Tình Vị Ương - Chương 3
16
Trên đường đi tìm Thẩm Ngạn Đông, tôi gặp một vị phu nhân lúc trước quan hệ không hòa thuận lắm.
“Cảnh Vị Ương, cô cũng rất có năng lực nha, lần này còn trèo cao hơn lần trước.”
“Được Thẩm tiên sinh ưu ái, tôi cũng rất vinh hạnh.”
“Đừng đắc ý quá sớm.”
Cô ta nhướng mày mỉa mai nhìn tôi: “Tôi chờ xem kim chủ kế tiếp của cô sẽ là ai?”
Khuôn mặt tôi bình tĩnh, đáy lòng lại mạch nước ngầm mãnh liệt.
Đúng vậy, Thẩm Ngạn Đông chán rồi, sẽ đối xử với tôi như thế nào?
Như lời Triệu Diệc Lan nói, hắn là người đi trên mũi đao.
Tay hắn không sạch sẽ, dính đầy máu.
Toàn bộ hắc bang Đông Nam Á, hắn chiếm một nửa giang sơn.
Người như vậy, kẻ thù vô số, lòng tốt thì rất hiếm.
Có lẽ kết cục của tôi sẽ tồi tệ hơn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi không thể ngừng suy nghĩ.
Nếu Chu Thế Quân đối với tôi có một chút tình ý, sẽ đưa tôi cho Thẩm Ngạn Đông sao?
Rõ ràng là không.
Có lẽ trong mắt hắn, sống chết của tôi, căn bản nhẹ như lông vũ.
17
Sang nửa sau của bữa tiệc, tôi càng không có hứng thú.
Đứng bên cạnh Thẩm Ngạn Đông, những người đó ngoài mặt cung kính với tôi.
Nhưng quay người lại, đáy mắt khinh bạc cùng khinh bỉ đã không che giấu được.
“Có phải đói bụng không?”
Thẩm Ngạn Đông ngồi trên sô pha, kéo tôi vào lòng hắn.
Trong ánh sáng ảm đạm, tôi lắc đầu, im lặng nhìn hắn.
Trẻ tuổi, anh tuấn, ngay thẳng, nhưng tàn nhẫn, kiêu căng đến mức không ai sánh được.
Lúc này hắn đối với tôi ôn nhu, nhưng cũng khó bảo đảm trở mặt liền không nhận người.
“Thẩm tiên sinh.”
Tôi quyết định chạm vào nghịch lân của hắn một lần.
Ỷ vào hiện tại hắn đối với tôi còn có hứng thú.
Cho dù chọc hắn, ít nhất cũng sẽ không chết ngay tại chỗ.
Càng có lẽ, nói không chừng còn có thể lên kế hoạch cho một con đường sau.
Đàn ông như hắn, quả thật xuất sắc.
“Muốn nói cái gì?’
“Vừa rồi có người nói, chờ xem kim chủ kế tiếp của tôi là ai.”
Tôi còn chưa dứt lời, ngón tay vốn vuốt ve thịt mềm bên eo tôi, bỗng dưng liền siết chặt.
Tôi đau đến nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Thẩm tiên sinh, ngài cũng sẽ tặng tôi cho người khác sao?”
“Giống như Chu Thế Quân tặng tôi cho ngài, ngàu cũng tặng tôi cho người khác?”
Thẩm Ngạn Đông nhìn tôi, chậm rãi nở nụ cười.
Hắn cười rất tùy ý, kiêu ngạo khó thuần, rồi lại mang theo chút khinh thường.
“Cảnh Vị Ương, phụ nữ chưa bao giờ là vật phụ thuộc của đàn ông.”
“Đàn ông dùng phụ nữ đổi lấy lợi ích, ở trong mắt tôi ngay cả phế vật cũng không bằng.”
“Em đánh đồng tôi và Chu Thế Quân với nhau như vậy, thật sự không phải đang sỉ nhục tôi à?”
“Tôi không phải ý này, tôi chỉ sợ, sợ ngày nào đó ngài chán…”
Tôi nhìn hắn, trong mắt từng chút từng chút đọng nước.
Tôi biết bộ dáng này của mình là xinh đẹp đẹp mắt nhất khiến người ta đau lòng nhất.
Tôi cũng biết, đùa bỡn tâm cơ như vậy thật sự làm cho người ta khinh thường.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống.
18
“Sợ tôi chán?”
Thẩm Ngạn Đông nghiền ngẫm nhìn tôi, bàn tay thô ráp, không nhẹ vỗ lên mông tôi.
“Vậy ở trên giường ngoan ngoãn một chút, làm tôi vui không được sao?”
“Thẩm tiên sinh!”
Tôi vừa tức vừa xấu hổ, muốn oán trách hắn.
Tâm tình Thẩm Ngạn Đông không tệ, không đùa tôi nữa rồi nói: “Yên tâm, sẽ không tặng em đâu.”
“Em sinh ra là người của Thẩm Ngạn Đông tôi, chết cũng phải làm quỷ của Thẩm gia chúng tôi.”
Tôi đoán đó chỉ là một câu nói đùa.
Dù sao miệng đàn ông gạt người lừa quỷ.
Huống chi còn có vết xe đổ của Chu Thế Quân.
Nhưng Thẩm Ngạn Đông lại giống như không phải đang dỗ dành tôi.
Một tháng sau, tôi nhận được một chiếc nhẫn kim cương to đến nỗi suýt làm gãy ngón tay.
Thẩm Ngạn Đông người này là từ dưới đáy xã hội bò từ từ lên cao.
Thẩm mỹ của hắn từ trước đến nay cũng rất tốt.
Nhưng chiếc nhẫn như vậy tôi thật sự không thể đeo ra ngoài.
Hắn có chút bất mãn không muốn thỏa hiệp.
Chọn một đôi nhẫn rẻ nhất của một nhãn hiệu xa xỉ.
“Cảnh Vị Ương, nếu em dám tháo chiếc nhẫn này xuống, lão tử sẽ giết chết em.”
“Ngài có thể đừng một câu lão tử hai câu lão tử được không, giống như một tên tội phạm vậy.”
Tôi trừng hắn một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo nhẫn.
Lại đem chiếc nhẫn kim cương to như khối đường phèn kia, cẩn thận cất đi.
Thẩm Ngạn Đông tựa hồ tâm tình rất tốt: “Tháng sau dẫn em ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?”
“Đi thăm ba mẹ tôi.”
“Vậy tôi có nên chuẩn bị quà cho cô chú không?”
Thẩm Ngạn Đông xoa tóc tôi: “Không cần, đến lúc đó cùng tôi dập đầu vài cái là được.”
“Dập đầu?”
“Mười năm trước họ đã qua đời.”
Thẩm Ngạn Đông kéo tôi vào trong ngực: “Cảnh Vị Ương, dập đầu với ba mẹ tôi xong, em chính là con dâu Thẩm gia chúng tôi.”
“Thẩm tiên sinh?”
Tôi thật sự rất là ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thẩm Ngạn Đông lại nói ra lời như vậy.
“Không phải sợ bị tôi tặng đi sao?”
Thẩm Ngạn Đông nhéo nhéo mặt tôi: “Làm vợ tôi thì sẽ không thể tặng đi nữa, vậy có thể yên tâm rồi chứ?”
19
Sau khi ở bên Thẩm Ngạn Đông, tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại Chu Thế Quân.
Dù sao hắn cũng là người ở nơi này, lúc trước chúng tôi còn ở bên nhau.
Hơn phân nửa thời gian hắn cũng đều ở lại nơi này.
Vừa vặn hôm đó Thẩm Ngạn Đông không đi cùng tôi.
Chu Thế Quân nói chuyện với người ta xong, lại trực tiếp đi tới trước mặt tôi.
Hắn lấy một cái đĩa nhỏ, đựng bánh ngọt tinh xảo.
“Ăn chút bánh ngọt.”
Chu Thế Quân đưa đĩa cho tôi: “Nhớ em luôn nói tham gia tiệc ăn không đủ no.”
Tôi không nhận, chỉ nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn Chu tiên sinh, chỉ là hôm nay tôi đã ăn no rồi.”
Chu Thế Quân có chút ngoài ý muốn nhìn tôi.
Lễ phục trên người tôi là kiểu buộc dây, nhưng cũng không siết chặt, bởi vậy không lộ rõ dáng người.
Ở trong chỗ hoa nở bướm bay khắp nơi, váy của tôi không phải xuất sắc nhất, cũng không phải đắt nhất.
Nhưng lại là tôi tự mình chọn, thoải mái nhất, làm cho tôi thả lỏng nhất.
“Thẩm Ngạn Đông cho em mặc đồ rẻ tiền như vậy?”
“Là tôi tự mình chọn.”
Chu Thế Quân khẽ nhíu mày, hiển nhiên không tin: “Nếu hắn đối tốt với em, váy như vậy cũng sẽ không đưa tới trước mặt em.”
Tôi lười biếng giải thích với hắn.
Thẩm mỹ của Thẩm Ngạn Đông đều lấy đắt làm tốt.
Phòng thay đồ của tôi chất đầy hàng cao cấp, thậm chí rất nhiều chiếc váy cao cấp cổ điển đều nằm trong bộ sưu tập của tôi hiện giờ.
Nhưng bây giờ tôi thật sự không thích mặc.
Giống như Thẩm Ngạn Đông nói, vui vẻ là quan trọng nhất.
Chiếc váy này là tôi tự mình đi dạo phố mua, quả thật không phải nhãn hiệu lớn gì.
Nhưng Thẩm Ngạn Đông cũng nói, cho dù tôi mặc váy 100 đồng, cũng không ai dám xem thường tôi.
Dù sao thân phận người đàn ông của tôi rành rành trước mắt.
“Tùy anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Tôi đứng dậy, muốn xoay người rời đi.
Chu Thế Quân lại đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Ương Ương, em nhịn thêm một chút, cũng sắp qua hết rồi.”
Tôi nhíu mày, hất tay hắn ra: “Chu tiên sinh, mong ngài tự trọng.”
Chu Thế Quân rõ ràng có chút không vui, nhưng vẫn là cố gắng kiềm chế.
“Ương Ương, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đón em về.”
Tôi thật sự có chút nhịn không được, trả lời một câu: “Chu Thế Quân, anh bị bệnh à? Nếu bị bệnh thì mời anh đi khám nha?”
“Cảnh Vị Ương……”
“Đồ đã đưa đi, cũng không có đạo lý đòi lại, huống chi là người.”
“Hay là nói ở trong mắt anh, tôi vĩnh viễn đều là đồ vật có thể tiện tay vứt bỏ?”
“Em cho rằng Thẩm Ngạn Đông đối với em có thể có mấy phần thật lòng, chẳng qua là hắn muốn giẫm lên mặt tôi mà thôi.”
“Ngài ấy đối với tôi như thế nào, tôi so với bất cứ kẻ nào trên đời này đều rõ ràng hơn.”
“Ương Ương, em đúng là ngây thơ đơn giản.”
Chu Thế Quân kiêu căng cười: “Tóm lại, là của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên cạnh tôi.”
“Ương Ương, bao gồm cả em.”
20
Chuyện tôi và Chu Thế Quân gặp mặt, Thẩm Ngạn Đông rất nhanh đã biết.
Đêm đó hắn trở về rất sớm.
Một thân mùi rượu, rõ ràng tâm trạng đang cực kỳ không tốt.
Tôi đang chăm sóc da trước bàn trang điểm, hắn đẩy cửa đi vào,
Có chút thô lỗ một tay ôm lấy tôi ném lên trên giường.
“Thẩm tiên sinh……”
Tôi vừa mới la một tiếng, Thẩm Ngạn Đông liền cúi đầu hung hăng hôn tôi.
Váy ngủ ren tinh xảo phức tạp bị một tay hắn xé rách, động tác của hắn rất mạnh rất nhanh.
Hoàn toàn không ôn nhu như ngày thường.
Ước chừng tôi có thể đoán được chút gì đó, bởi vậy cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn môi.
“Cảnh Vị Ương.”
Thẩm Ngạn Đông nắm chặt cổ tay tôi, ấn lên đỉnh đầu.
Đáy mắt hắn mang theo vẻ dữ tợn, bình tĩnh nhìn tôi: “Đừng quên, em bây giờ là người của ai.”
“Em không quên.”
Tôi mềm mại mở miệng, hết sức trấn an hắn: “Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, em cũng không nghĩ tới sẽ gặp được hắn.”
“Hắn nói sẽ tới đem em đi.”
“Em sẽ không đi.”
“Thẩm tiên sinh, em sẽ không đi theo hắn.”
Thanh âm của tôi rất bình tĩnh, bình tĩnh đến cực hạn, nhưng ngược lại có khả năng trấn an lòng người.
Cảm xúc của Thẩm Ngạn Đông rõ ràng đã bình phục một chút.
Hắn buông cổ tay tôi ra, ngón tay hơi thô ráp, vuốt ve đuôi lông mày khóe mắt tôi: “Trong lòng còn có hắn không?”
Tôi không trả lời ngay, vài giây sau mới lắc đầu: “Hết rồi.”
Thật sự không có, cho dù tôi hèn mọn, tầm thường.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lòng tự tôn.
Sẽ không cam chịu đến mức này.
“Có tôi không?”
Tôi có chút kinh ngạc vì hắn sẽ hỏi tôi như vậy.
Thậm chí trong nháy mắt tôi suy nghĩ, chẳng lẽ hắn ghen?
“Cảnh Vị Ương, không được thất thần.”
Thẩm Ngạn Đông bỗng dưng bóp chặt eo tôi.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt hắn ẩn chứa sự giận dữ, nhưng càng giống như đang tức giận chính mình.
Giận mình sao lại hỏi ra vấn đề trẻ con như vậy.
Tôi không khỏi mỉm cười, lại ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn hắn: “Ngài đoán xem.”
Hắn tức giận đến vỗ mạnh một cái lên mông tôi.
Rồi lại một đường hôn xuống, đến cuối cùng dừng ở vết sẹo nho nhỏ trên bụng tôi, lưu luyến hôn môi.
“Đau không?”
“Không đau, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ.”
“Hơn nữa, đã hơn một năm rồi.”
Nhưng Thẩm Ngạn Đông vẫn cẩn thận sờ soạng thật lâu: “Tại sao lại để lại sẹo?”
“Chắc thể chất em có chút khác đi.”
Nhắc tới cũng kỳ quái, vết thương này lúc ấy khép lại rất chậm, còn bị nhiễm trùng vài lần.
Trước sau lăn qua lăn lại hơn một tháng mới hoàn toàn khép lại, cũng bởi vậy mà để lại sẹo.
“Sau này, tôi sẽ không để cho trên người em lại có vết sẹo khác.”
Bỗng nhiên Thẩm Ngạn Đông nói một câu, tôi lại giống như bị chạm vào tim, không khỏi rung động.
“Thẩm tiên sinh……”
Thẩm Ngạn Đông vuốt tóc mai tôi, cúi đầu hôn bên cổ tôi: “Cảnh Vị Ương, cả đời này em chỉ có thể đi theo tôi.”
“…..Được.”