Tình Thương "Giật Điện" Của Mẹ - Chương 5
…
[Bé cưng Vân Vân, khi con tìm ra được vòng bạn bè này thì có lẽ mẹ đã đi du lịch ở các thế giới khác rồi.]
[Tình thương của mẹ chính là sự chia ly dần theo thời gian như thế đấy.]
[Nhưng mẹ thật sự rất muốn ôm con một cái, bé con Vân Vân của mẹ, con gái yêu của mẹ.]
[Nhưng con cũng lớn rồi, mẹ cũng nên tận hưởng cuộc sống về hưu của mình thôi.]
[Hệ thống không thể tiết lộ thân phận thật sự, vậy nên mẹ không dám nói cho con biết.]
[Bây giờ nhiệm vụ hoàn thành rồi!]
[Con phải sống thật tốt đấy, đợi mẹ đi du lịch về, chúng ta sẽ gặp lại nhau.]
[Đến khi gặp lại, mẹ hy vọng sẽ thấy con thành công hơn, Linh Vân bé bỏng của mẹ.]
[Ngày 1 tháng 9 năm 2024.]
14.
Lật đến dòng trạng thái cuối cùng, tôi đã suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Ngón tay tôi vuốt ve hai chữ con gái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không hiểu sao hai mắt lại thấy cay xè.
Hóa ra, 541M thật sự là mẹ tôi.
Mẹ giấu con, giấu kín thật đấy.
Trong vòng bạn bè của mẹ, đầy ắp những hình ảnh về tôi.
Là tôi với đủ loại dáng vẻ.
Tình yêu của mẹ như tràn ra từ những bức ảnh đó, tràn ra khỏi màn hình điện thoại, thấm vào tận đáy lòng, rồi sau đó lan ra khắp cơ thể tôi.
Hóa ra, tất cả những cảm xúc tiêu cực của tôi đều đang kêu gào rằng tôi cần được yêu thương, và mẹ tôi đã nghe thấy, cho nên hệ thống 541M đã đến với tôi.
Vì vậy.
Không phải là hệ thống toàn năng.
Mà là mẹ.
Sau này, mỗi khi nhớ về mẹ, tôi sẽ lật đi lật lại để xem những dòng trạng thái mà mẹ đăng lên vòng bạn bè năm đó.
Tôi tiếp tục cố gắng theo đuổi mục tiêu mà mình hướng tới, trở nên ngày càng xuất sắc.
Tôi nghĩ, khi mẹ quay lại gặp tôi, chắc chắn mẹ sẽ khen tôi giỏi, nói tôi là đứa con mà bà ấy rất tự hào!
Trong lòng tôi mang theo hy vọng.
Cho đến khi tôi cũng có con.
Cho đến khi tôi cũng già đi.
Cho đến khi tôi nằm trên giường bệnh, biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng vẫn chưa chờ được mẹ đến.
Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng vừa cười thì nước mắt lại rơi.
Vào khoảnh khắc đó tôi đã biết, tôi có đợi thế nào cũng không thể đợi được đến lúc mẹ quay về gặp tôi: “Mẹ ơi, mẹ lừa con lâu thật đấy.”
GÓC NHÌN CỦA HỆ THỐNG:
Tôi là Lăng Nhiễm.
Hôm đó, tôi đã hứa với cô con gái ba tuổi của mình rằng sẽ dẫn con bé đi công viên giải trí.
Tôi cầm tờ giấy gây nguyện vọng của con gái vội vã về nhà, nhưng lại gặp tai nạn giao thông.
Sau khi tôi chết, tôi thấy Lý Nhu được Giang Chấn Cường rước về nhà.
Thấy Lăng Vân bị hành hạ.
Thấy Vân Vân bị Lý Nhu sắp xếp ra nước ngoài!
Lý Nhu không hề muốn Vân Vân sống sót trở về, nhưng cuối cùng Vân Vân vẫn trốn về được.
Sau khi Vân Vân trở về, Giang Chấn Cường cảm thấy Vân Vân làm ông ta mất mặt quá, lại đưa con bé ra nước ngoài, để rồi bị người của Lý Nhu tiếp tục bắt nạt.
Cuối cùng Vân Vân chết ở nước ngoài vào ngày thi đại học.
Vào khoảnh khắc đó, tôi tức đến nỗi suýt bật nắp quan tài lên.
Nhận ra thù hận của tôi, chủ hệ thống đã ràng buộc với tôi.
Tôi cần phải hoàn thành một trăm nhiệm vụ do chủ hệ thống sắp xếp.
Thật ra những nhiệm vụ đó cũng không dễ hoàn thành.
Nhưng khi tôi cầm tờ giấy viết nguyện vọng của Vân Vân xem hết lần này đến lần khác.
Tôi biết, Vân Vân vẫn đang đợi tôi quay về, dẫn con bé đi chơi công viên giải trí đấy!
Thế nên tôi đã hoàn thành một trăm nhiệm vụ do chủ hệ thống sắp xếp, cuối cùng cũng được ràng buộc với Lăng Vân!
Năm nay con bé đã mười bảy tuổi rồi.
Bị Lý Nhu nuôi trở nên mập mạp và tự ti.
Tôi phải chích điện chết bọn họ!
Chích điện Lý Nhu!
Chích điện Giang Lộ!
Chích điện Giang Chấn Cường!
Những kẻ cặn bã này! Tôi đã muốn chích điện bọn họ từ lâu rồi!
Kiếp này, Vân Vân có tôi bảo vệ, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn!
Tôi dạy con bé học tập, dạy con bé giảm cân, dạy con bé ăn mặc trang điểm, dạy con bé những kiến thức về kinh doanh.
Vân Vân của tôi đúng là thông minh, vừa dạy đã hiểu, còn chăm chỉ nỗ lực.
Cái tên cặn bã Giang Chấn Cường kia, rõ ràng đã đồng ý rồi lại không đi họp phụ huynh cho Vân Vân!
Vậy thì tôi sẽ đi!
Nhưng sau khi họp phụ huynh xong, tôi muốn thực hiện lời hứa năm xưa với Vân Vân, đưa con bé đi công viên giải trí.
Có lẽ, con bé đã quên tờ giấy nguyện vọng đó rồi.
Nhưng tôi không quan tâm, dùng hết hơn một nửa số điểm.
Nhưng Vân Vân nắm tay tôi thế này, làm sao tôi nỡ buông tay đây?
Thôi không sao! Con người không phải thánh hiền, ai mà không mắc lỗi chứ.
Sau này tiết kiệm là được.
Có chuyện thì tôi chích điện người khác, không có chuyện gì thì vào chế độ ngủ.
Tôi biết, Vân Vân muốn trả thù cho tôi.
Tôii cũng đã điều tra vụ tai nạn năm đó rồi, đúng là Giang Chấn Cường và Lý Nhu gây ra chuyện này.
Nhưng hung thủ năm đó cũng đã chết, nhiều dấu vết đã bị xóa sạch, không còn chứng cứ nữa.
Dù Vân Vân có điều tra cũng không tìm ra được gì.
Tôi không muốn Vân Vân bị mắc kẹt trong thù hận của quá khứ nữa.
Tôi muốn, dẫn con bé thoát khỏi đó.
Vì vậy, tôi đã lừa con bé rằng, cái chết của tôi năm đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Và con bé tin.
Tôi dẫn Vân Vân rời khỏi ngôi nhà đó.
Tôi rất vui.
Vì cuộc đời con bé như vừa bước sang trang mới đầy rực rỡ.
Thời gian ngủ đông của tôi càng ngày càng nhiều, hình như Vân Vân hơi lo lắng cho tôi.
Nhưng cũng không còn cách nào, tôi phải dùng tiết kiệm số điểm đó mới được.
Mỗi phút mỗi giây ở thế giới này đều tiêu hao điểm số của tôi, chỉ khi ngủ đông thì điểm số mới đỡ bị tiêu hao thôi.
Vân Vân hỏi tôi, nhiệm vụ của con bé không phải là thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại, làm thủ khoa hay sao?
Có người thi vào Thanh Hoa, có người thi vào Bắc Đại, nhưng tôi chỉ muốn con bé sống vui vẻ thôi, dù có đi nướng khoai lang thì tôi cũng sẽ cảm thấy khoai lang mà con bé nướng là thơm ngon nhất!
Vào ngày thi.
Vân Vân hỏi tôi rằng tôi có phải là mẹ của con bé không.
Tôi đã suýt nhận rồi, nhưng lại sợ nó làm ảnh hưởng đến kỳ thi của con bé.
Chỉ là tôi không ngờ, sau khi luật sư bàn giao hết tài sản lại cho Vân Vân, Giang Chấn Cường lại phát điên tới mức trực tiếp tìm người để giết Vân Vân.
Tôi cũng không ngờ, muốn cứu một người vốn nên chết lại cần toàn bộ số điểm mà mình có.
“Tít tít tít…”
Những tiếng tít tít thúc giục vang lên, đây là thông báo điểm số đã cạn kiệt.
Trong khoảnh khắc sắp bị xóa sổ, tôi đã cưỡng chế ngắt kết nối với chủ hệ thống.
Tôi muốn, kéo dài thêm một chút thời gian nữa.
Lần này, tôi không thể nói cho con bé biết, tôi là mẹ con bé được rồi.
Nếu tôi biến mất ngay bây giờ, chắc chắn Vân Vân sẽ lo lắng đến mức ngủ không yên.
Tôi lén lút không ngủ đông nữa, lật đi lật lại xem những dòng trạng thái đã đăng trong vòng bạn bè.
Tôi nghĩ, Vân Vân của tôi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra manh mối tôi để lại.
Tôi ghi ghi xóa xóa.
Đến ngày con bé đến trường đại học báo danh, tôi đã soạn xong dòng trạng thái cuối cùng để đăng lên vòng bạn bè.
Tôi nghĩ, có một số việc giấu đi sẽ tốt hơn.
Không cần để con bé biết làm gì.
Vậy thì, cho dù con bé có thấy những dòng trạng thái tôi đăng trên vòng bạn bè cũng sẽ mang theo hy vọng, để sống thật mạnh mẽ và tỏa sáng như ánh mặt trời.
Nhưng hôm đó, tiếng tít tít lại vang lên lần nữa.
Tôi biết, tôi không còn thời gian rồi.
Tôi nhanh chóng nói lời tạm biệt:
[Lăng Vân bé bỏng à, đã đến lúc chia tay rồi.]
[Những người bạn của tôi lại đang giục tôi nghỉ hưu.]
[Tôi vốn định làm bạn với cô thêm vài ngày nữa, nhưng mấy người bạn già đó không thể chờ được nữa rồi.]
Con bé nói: “Cảm ơn cậu, hệ thống 541M. Chúc cậu có cuộc sống về hưu thật tuyệt vời.”
Tôi nhìn con bé, vô cùng không nỡ, luôn muốn nhìn thêm, nhìn thêm nữa, lại nhìn thêm chút nữa.
[Tôi thật sự rất muốn ôm cô một cái, ký chủ cuối cùng của tôi… Tôi…]
Vào khoảnh khắc tôi bị tách ra khỏi cơ thể con bé, tôi đã dang tay ra.
Nhưng, tốc độ của chủ hệ thống quá nhanh.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Một chút nữa thôi là tôi có thể ôm con bé vào lòng rồi…
– HẾT –