng tôi mới được năm tháng, chẳng lẽ tôi mang thai Na Tra sao?”
“Muốn nhận ba con cũng phải cẩn thận tí chứ, đại ca à!”
Lục Thời Dư nhướng mày, dường như hắn đang muốn nói gì đó.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Cái gì thế?”
“Ai là ba của ai cơ?”
Tôi và Lục Thời Dư đồng loạt quay đầu.
Đó là ba tôi.
Ông mặc một cái áo lông chồn, bên trong khuỷu tay còn kẹp một cái túi.
Giờ phút này ông đang nghi hoặc nhìn về phía tôi và Lục Thời Dư, trên mặt tràn ngập hoang mang.
A, toang rồi toang rồi toang rồi.
Có trách thì cũng trách tôi duy trì hình tượng quá tốt trước mặt ba mà thôi.
Ông còn cho rằng tôi là đứa con gái ngoan ngoãn một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Trong nhận thức của ông, con gái ngoan của ông còn chưa từng nắm tay với người khác phái nào cả.
Nếu để cho ông biết tôi đã từng qua lại với ba đối tượng khác nhau, thậm chí người trước mặt còn là bạn trai cũ.
Thì ba chắc chắn sẽ phát điên!
Tôi đẩy Lục Thời Dư ra, khoác lấy cánh tay ba tôi.
“Người ta bán bảo hiểm mà.”
“Con đang nói khách hàng chính là ba của bọn họ đó.”
Ba tôi có vẻ không hiểu nhưng cũng khá bất ngờ.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lục Thời Dư hoàn toàn đen lại.
Hắn cố gắng tiến lên: “Thưa ngài, tôi là…”
Tôi hung hăng đạp hắn một cước, dùng biểu tình hung ác nhất đời này nói:
“Anh trai bán bảo hiểm à, chúng tôi không mua bảo hiểm đâu, mời anh đi cho!”
Lục Thời Dư chỉ có thể không cam tâm tình nguyện rút lại lời định nói.
Ai bảo hắn đuối lý chứ.
Lúc lên xe, ba tôi vẫn còn nói:
“Lần sau con đừng hung dữ như vậy, người ta làm việc cũng không dễ dàng gì.”
“Mỗi ngày người làm công trình đều phải làm cháu người ta, người bán bảo hiểm phải nhận khách hàng làm ba làm mẹ.”
“Thời buổi này cái gì cũng không dễ làm.”
“Con gái phải học thật tốt, đến lúc thi đỗ mới tốt lên được.”
Tôi lập tức gật đầu, ra vẻ ba nói rất đúng, dáng vẻ y hệt như áo bông tri kỷ của ba.
Trong lúc chờ đèn đỏ, ba tôi hỏi McLaren bên phải tôi có ổn không.
Ông nằm mơ cũng muốn mua một chiếc xe như vậy.
Sau đó chủ xe của McLaren mở cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với tôi.
Cửa sổ xe mở ra, lộ ra gò má đẹp trai đủ để sánh ngang với minh tinh của Lục Thời Dư.
Ánh mắt hắn đảo qua ba tôi rồi lại nhìn về phía tôi.
Ba tôi vừa hạ cửa sổ xe xuống vừa cảm thán:
“Là cậu bán bảo hiểm!”
“Bán bảo hiểm mà giàu vậy ư, còn lái McLaren nữa.”
Tôi còn không dám nói, chiếc xe này đã là chiếc khiêm tốn nhất trong gara của Lục Thời Dư rồi.
Ba tôi tràn đầy ý chí:
“Con chờ ba, ba nhất định sẽ mua biệt thự thật đẹp để con có cuộc sống tốt hơn!”
Gió lạnh thổi vù vù, bông tuyết bay phấp phới.
Lục Thời Dư vẫn gắt gao nhìn tôi, không nói lời nào.
Tôi lạnh muốn chết, định đóng cửa sổ xe lại.
Lục Thời Dư đột nhiên vươn tay đặt lên cửa sổ xe.
Không phải chứ, sao tay hắn lại dài như vậy?
Lục Thời Dư nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta là ba ruột của đứa bé ư?”
“Ngay cả biệt thự cũng không mua nổi thì làm sao ông ta cho mẹ con em cuộc sống tốt hơn được?”
4.
Tên này bị bệnh gì vậy không biết.
“Đây là ba tôi mà! Ba ruột đó!”
Lục Thời Dư ngẩn ra, tôi thừa dịp đẩy tay hắn ra, đóng cửa sổ xe lại.
Mơ hồ nghe được hắn đang nói:
“Lời anh nói vẫn có hiệu lực, nếu em đổi ý thì nhớ gọi cho anh.”
Ba tôi đã hơi nghễnh ngãng, không nghe rõ Lục Thời Dư đang nói cái gì.
Ông quay sang hỏi tôi: “Cậu ta nói gì cơ?”
Ỷ vào việc ba tôi không nghe thấy, tôi mặt không đổi sắc bịa đặt:
“Hắn khuyên con nên mua gói quản lý tài chính, còn giới thiệu người mua gói quản lý tài chính trước đã lên Forbes rồi.”
“Hắn còn giới thiệu gói quản lý tài sản mua biệt thự, quản lý tài sản để con có cuộc sống tốt hơn.”
Bộ dáng ba tôi như có điều gì cần suy nghĩ.
Tôi sợ ba lại nhảy vào cái hố quản lý tài chính kia, vội vàng chuyển đề tài.
“Ba à, còn có mấy nhà chưa thanh toán nữa?”
Ba tôi lấy lại tinh thần: “Còn năm nhà nữa, cũng tương đối khó chơi, con gái có làm được không?”
Được không á?
Tôi hơi bị được ấy chứ.
…
Điểm đến lần này là một nhà máy, tôi mặc đồng phục rách nát chồng chất mấy miếng vá đứng ở cửa.
Bảo vệ hỏi chuyện tôi: “Cháu gái này tìm ai đây?”
Tôi nở nụ cười rụt rè: “Cháu tìm giám đốc Trương, ông ấy có ở đây không ạ?”
Giám đốc đang nói chuyện hợp tác với người ta, tôi lập tức gõ cửa.
“Vào đi, rót trà cho khách nào.”
Vừa vào cửa, tôi không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt giám đốc Trương.
Ôm chân ông ta, vừa khóc vừa kêu gào, hắng giọng dùng sức hô lớn:
“Chú ơi, chú nhanh thanh toán tiền của ba cháu đi.”
“Ba cháu không có tiền thì sẽ không cho cháu đi học!”
“Ba cháu muốn cháu lập gia đình để đổi lấy tiền sính lễ phát lương cho công nhân, cầu xin chú thương xót cho cháu, cháu muốn đi học!”
“Chú ơi, năm nay cháu mới lên cấp ba thôi, sắp tới sẽ vào đại học!”
“Cầu xin chú thương xót, nếu cháu đậu vào đại học, cháu nhất định sẽ cảm ơn chú đàng hoàng!”
Tôi khóc lóc vô cùng chân thành, gào thét điên cuồng.
Lập tức quanh văn phòng giám đốc có một đám nhân viên đứng hóng hớt, đuổi thế nào cũng không đi.
Nói như thế nào đây.
Cảm giác trên tay dường như có chút sai sai.
Không phải giám đốc Trương rất mập mạp sao, sao chân lại nhỏ như vậy?
Hai mắt tôi đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Mẹ nó chứ%&# ¥%
Lại là Lục Thời Dư!
How old are you!
Sao lúc nào cũng là hắn vậy!
Giám đốc Trương xấu hổ đẩy mắt kính: “Tổng giám đốc Lục, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Bầu không khí đã đi xa đến mức này, nếu tôi không diễn tiếp thì sẽ không xứng với đống nước mắt tôi vừa ép chảy ra.
Vì thế tôi tiếp tục ôm chân Lục Thời Dư, gào khóc thành tiếng.
“Chú à, chú mau thanh toán tiền công trình của ba cháu đi.”
“Nhà máy lớn như vậy, cuối năm phải thanh toán nợ nần hết đi chứ.”
“Chú à, nhà máy này không mang lại hiệu quả và lợi ích thì chú nên suy nghĩ lại chuyện hợp tác đi.”
Giám đốc Trương có chút nóng nảy:
“Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục đừng nghe lời con nhỏ này nói bậy, doanh thu và lợi nhuận của nhà máy chúng tôi rất tốt.”
Tim tôi thắt lại.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi.
Lỡ như Lục Thời Dư vạch trần tôi, không lấy lại được tiền thì phải làm sao!
Sau khoảng vài giây ngắn ngủi khiếp sợ, rất nhanh Lục Thời Dư đã khôi phục sự bình tĩnh.
Bàn tay to lớn của hắn giống như gọng kìm, nâng cánh tay, kéo tôi lên khỏi mặt đất.
Tôi nhìn qua bờ vai hắn.
Chậc một tiếng.
Nhìn kìa, đánh xe từ vai trái đến vai phải của hắn chắc phải mất hai mươi đồng chứ ít gì.
Lục Thời Dư: “Vậy thì hoãn lại việc hợp tác đã, dù sao giám đốc Trương cũng có tiền sử khất nợ công trình.” Hắn buồn bã nói: “Tôi có chút lo lắng.”
Đại ca cũng biết chơi đấy nhỉ!
Tôi lôi kéo vạt áo của hắn, tỏ vẻ tán thưởng.
Hắn thuận thế túm lấy tay tôi, không cho tôi lộn xộn.
Tôi nhìn bàn tay đang bị ai đó nắm chặt, chìm vào suy nghĩ.
Tôi đang đi đòi nợ đó, đâu có chỗ cho hắn náo loạn ở đây!
Nhưng cũng may hắn náo loạn như này cũng tạm được.
Giám đốc Trương luống cuống, lau giọt mồ hôi trán.
“Vốn định hôm nay trả tiền, có lẽ bộ phận tài vụ đã quên mất rồi.” Ông ta lấy di động ra gọi điện: “Kế toán Lý, có phải cô quên mất việc thanh toán hôm nay phải không?”
“Ba cháu là ai vậy?”
Tôi ngoan ngoãn báo tên.
“Đúng rồi, lão Chu, lão Chu, kế toán Lý à, khoản tiền của lão Chu đã thanh toán xong chưa?”
“Nhanh làm đi, con gái nhà người ta sắp bị đuổi học rồi!”
5.
Tôi cầm một tách trà nóng, ngồi xuống ghế sô pha.
Bất giác rùng mình một cái.
Lục Thời Dư đột nhiên mở miệng: “Giám đốc Trương, điều hòa nhiệt độ hơi cao, tôi hơi lạnh.”
Tôi nghi hoặc quay đầu.
Không phải mùa đông hắn còn mặc đồ mùa thu sao?
Sao đột nhiên lại sợ lạnh?
Có thể là đã lớn tuổi rồi.
Giám đốc Trương vừa ấn điều khiển từ xa, vừa phụ họa nói:
“Ha ha, đúng vậy, nhiệt độ 34 độ có hơi thấp nhỉ.”
Lục Thời Dư thấp giọng hỏi tôi: “Còn lạnh không?”