Tỉnh Ngộ - Chương 4
09
Tôi đã đến Bắc Kinh, dấn thân vào việc bảo tồn nghệ thuật thêu truyền thống.
Dù đã tự mình xây dựng tâm lý trước đó, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm thấy không tự tin.
Tôi luôn tự ti, cho rằng mình không xinh đẹp như Lục Phương Nhu, cũng không học thức như Cố Xuyên Trạch.
Từ khi sinh ra cho đến khi cuộc đời đi đến điểm cuối, tôi luôn bị bao phủ bởi hào quang của người khác, giống như một ngọn cỏ dại không ai chú ý, chỉ có thể làm nền cho những bông hoa rực rỡ.
Tôi chỉ mong muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, đó là để nghệ thuật thêu của tôi được ai đó nhìn thấy, dù chỉ một người cũng đủ rồi.
Trước khi hoa anh đào nở rộ, chúng phải chấp nhận rằng mình sẽ sớm tàn.
Nhưng điều tôi không ngờ là những tác phẩm thêu của tôi lại được đón nhận khắp thế giới, trở thành những vật phẩm quý giá nhất trong các triển lãm.
Và tôi cũng dần trở thành người thầy được tất cả mọi người kính trọng.
Không còn ai coi thường tôi, và cũng không có những khó khăn hay thử thách mà tôi đã tưởng tượng.
Cánh cửa dẫn đến thành công luôn rộng mở, chỉ là tôi chưa bao giờ quay lại để nhận ra điều đó.
Khi bước lên một sân khấu hoàn toàn mới, trở thành chuyên gia trong lĩnh vực thêu, tôi mới nhận ra một điều. Thành công không chỉ đến từ vẻ đẹp hay học thức.
Mỗi hạt giống đều xứng đáng với sự chờ đợi, để hướng đến một tương lai rợp bóng cây xanh.
Ngày và đêm khác nhau ở ánh sáng, nhưng cả hai đều có giá trị riêng.
Hãy để hoa trở thành hoa, và cây trở thành cây, đó mới là tư thế tốt nhất của cuộc sống.
Học thức sẽ được người ta tôn trọng, vẻ đẹp sẽ được người ta yêu thích, nhưng kỹ thuật thêu của tôi cũng khiến mọi người ngỡ ngàng.
Tôi không thua kém bất cứ ai.
Dần dần, tôi lấy lại sự tự tin, bản thân tôi tràn đầy sức sống, không còn là bà lão rụt rè và e ngại nữa.
Tôi giống như Lục Phương Nhu, giành được sự yêu mến của mọi người, và cũng giống như Cố Xuyên Trạch, giành được sự kính trọng từ tất cả.
Một ngày nọ, khi lên mạng, tôi phát hiện mình đã trở thành “bà nội thần tượng” được yêu thích nhất trong năm, tôi bật cười thành tiếng.
Sau một năm ở Bắc Kinh, tôi được điều về dạy tại trường đại học cũ.
Thật trùng hợp, đó cũng là ngôi trường mà Cố Xuyên Trạch dạy, và vị trí tôi đảm nhận cũng giống như ông ta.
Bất chợt, tôi cảm thấy bối rối. Hóa ra, tôi đã vô tình đứng ngang hàng với người mà trước đây tôi chỉ có thể ngưỡng mộ.
Tôi đến đây một mình, nhưng khi rời đi, tôi đã có một cặp mẹ con bên cạnh.
Lý Như và Nhiên Nhiên. Họ là con gái nuôi và cháu nuôi của tôi.
Lý Như bị bắt cóc từ nhỏ và bị bán vào vùng núi, sinh ra Nhiên Nhiên, vì không chịu nổi sự bạo hành của người đàn ông kia, con bé đã mang theo Nhiên Nhiên trốn thoát, suýt mất m//ạng.
Nhưng sau khi chạy thoát, Lý Như lại cảm thấy lạc lối.
Con bé không còn nhớ quê hương của mình ở đâu, và lo sợ người đàn ông kia sẽ tìm thấy, con bé chỉ có thể trốn chạy khắp nơi, cuối cùng lẩn trốn trong sân nhà tôi.
Tôi đã đón nhận hai mẹ con và đưa họ vào hộ khẩu của tôi, trở thành con gái và cháu gái của tôi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhận ra rằng mình thực sự đã trở về.
Khi rời đi, tôi buồn bã vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc và con cái bất hiếu. Nhưng giờ đây, tôi chỉ còn lại sự thanh thản.
Tôi đã làm những gì mình phải làm, và kết cục không tốt đẹp, người cần phải hối hận không phải là tôi. Tôi không nên tự trừng phạt mình vì những lỗi lầm của người khác.
Lý Như đắp chăn cho tôi, sợ tôi bị lạnh, Nhiên Nhiên xé một viên kẹo, định cho tôi ăn trước.
Tôi mỉm cười, ánh mắt đầy sự dịu dàng và ấm áp.
Tôi đã mất đi một gia đình giả tạo, nhưng tôi đã có được hai người thân thật sự.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ gặp lại Cố Xuyên Trạch.
Nhưng tôi không ngờ, lần gặp lại đó sẽ là một khung cảnh hỗn loạn như vậy.
10
Lục Phương Nhu đ//iên cuồng đuổi theo Cố Xuyên Trạch khắp trường, đ//ánh đ//ấm không ngừng.
“Cố Xuyên Trạch, con dâu và con gái ông cùng nhau đ//ánh tôi, vậy mà ông lại không bênh vực tôi!”
“Tôi đúng là mù mắt mới hạ mình ở bên ông.”
Các sinh viên trong trường đứng dọc hai bên đường, nhìn vị giáo sư Cố luôn nho nhã lịch lãm giờ đây lâm vào cảnh chạy trốn thảm hại, hoàn toàn mất đi phong thái thường ngày, rồi họ bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Lần này là lần thứ mấy rồi, Lục Phương Nhu thật hung hãn.”
“Nhưng cũng không thể trách bà ấy, nghe nói giáo sư Cố ở nhà chẳng làm việc gì, tất cả đều do bà ấy gánh vác, làm sao mà không phát đ//iên cho được?”
“Thật không ngờ giáo sư Cố lại là người như vậy, trước đây chưa từng nghe nói.”
……
Tôi đột nhiên dừng bước.
Trước đây khi tôi còn ở nhà, Cố Xuyên Trạch luôn mượn cớ là người kiếm tiền nuôi gia đình để tự cho mình cái quyền chẳng phải làm gì, ngay cả cái nút ấn nước uống cũng không thèm chạm vào, mà nhất định phải sai tôi.
Lục Phương Nhu theo đuổi chủ nghĩa độc thân, phần lớn là vì bà ta không muốn làm việc nhà.
Hai người họ sống chung với nhau, trừ khi có một người chịu nhường nhịn và làm việc, nếu không chắc chắn sẽ cãi nhau đến mức không ai nhịn nổi.
Lục Phương Nhu cao ngạo, chắc chắn không bao giờ động tay vào việc nhà, lúc đầu có lẽ Cố Xuyên Trạch phải chịu đựng, nhưng dù là người có tính tình tốt đến đâu, cũng sẽ có ngày cảm thấy mệt mỏi và buông xuôi.
Cảnh tượng này xuất hiện không có gì là lạ. Nhưng việc Lục Phương Nhu nói bị con dâu và con gái tôi đ//ánh là sao?
Thấy tôi dừng lại, ban lãnh đạo nhà trường lập tức nhìn theo ánh mắt tôi, rồi cơn giận trong mắt họ gần như bộc phát ra ngoài.
Hiệu trưởng gọi cả hai người lại, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm họ.
Cố Xuyên Trạch nuốt khan, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, còn Lục Phương Nhu cúi đầu, rụt người lại như một con chim cút.
Tôi nhìn hai người họ, không khỏi thấy buồn cười.
Sau khi đã trải qua bao nhiêu chuyện trên thế giới này, khi quay đầu lại nhìn Cố Xuyên Trạch và Lục Phương Nhu, tôi thấy hai người họ thật tầm thường, không có gì nổi bật, chỉ có thể nói là tốt hơn người bình thường một chút.
Trước đây, tôi đã bị kìm kẹp trong thế giới nhỏ bé của mình, tầm nhìn hạn hẹp, tự ti nửa đời chỉ vì hai con người này.
Hiệu trưởng sau khi quát mắng Cố Xuyên Trạch, quay sang tôi cười xin lỗi: “Giáo sư Thư Vi, thật ngại quá để cô phải chứng kiến chuyện này.”
Lục Phương Nhu và Cố Xuyên Trạch lập tức ngẩng đầu, cả hai kinh ngạc nhìn tôi.
Lục Phương Nhu thét lên: “Thư Vi, sao lại là cô? Không phải cô đã đi Bắc Kinh làm thuê rồi sao?”
Lục Phương Nhu luôn xem thường tôi, khinh miệt nghệ thuật thêu, nghe nói tôi được mời đi Bắc Kinh làm thêu, bà ấy chỉ bĩu môi, nghĩ rằng tôi bị lừa đi làm thuê.
Cố Xuyên Trạch nhìn tôi, khuôn mặt càng tái nhợt.
Hiệu trưởng nhìn Lục Phương Nhu, lập tức giận dữ chỉ vào Cố Xuyên Trạch: “Giáo sư Cố, xin hãy quản lý gia đình của mình cho tốt.”
Cố Xuyên Trạch liền lạnh lùng yêu cầu Lục Phương Nhu im lặng.
Lục Phương Nhu lập tức nổi giận, lại định lao vào đánh Cố Xuyên Trạch, miệng liên tục mắng chửi.
“Ông có ý gì, thấy cô ta trở về là lại động lòng đúng không?”
“Đừng tưởng tôi không biết, ông nửa đêm còn lén xem ảnh của cô ta.”
“Cố Xuyên Trạch, đừng có tham lam, vừa muốn giữ tôi, vừa muốn nhìn tr//ộm người khác.”
……
Cuối cùng, Cố Xuyên Trạch không chịu nổi nữa, ông ta t//át mạnh vào mặt Lục Phương Nhu, mặt ông co giật vì giận dữ.
“Bà còn dám nói tôi sao, đừng nghĩ tôi không biết, bà cũng chỉ nhìn tôi nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác.”
“Tôi biết hết rồi, năm đó bà giả bệnh để ép tôi kết hôn chỉ vì tôi giống vị hôn phu đã mất của bà. Bà chưa từng yêu tôi, bà chỉ coi tôi là thế thân của người khác.”
Tôi thở ra một hơi, ánh mắt bình thản. Cuối cùng, Cố Xuyên Trạch cũng đã phát hiện ra.
Ông ta luôn là một người nhạy bén, có thể không nhận ra ai đó yêu mình, nhưng chắc chắn sẽ nhận ra khi người ta không còn yêu mình.
Lục Phương Nhu lảo đảo ngã xuống đất, khi nghe thấy những lời của Cố Xuyên Trạch, bà ta sững sờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
“Tôi chỉ nhớ anh ấy, nếu anh ấy còn sống, làm sao lại để tôi chịu khổ thế này.”
“Tôi hiểu rồi, ông chỉ là một kẻ nhu nhược, năm đó Thư Vi dứt khoát chia tay ông là đúng.”
……
Cố Xuyên Trạch cũng khựng lại, sau một lúc, ông ta cứng đờ quay đầu nhìn về phía tôi để xem phản ứng.
Nhưng tôi đã quay đầu đi, không thèm nhìn vào trò hề đó nữa, cùng hiệu trưởng tiếp tục làm thủ tục nhập học.
Cố Xuyên Trạch đứng yên tại chỗ nhìn tôi rất lâu, cuối cùng thất vọng cúi đầu xuống.