Tỉnh Ngộ - Chương 5
11
Khi bước chân vào trường học, thời gian trôi qua thật êm đềm và thoải mái. Nhưng tại nhà của Cố Xuyên Trạch, luôn có những cơn bão tố ẩn mình.
Kể từ khi tôi trở lại trường, tôi bị buộc phải nghe rất nhiều câu chuyện về gia đình Cố Xuyên Trạch, và từ những mẩu chuyện đó, tôi đã dần ghép lại tất cả những gì đã xảy ra trong một năm qua kể từ khi Lục Phương Nhu chuyển đến sống cùng ông ta.
Ban đầu, khi Lục Phương Nhu mới bước vào nhà, cả gia đình đều hân hoan, ai nấy đều vui vẻ. Nhưng chẳng bao lâu sau, mâu thuẫn bắt đầu lộ rõ.
Lúc đầu, vấn đề là Lục Phương Nhu chỉ biết ăn sẵn, chẳng làm gì cả. Bà ta kiêu ngạo cả đời, đến tuổi già thì bắt đầu có “bệnh em bé”.
Bà ta luôn nghĩ mình như một đứa trẻ ba tuổi, mọi người xung quanh đều phải chiều chuộng và làm theo ý mình. Bất kỳ ai trong nhà làm điều gì khiến bà ta không hài lòng đều bị bà ta mỉa mai châm chọc không ngừng.
Con trai và con gái tôi, vì nghĩ đến tình nghĩa quá khứ, luôn cố gắng nhẫn nhịn và tha thứ một cách không giới hạn. Nhưng con dâu và con rể thì không thể chịu đựng được.
Sau khi Lục Phương Nhu một lần nữa tranh giành thức ăn với hai đứa cháu, con dâu tôi không thể nhịn nổi nữa và cãi nhau lớn với bà ta.
Ngay lập tức, Lục Phương Nhu phát đ//iên.
Bà ta có thể quyến rũ đầy sức sống trên sàn nhảy, nhưng khi mang dáng vẻ đó vào nhà, bà ta trở thành người phụ nữ khó chịu và phiền toái nhất trong nhà.
Dù con dâu tôi còn trẻ hơn, nhưng cũng không thể nào chế ngự được bà ta.
Hai người gần như phá tan nhà cửa, cuối cùng con trai tôi phải ôm lấy con dâu rời đi, còn Cố Xuyên Trạch thì lại ôm Lục Phương Nhu dỗ dành cả buổi, mới kết thúc được trò hề này.
Trò hề kết thúc, nhưng mâu thuẫn giữa con dâu và Lục Phương Nhu từ đó cũng không thể giải quyết.
Đó là khởi đầu của hàng loạt cuộc cãi vã lớn nhỏ mỗi ngày trong gia đình, tất cả đều xuất phát từ Lục Phương Nhu.
Tình cảm yêu mến của con trai và con gái tôi đối với Lục Phương Nhu dần phai nhạt, sau mỗi lần bà ta gây chuyện với gia đình, họ cũng dần thất vọng và trở nên lạnh nhạt. Cuối cùng, họ bắt đầu cảm thấy giống con dâu tôi, căm ghét bà ta.
Cả nhà đều bàn nhau đuổi Lục Phương Nhu đi, khuyên Cố Xuyên Trạch ly hôn với bà ta.
Cố Xuyên Trạch mỗi ngày đi dạy ở trường, hoàn toàn không hay biết gì về những cuộc cãi vã trong nhà.
Vì vậy, khi con trai và con gái khuyên ông ta ly hôn, trong khi Lục Phương Nhu nằm khóc lóc trên vai ông ta, Cố Xuyên Trạch đã nổi giận.
Ông ta đã phải vất vả lắm mới cưới được Lục Phương Nhu – người mà ông ta từng coi là “ánh trăng sáng” trong lòng mình, tất nhiên sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn.
Cố Xuyên Trạch lạnh lùng mắng chửi cả gia đình một trận ra trò.
Ông ta rất ít khi nổi giận, nhưng khi giận dữ, ông ta luôn nói ra những lời cay nghiệt và tàn nhẫn nhất, như đ//âm kim vào tim người khác.
Trước đây, mỗi khi Cố Xuyên Trạch nổi giận, để tránh con cái oán hận ông ta, tôi phải thức trắng đêm khuyên nhủ con.
Nhưng lần này, tôi không còn ở đó, và tất nhiên Lục Phương Nhu cũng không thể nghĩ tới việc giúp ông ta hòa giải với mọi người, thậm chí bà ta còn hả hê khiêu khích.
Đêm đó, con rể đã mang con gái và cháu gái dọn ra ngoài. Con trai tôi cũng muốn dọn đi, nhưng không đủ khả năng.
Từ khi tôi rời đi, không còn ai chăm sóc lũ trẻ cho nó nữa. Con dâu tôi không còn cách nào khác, phải nghỉ việc để ở nhà chăm con, và toàn bộ gánh nặng kinh tế đổ lên vai con trai.
Nó không còn tiền để dọn ra ngoài, đành phải chịu đựng mà ở lại, mỗi ngày đấu đá với Lục Phương Nhu. Tính tình con trai nóng nảy, thường xuyên cãi nhau với Cố Xuyên Trạch.
Hai cha con ngày càng oán hận nhau, gặp mặt là cãi vã. Bầu không khí trong nhà ngày càng nặng nề.
Cố Xuyên Trạch thì mệt mỏi vì phải bảo vệ Lục Phương Nhu, ông ta nhanh chóng già đi, héo mòn.
Rồi một ngày, ông ta phát hiện ra bức ảnh trong túi Lục Phương Nhu, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông giống mình đến bảy, tám phần. Lúc đó, Cố Xuyên Trạch mới nhận ra rằng ông ta chỉ là thế thân.
Từ ngày đó, mặc cho con trai và con dâu có hành hạ Lục Phương Nhu thế nào, Cố Xuyên Trạch cũng không thèm can thiệp.
Lục Phương Nhu vì thế mà căm ghét Cố Xuyên Trạch, mỗi khi bị ức hiếp ở nhà, bà ta lại đến trường để hành hạ ông.
Hai người từ một cặp đôi lý tưởng trở thành một đôi oan gia.
Tôi chỉ nghe kể về những chuyện này, rồi cười thản nhiên. Không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, cũng không có ý định can thiệp giải quyết.
Từ khi tôi rời đi, những người đó đã không còn liên quan gì đến tôi.
Nhưng dù tôi không muốn dính líu đến cuộc sống của họ, họ vẫn cố tình tìm cách đến làm phiền tôi.
Ngoài Lục Phương Nhu và Cố Xuyên Trạch, người đầu tiên tôi gặp lại là con gái và cháu gái tôi.
Con gái tôi gầy đi rất nhiều, kéo theo đứa cháu nhỏ cũng gầy gò, đứng trước cửa căn hộ của tôi, hứng gió lạnh, mắt đỏ hoe, ấm ức gọi tôi: “Mẹ ơi…”
12
Tôi mời con gái và cháu gái vào nhà.
Tôi đã nghe nói rằng kể từ khi con rể dẫn con gái tôi dọn ra ngoài, cuộc sống của họ không mấy suôn sẻ.
Vì con gái đã bỏ rơi tôi và chọn Lục Phương Nhu làm mẹ, khiến gia đình trở nên hỗn loạn, con rể đã trút hết mọi cơn giận lên con gái.
Ánh mắt của con gái gắn chặt vào tôi, ánh mắt mang sự gắn bó và ngưỡng mộ như hồi còn bé.
Kể từ khi trưởng thành và quen biết Lục Phương Nhu, con gái không bao giờ thể hiện ánh mắt đó nữa.
Con gái vừa khóc vừa gọi: “Mẹ, mẹ mau trở về đi, nhà bị Lục Phương Nhu làm loạn hết rồi.”
“Hôm qua con đưa cháu về, bà ta thậm chí còn không muốn dỗ cháu ngủ mà lại cho hai đứa nhỏ uống thuốc ngủ.”
Tôi nhíu mày, trẻ con là bảo bối của cha mẹ, không lạ gì khi con gái và con dâu lại đánh Lục Phương Nhu.
Cháu gái tôi cũng rụt rè tiến lại gần, khẽ nói: “Bà ơi, con nhớ bà.”
Đã lâu không gặp, cháu gái không còn mang dáng vẻ của một “nữ hoàng nhỏ” như trước.
Con gái khoác lấy tay tôi, làm nũng rồi khóc lóc van nài, tìm mọi cách để thuyết phục tôi trở về nhà.
Ngay lúc đó, Lý Như dẫn Nhiên Nhiên đi học về, nhẹ nhàng gọi tôi là mẹ. Nhiên Nhiên lao vào vòng tay tôi, khóc nức nở: “Bà ơi, hôm nay đi học con không thấy bà, con nhớ bà lắm.”
Tôi cười, xoa đầu Nhiên Nhiên. Con gái và cháu gái đứng bên cạnh đều sững sờ, ánh mắt dán chặt vào Lý Như và Nhiên Nhiên.
Tôi giải thích cho họ rằng từ nay, Lý Như và Nhiên Nhiên sẽ là con gái và cháu gái của tôi.
Mặt con gái tôi lập tức tối sầm lại.
Cháu gái thì tức giận nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên, sắp khóc: “Không được c//ướp bà của tớ. Bà là của tớ, bà phải về nhà với bọn tớ.”
Nhiên Nhiên giật mình, bối rối nhìn tôi, nước mắt ngập đầy trong mắt.
Tôi kéo Nhiên Nhiên vào lòng, an ủi: “Bà không về nhà, bà sẽ ở bên Nhiên Nhiên.”
Lúc đó Nhiên Nhiên mới nín khóc, bật cười. Còn con gái và cháu gái tôi đứng bên cạnh với gương mặt méo mó.
Con gái cắn môi dưới, giọng đầy cay đắng và hối hận: “Mẹ, trước đây là con sai. Con không nên giấu chuyện bố và Lục Phương Nhu đã đăng ký kết hôn.”
Tôi khoát tay: “Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ không quan tâm nữa.”
Nghe vậy, nước mắt con gái không kìm được mà rơi xuống. Nhưng tôi chẳng có cảm xúc gì, chỉ lịch sự mời con gái ra về.
Con gái mang theo nỗi thất vọng và buồn bã, cùng cháu gái rời xa.
Sau khi con gái rời đi, chuyện tôi nhận nuôi con gái và cháu gái khác đã đến tai con trai tôi. Nó tức giận đến tìm tôi, nhìn cánh cửa nhà được trang trí lộng lẫy, nó sững sờ.
“Mẹ, căn nhà này là của mẹ à?”