Tỉnh Ngộ - Chương 6
13
Tôi gật đầu.
Con trai lập tức kinh ngạc đến mức suýt ngã quỵ, miệng lẩm bẩm: “Căn nhà này chắc phải trị giá cả chục triệu, mẹ à, sao mẹ có nhiều tiền thế.”
Khi biết tôi thừa kế tài sản, ánh mắt con trai lóe lên sự tham lam.
“Tài sản thừa kế à, vậy con cũng có phần, con là con trai của mẹ, mau đưa phần của con đây.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Giọng tôi lạnh lùng: “Con trai ngoan của mẹ, có lẽ con đã quên rồi, mẹ và con chẳng còn liên quan gì cả. Mẹ của con là Lục Phương Nhu cơ mà.”
Cả người con trai sững lại tại chỗ, khuôn mặt lộ rõ sự hối hận sâu sắc.
Nó bực bội, xấu hổ đến mức nổi giận, nghiến răng đe dọa tôi: “Con là con trai của mẹ, mẹ nỡ lòng nào nhìn con không có tiền phải sống khổ sở sao? Còn cháu của mẹ nữa, mẹ cũng không quan tâm à.”
“Đưa tiền đây, nếu không thì mẹ sẽ không yên với con đâu.”
Tôi nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy thất vọng, tôi thật sự đã sinh ra một kẻ không ra gì.
Sau khi con gái rời đi, tôi đã dự cảm rằng con trai sẽ đến gây chuyện, vì vậy tôi đặc biệt chuẩn bị sẵn vệ sĩ.
Con trai vừa định động thủ với tôi, thì đã bị vệ sĩ đè xuống đất đ//ánh cho thâm tím mặt mày, cuối cùng phải quay đầu bỏ chạy không dám ngoảnh lại.
Vài ngày sau, con dâu ly hôn với con trai.
Nghe nói con trai đã tìm đến tôi đòi tiền và định đ//ánh tôi, con dâu sợ hãi đến mức ngay lập tức ly hôn với nó.
Con dâu nói với vẻ hốt hoảng: “Hôm nay dám đ//ánh mẹ, ngày mai chắc chắn sẽ dám đ//ánh con, người đàn ông như vậy không thể giữ lại được.”
Nói xong, con dâu cúi đầu xin lỗi tôi, dẫn theo cháu trai: “Mẹ, con xin lỗi, mẹ là một người mẹ chồng tốt, nhưng con lại không phải là con dâu tốt. Ly hôn hôm nay coi như là quả báo.”
Tôi nhìn con dâu kéo vali nặng nề, dẫn cháu trai dần dần khuất bóng, thở dài một tiếng, rồi chuyển cho cô ấy 500,000 tệ.
Coi như đây là món quà cuối cùng trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Sau khi con trai và con dâu ly hôn, con trai ngày nào cũng mượn rượu giải sầu.
Khi Cố Xuyên Trạch về nhà, lạnh lùng mắng vài câu, con trai tôi phát đ//iên, liền đánh ông ta không thương tiếc, vừa đ//ánh vừa chửi bới.
“Ông còn dám trách tôi à? Nếu không phải ông năm đó phát đ//iên đòi đăng ký kết hôn với Lục Phương Nhu, cuộc đời tôi có đến mức này không?”
“Lục Phương Nhu, cái đồ đàn bà tệ hại đó, từ khi bà ta vào nhà, cả gia đình đều tan nát, mẹ cũng bỏ đi.”
“Chính ông đã bỏ rơi mẹ. Mẹ đối xử với ông chỗ nào không tốt? Tôi bỏ vợ con cũng là học từ ông đấy.”
……
Ban đầu, Cố Xuyên Trạch còn cố gắng chống cự, nhưng khi nghe những lời này, ông ta đột nhiên buông xuôi, ngã gục xuống đất, khuôn mặt hiện rõ vẻ hối hận sâu sắc.
Đến khi con trai tôi tỉnh táo lại, Cố Xuyên Trạch đã nằm trong vũng m//áu.
Con trai vội vàng đưa ông ta đến bệnh viện.
Trong suốt một năm qua, Cố Xuyên Trạch đã phải chịu đựng nhiều căng thẳng tinh thần, sức khỏe suy yếu, nay lại bị con trai đ//ánh đ//ập, khiến bác sĩ đưa ra thông báo nguy kịch.
Sau khi biết mình không còn sống được bao lâu, Cố Xuyên Trạch nói rằng ông ta muốn gặp tôi lần cuối.
14
Tôi đến bên giường bệnh của Cố Xuyên Trạch, nhìn ông ta giờ đây tiều tụy, không còn chút phong thái nào của một giáo sư Cố trước kia, lòng tôi bỗng dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt mờ đục của Cố Xuyên Trạch bỗng sáng lên đôi chút.
Ông ta đưa tay lên, định nắm lấy tay tôi lần nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi, cuối cùng ông ta lại sợ hãi mà đặt tay xuống.
“Thư Vi, là anh có lỗi với em.”
Khuôn mặt của Cố Xuyên Trạch tràn đầy sự hối lỗi.
Tôi gật đầu.
Tôi không phủ nhận điều đó, đúng là Cố Xuyên Trạch có lỗi với tôi.
Sự áy náy trên khuôn mặt ông ta càng trở nên rõ ràng hơn. Nằm trên giường bệnh, ông ta thở hổn hển một cách khó khăn.
“Chuyện giấy chứng nhận kết hôn, anh đã lừa em.”
“Nhưng anh thực sự thích em.”
Tôi nhìn Cố Xuyên Trạch bằng ánh mắt lạnh lùng, còn ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nghe câu trả lời của tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Tôi mở lời, và ánh mắt của Cố Xuyên Trạch ngay lập tức tối sầm lại.
Tôi lắc đầu: “Anh không thích tôi.”
“Nếu anh cứ cố chấp cho rằng đó là tình yêu, thì tình yêu của anh chẳng có giá trị gì.”
Tình yêu của Cố Xuyên Trạch chỉ là giam cầm tôi trong bếp, bắt tôi nấu những món ăn mà ông ta thích. Tình yêu của ông ta là giam cầm tôi trong nhà, sinh con đẻ cái và lo toan mọi việc gia đình.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nhận ra rằng tôi cũng có một tâm hồn sáng ngời.
Dưới lớp vỏ bọc của một người phụ nữ, tôi cũng giống như ông ta, lấp lánh như một viên ngọc quý, tỏa sáng rực rỡ.
Tôi là con người, là phụ nữ, và tôi cũng là chính tôi.
Cố Xuyên Trạch trút hơi thở cuối cùng trong sự thất vọng. Tôi nhắm mắt lại một lúc rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Lục Phương Nhu loạng choạng chạy từ cuối hành lang đến, nhìn th//i th//ể của Cố Xuyên Trạch một lúc rồi đột nhiên bật khóc, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đ//ộc á//c và chất vấn: “Có phải cô đã hại chet ông ấy không?”
Tôi chẳng buồn để ý đến Lục Phương Nhu, bà ta trừng mắt nhìn theo hướng tôi rời đi, lộ ra ánh mắt đầy tính toán.
Ngày hôm sau, tôi phát hiện mình bị đưa lên hot search và bị chửi bới khắp nơi.
Lục Phương Nhu lên mạng nói khắp nơi rằng tôi đã phá hoại gia đình bà ta, thậm chí còn hại chet chồng bà ta là Cố Xuyên Trạch. Nhờ vào việc bán nước mắt, bà ta thu về rất nhiều tiền và còn tích lũy thêm lượng lớn người hâm mộ.
Tôi bật cười vì quá tức giận.
Tôi vốn không muốn tính toán với Lục Phương Nhu, nhưng bà ta lại cố tình gây sự với tôi.
Chẳng lẽ bà ta nghĩ rằng tôi vẫn là Thư Vi nhút nhát ngày xưa sao?
Tôi lên mạng, sau một hồi đắn đo, tôi đã viết lại toàn bộ trải nghiệm của mình thành một bài viết chi tiết.
Bài viết bắt đầu như sau:
[Khi tôi dọn dẹp dưới gầm giường và phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũ, tôi còn tưởng đó là một mẩu giấy bỏ đi.
Tờ giấy chứng nhận kết hôn đã nhuốm màu thời gian, chỉ nhỏ bằng bàn tay, vàng ố và không có bất kỳ hoa văn rực rỡ nào.
Những thông tin trên đó cũng rất đơn giản, chỉ có tên của hai người kết hôn, quê quán và tuổi tác.
Tên của người đàn ông là chồng tôi năm nay đã 75 tuổi.
Còn tên của người phụ nữ không phải là tôi….]
Khi viết xong bài, trời đã khuya, tôi đăng bài viết lên mạng ngay trong đêm. Tôi không chỉ làm điều đó để phản bác lại những lời dối trá của Lục Phương Nhu.
Điều quan trọng hơn là tôi muốn mọi người, đặc biệt là những người phụ nữ lớn tuổi như tôi, nhìn thấy bài viết này.
Tôi luôn cảm thấy rằng câu chuyện của mình không phải là trường hợp duy nhất.
Từ thời dân quốc cho đến khi nước Trung Quốc mới thành lập, có rất nhiều người phụ nữ lớn tuổi như tôi, kết hôn từ sớm mà không hề biết tờ giấy chứng nhận kết hôn quan trọng đến mức nào.
Có những người chỉ vì chồng nói vài câu qua loa mà dẹp bỏ ý định làm giấy kết hôn, rồi sống bên cạnh chồng mà không danh không phận.
Có những người thậm chí không hề biết họ có thể đăng ký kết hôn, càng không biết liệu chồng mình có đã đăng ký kết hôn với người khác hay chưa.
Tôi đã trải qua những điều đó, và tôi không muốn người khác bị lừa dối như tôi nữa.
Thay vì phàn nàn về bóng tối, chi bằng tôi sẽ cầm đèn lên và soi sáng một góc trời.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là bài viết sau khi được đăng tải đã nhanh chóng thu hút sự thảo luận sôi nổi.
[Thật cảm ơn bà Thư, bà của cháu! Ông cháu luôn không chịu làm giấy chứng nhận kết hôn với bà cháu, khi cháu kiểm tra mới phát hiện ông đã đăng ký với người khác rồi.]
[Đúng vậy, ông của tôi cũng luôn nói làm giấy chứng nhận rất phiền, hóa ra đã đăng ký với người khác rồi, haha.]
[Ôi cảm ơn bà Thư rất nhiều! Ông bà tôi thậm chí còn không biết phải làm giấy chứng nhận, tôi sẽ giục họ ngay.]
[Lục Phương Nhu thật xấu xa, chính mình là người thứ ba lại còn đổ tội cho người khác, đúng là đáng bị cả mạng xã hội tẩy chay.]
……
Tôi vừa cười vừa đọc bình luận, nhưng khi lướt đến bình luận cuối cùng, tôi sững lại. Lục Phương Nhu đã bị cả mạng xã hội tẩy chay sao?
Bà ta không có tích lũy tài sản, cũng chẳng có sức để kiếm tiền, cách duy nhất để bà ta kiếm tiền là dựa vào mạng xã hội. Nếu bị tẩy chay, chẳng khác nào giet chet bà ta.
Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Đang nghĩ ngợi, Nhiên Nhiên đi học về, lao vào lòng tôi, vui vẻ gọi: “Bà ơi, cô giáo bảo con nghĩ xem sau này sẽ trở thành người như thế nào, người như thế nào là tốt nhất hả bà?”
Tôi khẽ chạm vào mũi Nhiên Nhiên, mỉm cười đáp: “Không có người nào là tốt nhất cả, ai cũng có cái tốt riêng.”
Nhiên Nhiên không chịu thua, nhất quyết bắt tôi đưa ra một tiêu chuẩn.
Tôi nhìn về phía xa, nhớ lại từ những ngày tháng gian khổ thời dân quốc đến thời đại an ổn ngày nay, tất cả đều là nhờ biết bao nhiêu người đã hy sinh bằng máu và nước mắt để đổi lấy thời đại tốt đẹp này.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Vậy hãy trở thành người biết cống hiến cho đất nước.”
Nguyện trái tim này dành trọn cho Trung Hoa, đem tuổi trẻ hiến dâng cho sông núi.
[HẾT]