Tinh Như - Chương 3
5.
(*) sẽ đổi ngôi ta – tôi phù hợp với ngữ cảnh khi đóng phim.
Kịch bản của “Đỗ Nhược Hương như cố” chủ yếu xoay quanh một đôi chị em, tôi và Mạnh Nhã Hà vốn là chị em ruột, về bề ngoài đương nhiên có ưu thế.
Vấn đề còn lại là, ai diễn vai nữ chính Thẩm Như Như, ai diễn vai chị gái, nữ phụ độc ác Thẩm Thành Vân.
Cho dù là ai cũng đều mong muốn được đảm nhận vai chính của bộ phim này, nhân vật nữ phụ, cho dù là đất diễn hay chiều sâu nhân vật đều không thể nào so được với nữ chính.
Lúc thử vai đạo diễn đương nhiên nghiêng về phía tôi.
“Khí chất của Tinh Như và nữ chính Thẩm Như Như rất giống nhau, kỹ năng diễn xuất cũng rất vững…”
Mạnh Nhã Hà yên lặng nghe lời đạo diễn nhận xét, đêm đó cô ta đến phòng Phó Vũ Tiêu.
Ngày hôm sau, khi Phó Vũ Tiêu đưa Mạnh Nhã Hà đến tiệc rượu, mọi người đều nhận ra ảnh đế rất say mê cô gái trẻ tuổi này, thậm chí Phó Vũ Tiêu còn cưng chiều vuốt tóc Mạnh Nhã Hà, thản nhiên nói:
“Trong đoàn làm phim chỉ có Nhã Hà có thể cho tôi chút cảm giác mới mẻ. Nếu Nhã Hà không diễn nữ chính thì tôi sẽ mang cô ấy đi đóng bộ phim khác.”
Đây là ngầm tạo áp lực, sắc mặt đạo diễn tái nhợt.
Địa vị của ông ấy không bằng Phó Tiêu Vũ, trong tình huống này nếu xảy ra xung đột lớn với ảnh đế Phó thì chỉ sợ nhà đầu tư sẽ chọn đổi đạo diễn để giữ Phó Vũ Tiêu.
Thế là đạo diễn cùng vẻ mặt tiếc nuối tuyên bố đổi nữ chính…
Mạnh Nhã Hà diễn Thẩm Như Như.
Còn tôi đóng vai ban đầu của Mạnh Nhã Hà, chị gái Thẩm Thành Vân.
Trong phòng trang điểm, Mạnh Nhã Hà cuối cùng đã thành nữ chính rất đắc ý thỏa mãn, cô ta bắt đầu hô to gọi nhỏ với tất cả nhân viên công tác.
Thợ trang điểm hóa trang điểm xinh đẹp cho tôi, cô ta lập tức tức giận, chỉ thẳng vào mặt thợ trang điểm mà quát:
“Thời gian cô trang điểm cho nó dài hơn tôi gấp đôi! Nó chỉ là một nữ phụ thôi, cô trang điểm kỹ như vậy để làm gì?”
Thợ trang điểm bị dọa sợ, cô ấy cúi đầu giải thích:
“Cô Mạnh Tinh Như đóng cảnh Thẩm Thành Vân đang đắc thế trong cung, cần trang điểm cầu kỳ phức tạp nên mới tốn nhiều thời gian.”
Mạnh Nhã Hà căn bản không nghe, cô ta cảm thấy tôi trang điểm xinh đẹp nên muốn trang điểm giống như vậy, kéo qua kéo lại thêm ba bốn tiếng, lấn thời gian trang điểm của tôi thì thôi đi,còn khiến cả đoàn làm phim phải chờ cô ta.
Thợ trang điểm bị cô ta bắt bẻ đến mức thiếu chút nữa khóc, khó khăn lắm mới làm xong, lúc này Mạnh Nhã Hà mới đến studio.
Cảnh đầu tiên là phân đoạn Thẩm Thành Vân mới được phong làm hoàng hậu, nàng ta đến trước mặt Thẩm Như Như diễu võ giương oai.
“Muội muội, sau khi người c.hết có phong hào hay ho không là do ta quyết định.” Ta cong môi đỏ, cười vô cùng đắc ý.
“Thẩm Như Như” ngẩng đầu lên nhìn về phía ta: “Ồ? Vậy tỷ tỷ tuyệt đối đừng c.hết trước bản cung…”
“Cut!” Đạo diễn lập tức hô dừng, vẻ mặt rất khó chịu.
“Trạng thái nhân vật Thẩm Như Như không đúng. Cảnh này nữ phụ độc ác đang khiêu khích nữ chính chứ không phải hai nữ phụ độc ác đang cắn xé nhau.”
“Làm lại!”
…
“Làm lại!”
…
“Lần nữa!”
…
Quay mãi, đạo diễn thấy tất cả mọi người đều mệt thì không thể làm gì được ngoài nói: “Tạm thời như vậy đi, cảnh sau.”
Về sau tình hình cơ bản đều là như vậy, chỉ cần là phân đoạn của Mạnh Nhã Hà thì tất cả đều không ngừng quay lại, nhân viên đoàn làm phim khổ không thể diễn tả thành lời, tất cả đều vô cùng tức giận.
Phó Vũ Tiêu tham dự tiệc khai máy xong đã đi tham gia hoạt động nhận trước khi vào đoàn, vài ngày sau mới đến studio, anh ta vừa đến đã bắt đầu quay cảnh của mình.
Phó Vũ Tiêu đóng vai nam chính của bộ phim, hoàng đế Nam Trần. Không thể không nói, Phó Vũ Tiêu là ảnh đế, thực lực vẫn rất tốt, gần như chỉ quay một lần là qua, hiệu quả làm việc rất cao, thường xuyên có những màn biểu diễn rung động bốn phía.
Phó Vũ Tiêu thể hiện kỹ năng của mình tại trường quay, những diễn viên đóng vai thần tử cũng đều là những diễn viên lão làng, mọi người có qua có lại, lúc quay phim như bắn ra tia điện, Phó Vũ Tiêu diễn thỏa thích, người bên ngoài cũng thấy vui vẻ.
Tôi đứng một bên quan sát, cũng yên lặng học tập.
Rất nhanh đã quay xong cảnh triều đình, bắt đầu chuyển sang hậu cung.
Lần đầu gặp mặt của Hoàng đế và Thẩm Như Như đã đến, thân là nam nữ chính của bộ phim, Phó Vũ Tiêu và Mạnh Nhã Hà cuối cùng cũng bắt đầu đối diễn.
Không quay không biết, quay rồi mới thấy giật mình.
Lúc trước Phó Vũ Tiêu không phải không nghe qua lời phàn nàn của mọi người đối với Mạnh Nhã Hà, nhưng Mạnh Nhã Hà giải thích với anh ta rằng đều là những người kia không có ý tốt, mọi người ghen tị với cô ta, Phó Vũ Tiêu cũng chọn tin cô ta.
Kết quả diễn rồi mới phát hiện, ngay cả câu thoại Mạnh Nhã Hà cũng không nhớ được.
Thẩm Như Như là y nữ, phần lớn lời thoại đều là giải thích phương thuốc, Mạnh Nhã Hà nói lung tung mấy câu, không phải không nhớ thì cũng là sai trình tự.
Ban đầu Phó Vũ Tiêu còn dịu dàng cổ vũ cô ta không sao, làm lại lần nữa là được.
Sau đó anh ta trực tiếp nổi giận.
“Lời thoại cũng không thuộc được sao?”
Phó Vũ Tiêu nổi giận: “Rốt cuộc cô dùng thời gian để làm gì vậy?”
Mạnh Nhã Hà cũng thấy oan ức, cô ta khóc lóc: “Không phải em đều ở bên cạnh anh sao?”
Phó Vũ Tiêu bùng nổ, lập tức xoay người rời khỏi phim trường, để một mình Mạnh Nhã Hà ngã trên mặt đất.
Sau đó Mạnh Nhã Hà đi tìm Phó Vũ Tiêu, Phó Vũ Tiêu chỉ để trợ lý của mình ra gặp cô ta:
“Xin lỗi cô Nhã Hà, thầy Phó mệt, không muốn gặp cô.”
Mạnh Nhã Hà đột nhiên mất đi sự ủng hộ của Phó Vũ Tiêu, cô ta vốn dĩ đã gây thù chuốc oán khắp đoàn làm phim lúc này mới cảm thấy luống cuống, đêm khuya lại tìm đến hệ thống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ta gào lên với hệ thống:
“Rõ ràng tôi đã mua sự yêu thích của Phó Vũ Tiêu mà!”
Hệ thống kiên nhẫn giải thích: “Bảo bối, sản phẩm sẽ bị hao mòn nha, giống như cô mua một đôi giày vậy, tôi chỉ có thể cam đoan lúc cô nhận hàng đó là một đôi giày tốt, nhưng nếu như cô không bảo dưỡng nó tốt thì chẳng mấy chốc nó sẽ bị phá nát.”
“Tình yêu của đàn ông cũng vậy, tôi chỉ có thể cam đoan lúc bắt đầu anh ta yêu cô 100%, nhưng tình yêu này tăng hay giảm đều do hành động sau đó của cô, tôi không quản được nữa.”
Ngay tại lúc Mạnh Nhã Hà sụp đổ, một chuyện càng hỏng bét hơn đã xảy ra.
Giang Mặc đến đoàn làm phim.
6.
Giống như lời hệ thống nói, “Sự yêu thích của Giang Mặc” và “Sự yêu thích của Phó Vũ Tiêu” là hai sản phẩm bài xích nhau.
Nhưng với lòng tham của Mạnh Nhã Hà mà nói, dù Giang Mặc thất thế nhưng vẫn là cậu ấm nhà hào môn, lạc đà có gầy cũng hơn ngựa béo, cô ta không nỡ từ bỏ như vậy.
Cho nên sau khi cô ta dính vào Phó Vũ Tiêu cũng không chia tay với Giang Mặc.
Kết quả không biết ai nói chuyện của cô ta và Phó Vũ Tiêu cho Giang Mặc biết, Giang Mặc lập tức dẫn người đến đoàn làm phim đập phá.
Giang Mặc đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, tác phong vẫn rất khủng bố, tay chân của anh ta vừa vào đã đập loạn, anh ta còn nói thẳng mình muốn gặp Phó Vũ Tiêu và Mạnh Nhã Hà.
Mạnh Nhã Hà và Phó Vũ Tiêu giả c.hết trốn trong khách sạn, Giang Mặc không gặp được bọn họ, thế là anh ta liên hệ với báo chí, tung một quả bom lớn cho truyền thông.
“Phó Vũ Tiêu ẩn hôn”.
Hóa ra trước khi Phó Vũ Tiêu gia nhập giới giải trí đã kết hôn, con gái bây giờ cũng đã mười mấy tuổi.
Dân chúng sôi trào, cư dân mạng lôi hết chuyện xấu mấy năm nay của Phó Vũ Tiêu với các nữ diễn viên lên, hình tượng của Phó Vũ Tiêu lập tức từ nghệ sĩ vừa có tài vừa có sắc thành tra nam chân trong dài hơn chân ngoài.
Lúc tin tức liên quan đến anh ta không ngừng xuất hiện trên hotsearch, tôi và đạo diễn đang ngồi trong phòng biên tập, tôi còn tưởng rằng ông ấy sẽ vô cùng đau lòng, dù sao đây cũng là bê bối của nam chính trong phim của ông ấy.
Không ngờ đạo diễn lại vung tay lên nói: “Chà, không sao, dù sao Phó Vũ Tiêu cũng diễn tra nam, người kịch hợp nhất, không chừng lúc đó lại hot cũng nên.”
Nhưng để cho an toàn, trong cuộc họp được tổ chức sáng hôm đó, đạo diễn quyết định xóa đi nhiều cảnh hoàng đế của Phó Vũ Tiêu, để anh ta xuống làm nam hai.
Cùng lúc đó, thấy phần diễn Mạnh Nhã Hà quay được không nhiều, hơn nữa cũng không thể dùng, tổ đạo diễn đã đưa ra một quyết định vô cùng dũng cảm… Đó là đổi lại vai cho chúng tôi.
Cứ như vậy, cuối cùng tôi cũng trở thành nữ chính Thẩm Như Như.
Mà Mạnh Nhã Hà trở thành nữ phụ cũng đã mất đi người chống lưng, ngay cả thợ trang điểm bị dồn nén từ lâu cũng mỉa mai cô ta: “Bây giờ cô là nữ phụ, trang điểm cho nữ phụ không cần tốn thời gian, đây là do cô tự nói đó.”
Mạnh Nhã Hà tức giận nhưng cũng không có cách gì.
Tôi cho rằng Phó Vũ Tiêu đã sập, Mạnh Nhã Hà mất đi chỗ dựa cũng nên yên tĩnh mà đóng phim.
Nhưng cô ta không làm vậy.
…
Chúng tôi quay như bình thường hơn mười ngày, vì bản thân Mạnh Nhã Hà đã rất giống với Thẩm Thành Vân nên diễn tốt hơn trước nhiều, rất nhanh đã đến cảnh quan trọng… Thẩm Thành Vân ép Thẩm Như Như uống hoa hồng.
Tiếng clipboard vang lên, Mạnh Nhã Hà mang theo nhóm diễn viên đóng cung nữ và thái giám lao đến bên cạnh tôi, nhóm người kia giữ tay chân tôi lại, Mạnh Nhã Hà thì cầm hoa hồng đổ vào miệng tôi.
Theo lý thuyết, hoa hồng sẽ do người phụ trách đạo cụ chuẩn bị, là đồ uống đã được phối từ trước.
Nhưng lần này cốc vừa chạm vào miệng tôi đã lập tức ý thức được có gì đó không đúng.
“Ưm ưm ưm…”
Tôi muốn kêu lên nhưng nhóm diễn viên quần chúng lại tưởng rằng tôi đang diễn cảnh Thẩm Như Như giãy dụa nên càng giữ chặt tay chân tôi hơn, để mặc Mạnh Nhã Hà cạy miệng tôi ra rót chất lỏng không rõ kia vào miệng tôi.
Ánh mắt tôi dần trở nên mơ hồ, tôi thấy được nụ cười ác độc của Mạnh Nhã Hà.
Là cô ta làm.
Cô ta biết bây giờ tôi có giãy dụa cũng sẽ bị xem là diễn, thế nên cô ta đã sớm chuẩn bị xong đạo cụ bị tráo đổi này.
Cô ta đến bước đường cùng nên muốn kéo tôi cùng đi với mình.
Cuối cùng một mình tôi đột ngột thoát được sự kìm chế của nhóm diễn viên quần chúng mà đập đầu đẩy ngã Mạnh Nhã Hà.
Nhân viên cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn, họ lao về phía tôi.
Nhưng đã chậm, phần lớn chất lỏng kia đã trôi xuống dạ dày, tôi yếu ớt ngã xuống, điều cuối cùng tôi nghe được là tiếng cười điên cuồng của Mạnh Nhã Hà.
7.
Thứ Mạnh Nhã Hà trộn lẫn vào với đạo cụ là sơn đỏ.
Tôi nhanh chóng được đưa vào bệnh viện rửa ruột.
Trong ranh giới c.hết đi sống lại, tôi ở trong mơ cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn xé ruột kia, đến mức tôi chỉ muốn vào cửa hàng đổi điểm tích lũy mà đổi mấy liều thuốc mê để bản thân không phải chịu khổ.
Đáng tiếc trong giấc mơ của tôi hệ thống cũng không xuất hiện.
Tôi không ngừng giãy dụa trong hồ nước sâu đen kia, mấy lần tôi còn cho rằng bản thân sẽ chìm xuống, nhưng cuối cùng tôi vẫn nổi lên mặt nước…
Tôi tỉnh lại.
Trước mắt là trợ lý của tôi, cô bé không ngủ không nghỉ canh chừng tôi nhiều ngày, thấy tôi tỉnh lại thì òa lên khóc.
“Tốt quá rồi chị Như, em thật thật, thật sợ chị chết!”
…
Khó khăn lắm mới an ủi được trợ lý nhỏ không ngừng rơi nước mắt, cô ấy vừa thút thít vừa kể lại cho tôi chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.
Mạnh Nhã Hà bị cảnh sát đưa đi.
Trước khi bị đưa đi cô ta còn khàn giọng đề cử mình với đạo diễn và nhà đầu tư: “Để tôi diễn nữ chính đi! Mạnh Tinh Như không diễn được nữa! Để tôi diễn đi!”
Đạo diễn nhịn không được mà mắng:
“Đúng là đồ điên!”
Nhưng Mạnh Nhã Hà nói đúng một chuyện.
Đó chính là tôi không diễn được nữ chính.
Tôi cần nằm viện tiến hành trị liệu, sẽ không thể xuất viện trong một thời gian dài, mà hạng mục của chúng tôi đã không thể tiếp tục kéo dài thời gian, đoàn làm phim đình công một ngày là đốt tiền một ngày.
Đạo diễn đến thăm tôi, tôi thấy mới chỉ mấy ngày mà đầu ông ấy đã sắp hói mất một mảng.
“Tinh Như, cô cũng biết tôi rất ưng cô.”
Ông ấy lau mồ hôi trên trán: “Nhưng phương diện tiền bạc thật sự rất áp lực, tôi gánh không nổi…”
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra.
“Nếu như có nhà đầu tư nguyện ý tiếp tục thì cô Mạnh Tinh Như có thể tiếp tục đóng vai nữ chính không?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, đạo diễn giật mình nhìn về phía cổng, ông ấy theo bản năng hỏi: “Ngài là…”
Một giây sau đạo diễn lập tức biết câu hỏi này của mình rất dư thừa, người vừa đến mặc âu phục đi giày da, đeo một đôi kính nửa gọng màu vàng, chính là Giang Du Bạch đang làm mưa làm gió ở thủ đô.
Giang Du Bạch cười: “Tôi sao? Tôi là fan hâm mộ của cô Mạnh Tinh Như.”
Nói xong anh nhìn về phía tôi: “Đã lâu không gặp.”
Mọi người đều nói con trai thứ Giang Du Bạch nhà họ Giang lạnh lùng độc ác, người sống chớ gần.
Nhưng lúc này anh nhìn về phía tôi, trên mặt vẫn là nụ cười trong trẻo xinh đẹp ngày nào.
Chạng vạng tối, Giang Du Bạch đi tản bộ dưới sân cùng tôi.
“Những năm nay tôi không ngừng cố gắng trên thương trường, mỗi khi cảm thấy mình thật sự không thể cố gắng nữa, tôi sẽ xem phim của em, nó giúp tôi vượt qua rất nhiều khoảnh khắc bản thân chỉ có một mình.”
Anh nói với tôi: “Và… cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ câu em từng nói với tôi.”
“Điểm xuất phát thấp một chút cũng có thể vươn lên đỉnh cao.”