Tinh Như - Chương 4
8.
Trị liệu kết thúc, tôi xuất viện.
Giang Du Bạch là nhà đầu tư mới, sau khi anh tiếp quản hạng mục này, quá trình quay chụp thuận lợi tiến hành, diễn viên cũng thay sang một tổ mới.
Người diễn vai nữ phụ Thẩm Thành Vân biến thành diễn viên tiền bội có chuyên môn Tần Thời Sênh, là một chị gái xinh đẹp lại nhiệt tình, lần đầu cô ấy thấy tôi đã nhiệt tình nắm tay.
“Thời gian trước chị đều ở nhà với con, bây giờ lại lần nữa quay lại giới, những via trước đều là nữ phụ độc ác chuyên nghiệp.”
Tần Thời Sênh cười híp mắt nói với tôi: “Cho nên em yên tâm, chị nhất định có thể diễn tốt vai nữ phụ độc ác này.”
Tôi cười: “Trong câu chuyện của chị, chị nhất định là nữ chính.”
Chúng tôi hợp tác rất thuận lợi, sau ba tháng, “Đỗ Nhược Hương như cố” đóng máy.
Một năm sau, “Đỗ Nhược Hương như cũ” lên sóng, danh tiếng và tỉ suất phòng vé rất cao, có rất nhiều nhà phê bình phim dành lời khen cho diễn xuất của tôi, tôi chính thức tiến vào hàng ngũ diễn viên tuyến một, trở thành diễn viên mới nổi.
Tôi bận rộn công việc, không có thời gian chú ý đến chuyện khác, lịch trình kín mít, cả năm đều không ngừng làm việc, mãi đến khi nghe tiếng pháo nổ mới nhớ lại một năm đã qua.
Thỉnh thoảng trong thời gian rảnh rỗi Giang Du Bạch sẽ đón tôi ra ngoài hóng mát, anh lái xe chầm chậm trong màn đêm, gió nhẹ nhàng thổi qua mặt tôi, cuối cùng chúng tôi dừng xe ở bờ sông, một người uống r.ượu một người uống b.ia, không khí yên tĩnh nhưng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng nóng.
Mạnh Nhã Hà vào tù vì tội cố ý gây thương tích, sau khi ra tù đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài, không còn ai tìm cô ta đóng phim.
Tôi còn cho rằng cuối cùng cô ta cũng yên tĩnh.
Nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc.
Vì Mạnh Nhã Hà vẫn trói buộc cùng hệ thống.
Cô ta dùng toàn lực mua một thứ cuối cùng…
“Sự yêu thích của Giang Du Bạch”.
9.
Tôi nhận được nhắc nhở của hệ thống trong một đêm khuya.
“Kí chủ Mạnh Nhã Hà đã vào cửa hàng đổi điểm tích lũy…”
Tôi giật mình, lúc trong tù Mạnh Nhã Hà không làm bất kì nhiệm vụ gì, điểm tích lũy trước đó của cô ta cũng đã hết từ lâu, cô ta đâu còn thừa điểm tích lũy để đổi?
Tôi vội vàng vào cửa hàng, chỉ thấy Mạnh Nhã Hà đang đứng đối diện với màn hình đổi thưởng, ánh mắt hiện lên sự điên cuồng.
“Tôi chọn vay nợ.” Cô ta nói: “Cho tôi vay mười vạn điểm tích lũy.”
“Chị điên rồi sao?” Tôi nói to.
Giống như tất cả hệ thống mua sắm khác, cửa hàng đổi điểm tích lũy cũng có thể cho vay.
Nhưng lãi suất cao đến dọa người, nếu như không thể trả đúng kỳ hạn sẽ bị cưỡng chế chấp hành…
Mà kết cục của cưỡng chế chấp hành chính là cái chết.
Mạnh Nhã Hà căn bản không thể trả nổi món nợ mười vạn điểm tích lũy này, quay xong một kịch bản lớn hơn bảy mươi tập chỉ có thể nhận được năm ngàn điểm tích lũy, quay hai mươi bộ mới đủ mười vạn… Nhưng cô ta hiện tại đã rơi xuống đáy vực, đâu còn kịch bản lớn để quay?
Nhưng Mạnh Nhã Hà lại rất có lòng tin, cô ta quay đầu nhìn tôi: “Không sao, tao vẫn sẽ làm được.”
“Chỉ cần tao đổi lấy sự yêu thích của Giang Du Bạch thì tao muốn quay cái gì cũng được.”
Tôi cảm thấy máu trong cơ thể như đóng băng.
Lúc này tôi mới phát hiện ra giao diện đã đổi mới, trên màn hình đúng là xuất hiện một hạng mục mới.
“Sự yêu thích của Giang Du Bạch, mười vạn điểm tích lũy.”
Một ngọn lửa vô danh như bừng cháy trong lòng tôi, vì quá căng thẳng mà tôi nắm chặt hai tay lại: “Tôi tham gia cạnh tranh.”
Hệ thống nhắc nhở: “Kí chủ Mạnh Tinh Như, số dư của cô cũng không đủ.”
Đúng là như vậy, cho dù những năm nay tôi quay không ít phim nhưng điểm tích lũy vẫn còn cách mười vạn rất xa.
Nếu như sau này không trả được, tôi cũng sẽ bị cưỡng chế chấp hành, biến mất lập tức.
Muốn mạo hiểm như vậy sao?
Tôi chưa từng dùng hệ thống để đối lấy bất kỳ sự yêu thích của ai, nguyên nhân rất đơn giản… Từ đầu đến cuối tôi luôn cho rằng tình cảm không phải sản phẩm giao dịch, tôi hi vọng một người nào đó thích tôi vì chính cảm xúc của người đó chứ không phải vì tác động từ thứ gì đó.
Nhưng tôi không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ yêu Mạnh Nhã Hà của Giang Du Bạch.
Đó là chuyện tôi tuyệt đối không thể nào tiếp nhận được.
Tôi nhắm chặt mắt, từ từ gật đầu: “Tôi tham gia cạnh tranh.”
Sắc mặt Mạnh Nhã Hà trắng bệch, nhưng cô ta vẫn điên cuồng cười.
“Được, ván cược cuối cùng của người cùng đường như tao mà loại người sinh ra đã thắng như mày cũng sẵn sàng chơi theo sao? Vậy thì tới đi!”
Hệ thống im lặng vài giây, nó bắt đầu đưa ra âm thanh nhắc nhở: “Tiến vào quá trình cạnh tranh, mời hai vị ra giá…”
Đột nhiên âm thanh nhắc nhở dừng lại, cửa hàng đổi điểm tích lụy chìm vào yên tĩnh.
Một lát sau hệ thống nói khẽ: “Thật xin lỗi, quá trình có sai sót, “Sự yêu thích của Giang Du Bạch” là sản phẩm đặc biệt, chỉ có thể bán cho khách hàng chỉ định, những người khác không có quyền mua.”
Tôi ngẩn người.
Sau đó hạng mục “Sự yêu thích của Giang Du Bạch” trong giao diện trước mặt Mạnh Nhã Hà chuyển thành màu xám, tình trạng “Không thể bán”.
Còn trong giao diện của tôi, “Sự yêu thích của Giang Du Bạch” lại đột nhiên hạ giá, điểm tích lũy cần bỏ ra biến thành 0.
“Vì sao lại là 0 điểm tích lũy!”
Mạnh Nhã Hà không tin hét lên: “Thứ quý giá như vậy tại sao lại 0 điểm tích lũy…”
Tôi kinh ngạc nhìn giao diện, hệ thống nói bên tai tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy giọng nói điện tử lạnh lùng này cũng có thể dịu dàng như vậy:
“Vì ngài đã có được sản phẩm này.”
“Ngài có được sự yêu thích vô điều kiện của Giang Du Bạch.”
10.
Giao diện biến mất.
Tôi đứng cạnh bờ sông, quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Du Bạch đang đi về phía mình.
À, đúng rồi, trước khi tiến vào cửa hàng đổi điểm tích lũy tôi vốn đang đi đến bờ sông để gặp Giang Du Bạch.
Anh cầm một bó hoa hồng lớn, có hơi tiếc nuối gãi đầu.
“Lúc đầu anh muốn tỏ tình, nhưng xem ra em đã biết rồi.”
“Biết cái gì?”
“Biết em có được… sự yêu thích vô điều kiện của anh.”
Tôi khẽ run lên rồi mở to mắt.
“Đúng vậy.” Giang Du Bạch như biết tôi đang suy nghĩ gì, anh gật đầu: “Anh biết sự tồn tại của hệ thống.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, giữa anh và Giang Mặc cũng có hệ thống như vậy.”
Giang Du Bạch giải thích: “Có lẽ giữa cuộc cạnh tranh của mỗi người đều có hệ thống này.”
“Trong hạng mục của anh có “Sự yêu thích của Mạnh Tinh Như” sao?”
“Có.”
“Giá cả cao hay thấp?” Tôi không nhịn được mà tò mò.
“Vô cùng cao.”
“Vô cùng cao là cao bao nhiêu?”
“Cao đến mức… anh nguyện ý dùng một đời để thanh toán.”
11.
Về sau tôi tiếp tục phấn đấu trong giới giải trí, từng giải thưởng lớn nhỏ đều vào túi tôi.
Có khi Giang Du Bạch sẽ đến đoàn làm phim với tôi, khi ở bên cạnh tôi tính anh luôn rất tốt, người khác hỏi thân phận của anh, anh luôn nói: “Tôi là ‘vợ tốt’ của cô Tinh Như.”
Có một số lần Giang Du Bạch tức giận, nguyên nhân là có người nói tôi được anh nâng đỡ.
“Mỗi một vai diễn đều do Tinh Như cố gắng để đạt được, không có vai nào là dựa vào tôi mà có.” Anh nói: “Ngược lại lần nào tôi đầu tư vào cô ấy đều có thể thu về không ít, đứng từ khía cạnh này mà nói, cô ấy là kim chủ của tôi mới đúng.”
Tôi đã cực kỳ lâu không sử dụng hệ thống.
Mãi đến một ngày, hệ thống lần nữa đưa ra thông báo.
Mạnh Nhã Hà tích góp điểm tích lũy nhiều năm, sau đó đổi hạng mục “Sự trợ giúp của đại lão (1)”.
(1) người đứng đầu một lĩnh vực nào đó
Hệ thống nói với cô ta rằng cô ta sẽ thấy vị đại lão này trong bữa tiệc đêm nay.
Những năm nay Mạnh Nhã Hà lăn qua lăn lại ở giữa nhiều người đàn ông, hi vọng có thể nhờ họ mà thành công xoay mình trở nên nổi tiếng, nhưng đàn ông cũng ngày càng tinh, thường chơi cô ta chán rồi vứt bỏ, không có chuyện sau này.
Vậy nên Mạnh Nhã Hà vô cùng hi vọng vào bữa tiệc lần này, cô ta nịnh bợ một nhà đầu tư to béo trung niên, cầu xin ông ta mang mình đến bữa tiệc này.
Lúc tôi từ từ đến chậm, Mạnh Nhã Hà đang ngồi trên đùi nhà đầu tư, để mặc cho tay ông ta vuốt ve sau lưng mình.
Nhà đầu tư vừa thấy tôi đã lập tức đứng dậy: “Cô Mạnh đến rồi! Giới thiệu với mọi người, vị này chính là khách quý ngày hôm nay của chúng ta…”
Hai mắt Mạnh Nhã Hà mở to, sắc mặt chuyển từ đỏ sang tím…
Không sai, đại lão cô ta gặp trong bữa tiệc hôm nay chính là tôi.
Hệ thống nhắc nhở tôi: “Mạnh Nhã Hà đúng là đã nổ lực tích điểm tích lũy để đổi lấy hạng mục này, cho nên ngài cần phải hỗ trợ cô ấy.”
Tôi suy nghĩ, quyết định cung cấp sự trợ giúp mà Mạnh Nhã Hà cần nhất…
Tôi gọi người đưa cô ta đến lớp diễn xuất cung thiếu nhi, bắt đầu luyện tập lại kỹ thuật diễn xuất, cách đài từ… với các bạn nhỏ.
Cuối năm đó, tôi nhận được giải thành tựu trọn đời trong lĩnh vực điện ảnh.
Khi lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải, tôi nhìn Giang Du Bạch đang mỉm cười với mình ở bên dưới, tôi cũng nhẹ nhàng cười.
“Cuối cùng chúng ta cũng đến đỉnh cao.”
12. Không phải kết thúc
[Cuối cùng chúng ta cũng đến đỉnh cao.]
Sau khi đọc câu cuối cùng của kịch bản, Mạnh Tinh Như ngồi đối diện tôi trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đặt kịch bản xuống: “Cô Vệ Vũ…”
Tôi nhanh chóng nói: “Đừng đừng, gọi Tiểu Vệ là được rồi.”
Mặc dù đã xuống không ít chuyện to lớn nhưng khi ngồi đối diện với ảnh hậu có tên tuổi như Mạnh Tinh Như, tôi vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Cô ấy gật đầu: “Cô Tiểu Vệ, thật ra trước khi cô đến, người đại diễn đã đề nghị tôi đừng nên tham gia kịch bản cải biên từ tiểu thuyết mạng này.”
Tôi mong chờ nhìn cô ấy: “Nhưng bây giờ cô đổi ý rồi?”
Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, suy nghĩ của người trẻ tuổi đúng là rất thú vị, biến lựa chọn của tôi và chị gái trong nhiều năm như vậy thành hệ thống và cửa hàng đổi điểm tích lũy, cách diễn giải nghệ thuật này tôi chưa từng nghĩ đến.”
Tôi cười: “Trong kịch bản tôi cũng có ám chỉ, chính là câu nói kia của tiên sinh Giang Du Bạch nhà cô, “giữa cuộc cạnh tranh của mỗi người có lẽ đều tồn tại hệ thống như vậy”.”
Đúng vậy, truyện xưa mà mọi người đọc bên trên đều là kịch bản tôi viết dựa trên tiểu sử của Mạnh Tinh Như, xen lẫn với đó là yếu tố huyền huyễn.
Cửa hàng đổi điểm tích lũy cũng không tồn tại, nó được ví như từng kết quả lựa chọn trong cuộc đời… Mỗi một lần Mạnh Nhã Hà đều chọn dùng thời gian để dựa vào kim chủ, tìm đường tắt, còn Mạnh Tinh Như thì vĩnh viễn dùng thời gian để nâng cao thực lực của bản thân.
Thời gian trôi đi, có thể thấy được.
Có thể thấy được là Mạnh Tinh Như thích câu chuyện này.
Cô ấy hỏi tôi: “Nếu như tuyên truyền kịch bản này thì cô sẽ viết gì?”
Tôi suy nghĩ rồi nói:
“Có được sự giúp đỡ của kim chủ là một loại may mắn, lựa chọn không cần kim chủ là một loại thông minh.”
“Có lẽ mỗi một cô gái khi còn trẻ, còn xinh đẹp đều có cơ hội đi đường tắt, nhưng chúng ta phải biết rằng sóng lớn đãi cát, có thực lực mới có thể ở lại cuối cùng.”
Mạnh Tinh Như gật đầu, cô ấy đứng dậy bắt tay với tôi: “Cô Tiểu Vệ, hợp tác vui vẻ.”
Tôi biết cô ấy sẽ đồng ý diễn kịch bản này, có lẽ cô ấy sẽ còn thuyết phục chồng mình, đại lão giới kinh doanh Giang Du Bạch đầu tư vào nó.
“Được, cô Mạnh, hợp tác vui vẻ.”
Mong rằng câu chuyện xưa này có thể khiến nhiều người rung động hơn nữa.
[Hoàn]