Tĩnh Ninh Kiến Xuân - Chương 7
23
Mấy ngày sau, ta theo lời dặn của phu nhân đi tìm Nghiêm Ngộ.
Đầu tiên, ta đến tiệm vải trong kinh thành, mang ra giấy tờ giao kèo. Chưởng quầy kế toán của tiệm bước ra tiếp đón.
Ta nói mình là Trần Tĩnh Ninh, biểu muội xa của Nghiêm Ngộ, từ Trấn Thập Lý tới. Tiệm vải này là do Nghiêm Ngộ nhượng lại cho gia đình ta.
Trước đó, Vương quản gia của Nghiêm phủ đã nói rằng tiệm vải này sẽ được nhượng đi. Nay có người mang giấy tờ tới, chưởng quầy không chút nghi ngờ.
Ta chỉ yêu cầu hắn kiểm đếm lại sổ sách và ngân phiếu cho ta.
Cầm trên tay xấp ngân phiếu dày ba trăm lượng bạc – một con số ta chưa từng thấy trong đời – ta vội vàng tìm một nhà trọ để ở lại.
Nhờ phu nhân Thượng Thư giúp đỡ, ta mới có cơ hội vào ngục thăm nom.
Ta đến gặp lão phu nhân trước. Thấy ta, lão phu nhân thoáng chút ngạc nhiên, nhưng liền quay đầu đi, chẳng buồn để ý, chỉ nhàn nhạt nói với Nghiêm Họa:
“Đây là ai? Nghiêm phủ dù suy tàn cũng không đến mức để kẻ nào cũng có thể xuất hiện trước mặt ta.”
Có lẽ bà ghét bỏ ta vì những ngày tháng khó khăn ta đã rời khỏi Nghiêm phủ.
Ta lặng lẽ nhét vài đồng bạc vụn qua song cửa ngục.
Khi sắp rời đi, lão phu nhân lẩm bẩm:
“Hừm, con mèo nhỏ ta từng nuôi, đã đi rồi thì cứ đi, chớ quay đầu lại. Ở bên ngoài tự do tự tại cũng tốt lắm.”
Những lời đầy ẩn ý ấy khiến lòng ta vừa xót xa vừa chua chát.
Sau đó, ta đi đến phòng sâu nhất trong ngục, nơi Nghiêm Ngộ đang ngồi.
Nhà lao nóng bức, mùi hôi thối nồng nặc.
Hắn mặc áo bào tròn cổ màu trắng nhạt. Ánh sáng từ khung cửa nhỏ của ngục rọi vào, bao phủ thân hắn một lớp sáng nhạt.
Hắn gầy đi rất nhiều, cằm trông sắc nét hơn.
Ta bước tới, hắn mới ngước mắt nhìn ta.
Gương mặt hắn lặng như biển, không rõ biểu cảm gì.
Thấy không có ai xung quanh, ta lấy từ trong ngực ra một gói bánh nóng hổi bọc giấy dầu, nhẹ nhàng đặt xuống sàn ngục.
Ta lưỡng lự một lúc rồi định rời đi.
Giọng hắn khàn đặc vang lên:
“Chẳng phải nàng vô tình vô nghĩa, không muốn liên lụy sao? Không phải tất cả đều do nàng đóng kịch sao? Giờ lại đang diễn trò gì đây?”
Ta xấu hổ không chịu nổi, lí nhí đáp:
“Cảm ơn ngài… đã nhượng lại tiệm vải.”
Hắn cười khẩy:
“Ra là nhận tiền của ta rồi mới có lương tâm à?”
Ta bĩu môi nói:
“Nghiêm Ngộ, đừng trách ta. Ta chỉ là kẻ thấp hèn, sống sót là chuyện quan trọng nhất. Có tiền mới sống được.”
Hắn trông thẫn thờ, như vì sao từ trời cao rơi xuống mặt đất
Ta không nỡ, nói:
“Ta vẫn có lương tâm. Nên… ta đã nhờ phu nhân Thượng Thư chuyển lời. Trong gói giấy dầu có thư của bà ấy.”
Hắn nửa tin nửa ngờ, nhìn ta một lúc lâu mới do dự cầm gói giấy lên, tìm thấy thư, đọc lướt qua rất nhanh.
Hắn nở nụ cười nhạt, hỏi:
“Nàng thuyết phục được bà ấy? Vậy nếu ta ra được, có phải nên cảm ơn nàng không?”
Ta mím môi, lí nhí giải thích:
“Ta tự ý gửi tin của tiểu thư về, nhưng Thượng Thư đại nhân xem nàng là vết nhơ nên đã đẩy nàng xuống giếng. Phu nhân làm sao qua được nỗi day dứt trong lòng?”
Hắn cười lạnh:
“Là kẻ hèn hạ đó làm. So với phu nhân hắn, ta còn hiểu rõ hắn độc ác thế nào. Nếu không, sao ta phải thay hắn chịu tội vào ngục?”
Hắn giải thích:
“Ta đúng là có gây khó dễ cho thương gia, nhưng không đến mức ác tận xương. Không để Thượng Thư nhận được thư của Uyển Ngọc cũng chỉ vì sợ hắn sẽ không để nàng yên.”
“Làm như không thấy nàng, vẫn tốt hơn là mất mạng.”
Hóa ra ta đã hiểu lầm hắn tàn nhẫn đến cùng cực.
Trong chốn lao tối tăm, cả hai đều im lặng không nói gì thêm.
24
Dạo gần đây, ta dùng số bạc của tiệm vải để lo liệu đủ đường, ít ra bọn họ cũng được ăn chút cơm nóng canh lành.
Đây là lần đầu ta phải đối mặt với quan phủ, ba trăm lượng bạc quả thực chẳng đủ chi tiêu, chỉ độ mười ngày đã gần cạn sạch.
Phải biết rằng, với số bạc này, một gia đình bình thường có thể sống ung dung bảy tám năm.
Thế mà ở đây, bạc cứ như nước chảy qua tay, rào rào chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hôm đó, tuy phu nhân đồng ý để ta và Nghiêm Ngộ hợp sức, nhưng vẫn trách ta đã hại Uyển Ngọc tiểu thư, đồng thời cũng cho rằng Nghiêm Ngộ là đầu mối tai họa, thành ra không cho nửa xu, bảo rằng chúng ta phải tự chịu khổ.
Một hôm ta đến gặp Nghiêm Ngộ, hắn nằm mê man trên đống rơm, mặt mày tái nhợt. Ta gọi mãi mà chẳng thấy hắn đáp.
Ta bắt đầu lo lắng, tìm đến ngục đầu nhưng hắn chẳng thèm để tâm, còn mắng ta lắm chuyện.
Hết cách, ta đưa ngục đầu không ít bạc, nhờ hắn mời lang trung, cuối cùng mới được mở khóa mà vào.
Ta sờ lên trán hắn, nóng bỏng như lửa.
Lang trung nói hắn mắc chứng nhiệt độc, mà trong ngục không thể sắc thuốc, chỉ có thể ép uống tạm vài viên thuốc hoàn.
Ta ở bên, lau trán, chườm tay cho hắn, hy vọng hạ bớt cơn nóng.
Mãi đến nửa đêm, ngục đầu tỉnh dậy, thấy ta vẫn còn trong ngục liền nổi trận lôi đình, lớn tiếng mắng rồi đuổi ta ra.
Trước khi đi, ta thấy hắn mở mắt, chỉ lẳng lặng nhìn ta, mà trong lòng ta lại ngổn ngang trăm mối.
Trong người ta giờ chỉ còn đúng hai lượng bạc, lần này đến thăm Nghiêm Ngộ, e rằng khó lòng gặp lại.
Thời gian qua, vì tiết kiệm bạc, ta còn chẳng được ăn no bữa nào.
Bên tiệm vải cũng đã vét sạch số bạc còn lại, chưởng quầy quỳ xin ta đừng để tiệm vải sụp đổ, vì đây là tâm huyết cả đời Nghiêm Ngộ, không thể phụ lòng hắn.
Ta chỉ dặn chưởng quầy hãy chăm lo tiệm vải, còn ta sẽ quay về quê nhà. Đợi Nghiêm Ngộ trở lại, ta sẽ có lời giải thích.
Ta phải tự lo liệu cho bản thân.
Thượng thư đại nhân vốn nghĩ rằng ngoài phu nhân ra, không ai được biết chuyện nhà họ. Hiện tại, ta đã ở kinh thành quá lâu, nên sớm rời đi để tránh phiền phức.
Ta đã giúp Nghiêm Ngộ, cũng đã kết nối được với phu nhân, coi như đã chuộc lỗi cho bản thân.
Đợi đến khi ta tự nuôi sống được mình, có tiền dư dả, ta sẽ đến chùa thắp hương, cầu phúc cho tiểu thư.
Lòng ta cứ nghĩ ngợi mãi, ánh mắt bất giác dán chặt vào quán bánh bao ven đường, trong tay vẫn gặm miếng bánh khô cứng như sỏi.
Bỗng nhiên, trước mắt ta xuất hiện một chiếc bánh màn thầu trắng nóng hổi.
Ta ngạc nhiên ngẩng lên, hóa ra là Nghiêm Họa.
“Di… không, Kiến Xuân, mau ăn đi.”
Hơi nóng từ bánh màn thầu phả lên khiến khóe mắt ta cay xè. Ta nhanh chóng nhận lấy, cắn ngập miệng.
Hương vị ngọt ngào, mềm mại của bột mì lan tỏa trong miệng, cái bụng cũng dần ấm lên, mà nước mắt ta thì không ngừng tuôn rơi.
Hôm đó, Nghiêm Họa báo với ta rằng nhà họ Nghiêm sắp bị xét nhà, sáng sớm hôm sau, ta liền trả lại khế ước thân cho nàng.
Lúc Vương quản gia đưa khế ước cho ta, ta đã nghĩ rằng Nghiêm Họa là thân tín của nhà họ Nghiêm, nên cầm trước khế ước của nàng.
Nếu có biến cố, ta coi như tích đức mà giải phóng nàng.
Nếu không, thì coi như ta là “chủ nhân,” cũng có thêm một kẻ thân tín bên cạnh.
Khi ta trao lại khế ước, nàng liền “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, “cốc cốc cốc” dập ba cái đầu mạnh, làm ta giật mình thon thót.
Đến lúc nàng đứng dậy, trán đã đỏ tím, nước mắt nước mũi giàn giụa, một chút ngang ngạnh ngày ta mới đến cũng chẳng còn.
Bọn hạ nhân chúng ta, chẳng qua chỉ mong được tự do mà thôi.
Cũng bởi đều là hạ nhân, một chút giúp đỡ cũng đáng để ghi lòng tạc dạ.
25
Đêm đã khuya, ta lại đến ngục, năn nỉ mãi mới được vào.
Cũng may lần cuối gặp, hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn ta.
Nghiêm Ngộ tái nhợt, nằm trên đống rơm.
Đối với ta, hắn từng là kẻ được trời cao ưu ái.
Ta trong lòng khẽ cảm thán, tiến đến lau mặt cho hắn, đưa thuốc vào miệng hắn cùng chút nước.
Hắn khẽ ho vài tiếng, mắt hơi hé mở, thấy ta, khóe mắt lại thoáng hiện một nét cười mỏng manh.
Ta không nhịn được, hừ một tiếng, nói:
“Cười cái gì? Đến nước này rồi mà còn cười được?”
Khóe môi hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, pha lẫn cảm xúc không rõ ràng, rất lâu sau mới khẽ rung động.
Hắn vốn là bậc kỳ tài, chí khí cao vời, không dễ gì trèo lên được đỉnh cao, vậy mà giờ đây lại rơi vào cảnh này.
Nhưng ta cũng chẳng xót thương gì cho hắn. Thềm danh lợi ba ngàn bậc, đâu phải dễ dàng mà bước lên, té xuống tan xương nát thịt mới là chuyện thường tình của nhân gian.
Hắn nhất định phải chịu đựng hết những khổ nạn trên ba ngàn bậc ấy.
Ta lấy bình thuốc trong lòng đưa cho hắn, từ tốn nói với giọng dịu dàng:
“Thuốc này ngài giữ lại, nếu phong hàn tái phát, còn có thể giảm bớt phần nào.”
Hắn chăm chú nhìn ta, chậm rãi nhận lấy bình thuốc.
Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng hỏi:
“Nàng sắp đi rồi?”
Ta khó xử đáp:
“Trong mắt thượng thư đại nhân, ai biết được chuyện xấu trong nhà ông ta thì đều không có kết cục tốt. Ta phải… phải tự lo cho mình.”
“Nghiêm Ngộ, ta đã mang hết tiền bạc ở tiệm vải đến đây. Giờ ngay cả cơm cũng không no bụng, ta phải đi tìm kế sinh nhai.
“Hiện giờ, phu nhân thượng thư đã đứng về phía ngài. Ngài ắt hẳn cũng có tính toán của mình. Ta… ta không muốn bị vạ lây.”
Hắn mặt tái nhợt, gắng gượng cười cay đắng:
“Sao nàng lại vô tình đến vậy?”
Ta đỏ bừng cả mặt, không biết đáp sao.
Hắn nhìn ta rất lâu, rồi ngồi dậy, tiến lại gần, đưa tay tháo cây trâm trên đầu ta, mái tóc dài trút xuống.
Hắn bật cười vài tiếng, bàn tay chạm vào má ta, rồi đẩy ta ngã xuống.
Khuôn mặt khôi ngô của Nghiêm Ngộ vốn có nét ngạo mạn và phong lưu, giờ đây lại giống như lần đầu gặp gỡ, ánh mắt pha trộn giữa dục vọng bị kìm nén.
Hơi thở của hắn phả vào tai ta, khiến cả người ta nóng bừng lên, thậm chí còn có một thứ khát khao muốn bật ra ngoài.
Thôi vậy thôi vậy, nếu đã định rời đi, sao không tận hưởng chút vui sướng nhất thời?
Ta đưa tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn sát lại trước mặt, hơi thở hai người quyện vào nhau nóng bỏng.
Hắn dừng lại một chút, rồi khẽ bật cười, trêu chọc:
“Nàng quả nhiên vẫn bướng bỉnh, táo bạo như thế, nàng làm vậy chẳng phải là đang trêu ghẹo ta sao?
“Lần đầu tiên nàng vào phòng ta đã táo bạo như thế, ta còn nghĩ chẳng lẽ nàng là hồ ly?
“Hóa ra nàng thật ra chỉ là một kẻ kẻ tham sắc.”