Tình Vị Ương - Chương 5
25
Khi em bé được 8 tháng tuổi.
Người đàn ông tiếp nhận chức vụ của Thẩm Ngạn Đông ở bang phái kia bỗng nhiên tìm tới tôi.
Cậu ta đưa cho tôi một chiếc khóa vàng lâu đời.
Loại mà trẻ con hay đeo.
“Đây là đồ Đông ca vẫn mang theo bên người.”
“Trước khi xảy ra chuyện anh ấy bảo tôi mang đến chùa miếu khai quang, sau đó…… Anh ấy chưa kịp đi lấy, cho nên vẫn ở trong tay tôi.”
Tôi không hiểu lắm.
Cậu ta lại đưa khóa vàng cho tôi: “Chị dâu, đây là của chị, là chị đưa cho Đông ca khi còn bé.”
Tôi càng phát ra một đầu sương mù.
“Khi còn bé Đông ca từng bị người ta lừa bán, sau khi được giải cứu, ở một viện phúc lợi hơn nửa tháng ngắn ngủi.”
“Chị cũng là người của cô nhi viện kia.”
“Khi đó anh ấy vô cùng sợ hãi, mỗi ngày đều gặp ác mộng, là chị vẫn ở bên cạnh anh ấy.”
“Sau đó người nhà anh ấy đón trở về, lúc đi anh ấy đem dây chuyền ngọc mình đeo trên cổ cho chị, mà chị đem khóa vàng nhỏ của mình cho anh ấy.”
“Nhưng tôi lại không có một chút ấn tượng…”
Tôi nắm chặt chiếc khóa vàng kia, trong trí nhớ chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Dây chuyền ngọc Thẩm Ngạn Đông cho tôi, tôi lại càng không có ấn tượng.
“Anh Đông nói, anh ấy đã điều tra, sau đó chị được người ta nhận nuôi, nhưng người nhận nuôi chị không được tốt, thường xuyên đánh chị.”
“Có một lần chị sốt cao thiếu chút nữa chết, viện trưởng viện phúc lợi sau khi biết, lại đón chị trở về.”
“Có thể là dây chuyền bị mất trong ngôi nhà đó, cũng bởi vì lần đó sốt cao, chị đã quên rất nhiều chuyện.”
“Sau đó trong nhà anh Đông xảy ra chuyện, anh ấy bị buộc phải đi xa đến Đông Nam Á, mãi cho đến sau này anh ấy báo thù cho cha mẹ, ngồi vào vị trí đó, ước chừng mất mười mấy năm, cho nên, cũng chậm trễ trở về tìm chị…”
“Chị dâu, hiện tại là vật đã về chính chủ.”
Tôi kinh ngạc cầm cái khóa vàng nước mắt rơi như mưa.
Vật về chính chủ.
Nhưng Thẩm Ngạn Đông thì sao, hắn sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh tôi và đứa bé nữa.
26
Có lẽ là do cảm xúc dao động quá lớn.
Không lâu sau khi lấy được khóa vàng, tôi bị xuất huyết đã sớm sinh ra một đứa con gái gầy yếu.
Tôi sợ Chu Thế Quân sẽ cướp đi đứa con của tôi.
Trong tháng thân thể suy yếu vô cùng, nhưng vẫn tự mình ngày đêm chăm sóc đứa nhỏ.
Thời điểm con gái được ba tháng, Chu Thế Quân dẫn tôi trở về Hồng Kông một chuyến.
Chỉ là đêm đó, chúng tôi lại một lần nữa cãi nhau.
Sau khi cãi vã, Chu Thế Quân dẫn người đi Ma Cao giải sầu.
Tôi và con gái ở lại Hồng Kông.
Đêm đó, cảng Victoria bỗng nhiên đốt pháo hoa.
Cả một tiếng đồng hồ say sưa.
Tôi dỗ con gái ngủ, đứng trên boong tàu, nhìn pháo hoa đầy trời.
Trong lòng lại nghĩ đến lần đầu gặp Thẩm Ngạn Đông năm đó.
Cũng là ban đêm như vậy, cũng là sau khi pháo hoa cháy hết thì rơi đầy đất đỏ.
Chu Thế Quân phủ thêm áo khoác cho tôi, đẩy tôi cho hắn.
Khi đó tôi đau lòng tuyệt vọng đến gần như sụp đổ.
Nhưng lại hoàn toàn không biết, cùng quá mấy tháng sau tôi sẽ yêu hắn.
Cùng quá lại mấy tháng, chúng ta vì sinh tử mà phải cách xa nhau.
Gió đêm thổi đến trên mặt tôi một trận lạnh lẽo.
Tôi giơ tay lên, lại sờ đến một mảnh vết ẩm ướt.
“Thẩm Ngạn Đông……”
Tôi nhịn không được cúi đầu nỉ non, cái tên này ở trong lòng tôi được lặp đi lặp lại vô số lần.
Một đôi tay hơi lạnh, lại từ phía sau mà đến, nhẹ nhàng che mắt của tôi.
Tôi giật mình, theo bản năng thét lên đẩy ra.
Nhưng bên tai lại truyền đến một thanh âm quen thuộc thấu xương: “Cảnh Vị Ương, người đàn ông của em đã quay trở lại.”
27
Tôi không biết mọi người đã bao giờ trải nghiệm cảm giác đó chưa.
Máu toàn thân tựa như đông lại.
Tim cũng ngừng đập.
Ngay cả gió, dường như cũng bị ấn nút tạm dừng.
Nếu thời gian cũng có thể dừng lại.
Tôi thật sự hy vọng nó sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Không cần lo được lo mất, không cần bất ngờ lại thất bại.
Tôi vĩnh viễn có thể chờ mong, cùng hắn sớm ngày gặp lại.
Nhưng ngón tay vốn che hai mắt tôi kia, lại vẫn buông lỏng ra.
Trong tầm mắt của tôi một mảnh bóng đèn lung linh.
Đôi tay kia rơi trên lưng tôi, lại chậm rãi chuyển qua bụng dưới, nhẹ nhàng đặt tay lên trên.
“Đau không cục cưng?”
Tôi dùng hết toàn lực gật đầu, nước mắt không ngừng rơi: “Đau…”
“Xin lỗi em.”
“Anh đã nói không cho em để lại một vết sẹo nào nữa mà.”
“Là lỗi của anh.”
“Anh đã nói dập đầu với ba mẹ anh xong, em chính là con dâu Thẩm gia.”
“Nhưng em vừa mới làm con dâu Thẩm gia, đã bắt đầu thủ tiết……”
Tôi rốt cuộc khóc đến gào khóc, dùng sức đánh cánh tay đang ôm tôi kia.
“Thẩm Ngạn Đông, em hận anh, em hận anh muốn chết…”
Khuôn mặt tôi khóc đến hoàn toàn thay đổi, bị hai tay hắn nhẹ nhàng nâng lên.
Xúc cảm quen thuộc, dừng ở khóe mắt của tôi.
Hắn lau nước mắt cho tôi, nhưng nước mắt của tôi lại chảy không ngừng.
Đến cuối cùng, hắn thật sự không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu hôn tôi.
“Thẩm Ngạn Đông……”
Tôi run tay, sờ vết sẹo trên trán hắn, trên cằm hắn.
Vết sẹo vặn vẹo, lồi ra, xấu xí, rồi lại làm cho tôi đau lòng muốn chết.
“Thẩm Ngạn Đông… Có đau không, anh có đau không?”
Tôi không biết làm thế nào mà hắn có thể sống sót.
Bị thương nặng đến hôn mê bị ném xuống biển sâu, rốt cuộc phải có bao nhiêu sức mạnh ý chí, phải có bao nhiêu may mắn, mới có thể một lần nữa trở về, đứng trước mặt tôi.
“Ương Ương……”
Ngạn Đông ôm tôi quá chặt, chặt đến mức tôi sắp không thể thở nổi.
Nhưng tôi lại luyến tiếc không muốn hắn buông ra.
Tựa như hắn vừa buông tay, giấc mộng này của tôi liền tỉnh.
“Vết thương sớm đã không đau rồi, nhưng em vừa khóc, anh đã đau lòng.”
Thẩm Ngạn Đông lại cúi đầu hôn tôi:
“Cục cưng, anh đưa em về nhà.”
Tôi choáng váng bị hắn dắt về phía trước.
Đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì: “Con gái, Thẩm Ngạn Đông, còn có con gái của chúng ta…”
“Đã cho người đi ôm con bé đi rồi.”
“Vậy Chu Thế Quân….”
Thẩm Ngạn Đông cười rất nhạt, lại lạnh đến tận xương tủy: “Tối nay tốt nhất là hắn ta nên cầu nguyện mình may mắn trên sòng bài đi.”
28
Thật ra thì lúc trước Chu Thế Quân thường xuyên đi Ma Cao đánh bạc.
Sau đó bị cha hắn hung hăng đánh một hồi, lại liên tiếp xảy ra chuyện như này, thế cho nên tặng tôi cho Ngạn Đông, mới để cho Thẩm Ngạn Đông tha cho bàn tay hắn một lần kia.
Đã lâu hắn không chạm vào thứ này.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, lại dần dần trầm trọng thêm, dần dần thành nghiện.
Mỗi lần từ chỗ tôi đóng cửa rời đi, hắn đều đi đánh bạc đến quên hết trời đất.
Nhưng giờ phút này tôi bỗng nhiên nghĩ tới.
Tất cả những điều này, có phải có người đứng sau thúc đẩy hay không?
Nhưng Thẩm Ngạn Đông cũng không muốn kể cho tôi nghe những chuyện dơ bẩn lộn xộn này.
Tôi cũng không muốn bị những người ghê tởm này chiếm hết tâm tư.
Chỉ toàn tâm toàn ý trông coi con gái cùng anh ấy.
Thời điểm cuối năm sắp tới, bên kia truyền đến tin tức.
Chu Thế Quân tham ô mấy tỷ tài chính của Chu thị, hoàn toàn chọc giận người cầm quyền Chu gia hiện giờ.
Nghe nói hắn sắp bị đuổi khỏi Chu gia, gần như không còn lối thoát.
Nhưng lại chưa từ bỏ ý định mình rơi vào kết cục như vậy.
Lại cầm số tiền còn lại đi Ma Cao.
Mà lúc này đây, Chu Thế Quân không thể rời khỏi sòng bạc.
Không lâu sau, trên đường phố Ma Cao có thêm một người đàn ông hai chân tàn phế.
Về sau, có lẽ Chu gia cảm thấy hắn quá mức mất mặt, đón hắn trở về.
Từ đó về sau, không còn có bất kỳ tin tức nào liên quan đến hắn truyền ra.
Thẩm Ngạn Đông không quay về bang phái nữa.
Vị huynh đệ sinh tử kia của anh ấy sẽ tiếp tục thay anh ấy ngồi ở vị trí kia.
Anh ấy đưa tôi đi rất nhiều nơi.
Chúng tôi thậm chí còn quay lại trại trẻ mồ côi cũ kỹ kia.
Anh ấy nhớ rõ từng cọng cây ngọn cỏ trong này, thậm chí còn nhớ rõ tổ yến nhỏ dưới mái hiên kia.
Nhưng tôi đã quên sạch hết, chuyện cũ trước kia, đều như một giấc mộng.
“Lúc đó em đang ở cùng với tên ngu ngốc kia, trước khi anh tìm được em.”
Trong giọng nói của Thẩm Ngạn Đông mang theo ghen tuông rất nặng.
Tôi không khỏi bật cười: “Lúc trước hắn từng cứu em một lần.”
“Nhưng em cũng từng thích hắn.”
“Thời niên thiếu, rất dễ nhập ân tình cùng tình yêu làm một.”
“Tóm lại là lão tử ghét hắn.”
“Thẩm Ngạn Đông……”
Tôi xoay người, ôm lấy anh ấy: “Em yêu anh.”
Anh ấy giật mình một chút, dường như có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.
Rồi lại ôm tôi càng chặt hơn: “Lão tử càng yêu em hơn.”
“Không được nói lão tử nữa.”
Thẩm Ngạn Đông nhíu mày, cúi người hôn tôi: “Thẩm phu nhân, chồng em rất yêu em.”
Tôi không nhịn được cười, kiễng chân đáp lại nụ hôn của anh ấy.
Rồi cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của anh ấy.
Thẩm Ngạn Đông một cái chớp mắt kháng cự, muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi cầm tay anh ấy.
Ánh mặt trời rất tốt, chính là thời khắc tốt nhất trong ngày.
Con gái chúng tôi lảo đảo chạy tới, lại đột nhiên dừng bước.
Bé con nâng bàn tay mập mạp lên che mắt, lại mở ra khe hở nhìn lén, cười khanh khách, siêu cấp đáng yêu.
Tôi cũng cười, ghé vào trước ngực Thẩm Ngạn Đông, dần dần cười lớn tiếng giống như con gái.
Trái tim này rơi xuống đất, mọc rễ nảy mầm, không cần phiêu bạt không nơi nương tựa như trước nữa.
Cuộc đời này, tôi đã không còn gì để hối tiếc nữa.
(Hoàn toàn văn)