Tình Kiếp Danh Lợi - Chương 3
Dưới sự cố ý phát tán của ta, cơn giận của ta đã vang tới tận trời, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ ở Nam Thiên Môn cảm nhận được, vội vàng chạy đến Thiên Đình.
“Những quỷ sai phán quan mới nhậm chức ở Âm phủ cũng bắt chước làm theo, lợi dụng quyền hạn một phần của sổ Sinh Tử mà mình nắm giữ, vi phạm luật Âm Ti, tư lợi bất chính. Sự việc đến nước này, chúng thần dù có lòng, cũng không còn sức ngăn cản.”
Chung Quỳ quỳ trên mặt đất, “Chúng thần hổ thẹn với trọng trách của Nương Nương, xin Nương Nương trách phạt!”
“Xin Nương Nương trách phạt!”
Trong Luân Hồi Điện, một mảng đen quỳ xuống.
Ta hơi nhướng mày, đây là muốn chơi “phép vua thua lệ làng” với ta sao?
*Phép vua thua lệ làng: ở đây có nghĩa là “đông người không bị trách phạt” hay “nhiều người phạm lỗi sẽ không bị xử lý nghiêm khắc.” Đây là một cách chế giễu chiến thuật dựa vào số đông để trốn tránh trách nhiệm.
Xem ra họ vẫn chưa biết.
Ta chính là tú nương Lâm Mặc Nương, người bị dùng làm công cụ giúp Tần Triều Sở độ kiếp.
12.
Địa Phủ phát triển vạn năm, thiếu nhất không phải là âm hồn lệ quỷ.
Ngoài Luân Hồi Điện còn có vô số Quỷ Tiên đang chờ thăng chức!
Ta nhếch môi cười, nói:
“Các ngươi đã thành tâm nhận phạt, vậy tất cả hãy đi qua một vòng luân hồi đi!”
“Mười kiếp súc sinh đạo, ta muốn các ngươi kiếp kiếp làm heo chó, bị người ăn thịt; sau đó vào mười kiếp nhân gian đạo, kiếp kiếp nghèo khổ, chịu đủ đau khổ nhân gian.”
Mỗi câu nói của ta, những người quỳ trên mặt đất thân thể lại run lên một chút.
“Như vậy, các ngươi có nguyện nhận phạt không?”
Có lẽ họ cũng không ngờ, ta thật sự sẽ quét sạch bọn họ một lượt.
“Chúng thần, chúng thần…”
Nói lắp một hồi, cũng không nói được gì.
Ta không có thời gian nghe họ lải nhải, lập tức nói: “Phong Đô lịch kiếp, Địa Phủ trống rỗng, quả thật không sai.
“Nhưng ta cũng để lại hai đại chí bảo Thần khí là sổ Sinh Tử và bút Phán quan cho Địa Phủ, nếu các ngươi thật lòng bảo vệ luật lệ Minh phủ, thì sợ gì những Tiên Quân kia?”
Luật lệ Minh Phủ là do Thiên Đạo định ra, những Tiên quân kia nếu dám làm càn, các ngươi dù có xóa tên họ, đẩy vào mười tám tầng Địa Ngục, thì có gì phải sợ?”
Vạn năm luân hồi, lẽ nào ta không hiểu trong lòng họ đang nghĩ gì?
Chúng sinh tam giới đều có tam tai cửu nạn, Tiên quân trên trời cần hạ phàm lịch kiếp, bọnhọ là Minh Tiên của Địa Phủ cũng phải trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy.
*Thiên nhân ngũ suy” là năm dấu hiệu suy tàn của chúng sinh ở cõi trời khi gần hết tuổi thọ, bao gồm: quần áo dơ bẩn, hoa trên đầu khô héo, thân thể bốc mùi, mồ hôi chảy dưới nách, và tâm trí không còn vui vẻ. Đây là biểu hiện của sự suy tàn và vô thường, ngay cả ở cõi trời.
Mà sổ Sinh Tử nắm giữ lục đạo luân hồi chính là thần khí tốt nhất để độ kiếp.
Người ai cũng có tư tâm, nhưng làm thần thì không thể.
Hưởng một chút hương khói nhân gian, liền phải phù hộ nhân gian thái bình!
Ta an tọa trên đại điện, uy nghi của người nắm quyền Địa Phủ hiện rõ, “Các ngươi hiện tại còn gì để nói?”
Trong điện, các Diêm La và Phán quan bị ta trách móc đến không nói nên lời, cúi đầu xấu hổ.
Cũng hiểu rằng lần này ta trở về là quyết tâm chỉnh đốn Địa Phủ, đành đồng thanh đáp: “Chúng thần nguyện ý chịu phạt!”
Ta hài lòng gật đầu, “Mười ngày sau, ta sẽ mở lại sổ Sinh Tử, lập lại Phán quan Diêm La, các ngươi thì nhập luân hồi, trải nghiệm khổ đau nhân thế.”
Việc nhà mình đã giải quyết xong, thì nên giải quyết những Tiên quân trước đây đi cửa sau độ kiếp.
Còn về Tần Triều Sở, mười vị Diêm La và các Phán quan đều không biết.
Kiếp này hắn phải trải qua không chỉ là tình kiếp vướng mắc ân ái, mà còn có nạn danh lợi trói buộc!
Nếu hắn không bị mê hoặc bởi sắc đẹp, không bị danh lợi xâm chiếm, đối đãi hiền thê tử tế, lấy ân tình đáp lại.
Sau khi trở về, hắn sẽ công đức viên mãn, thần lực tăng ba bậc.
Hiện tại…
Vì lựa chọn mà phàm thai của hắn đã làm, kiếp nạn hắn cần độ, chỉ vừa mới bắt đầu.
13.
Không lâu sau khi ta nổi giận, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ từ Thiên Đình dẫn theo một loạt Tiên quân xuống.
Lúc đó ta ung dung ngồi trên bảo tọa trong điện, từ tốn uống một ngụm trà thơm mang từ nhân gian về.
“Giết vợ chứng đạo? Lúc giết rất thoải mái nhỉ? Vậy ngươi có nghĩ đến nông phụ bị ngươi phụ bạc thê thảm thế nào không?”
Bên dưới, Đầu Trâu Mặt Ngựa đang dùng roi đánh hồn quất từng roi lên những Tiên quân đi cửa sau này.
Chiến Thần Hình Thiên trong mắt đầy khinh thường, không phục hô lớn:
“Hy sinh bản thân, vì chúng sinh! Đó là phúc phận mà nông nữ kia tu luyện từ kiếp trước! Nàng hy sinh tính mạng giúp ta tu vô tình đạo, bảo vệ chúng sinh, đó là đại ân đại đức! Có gì không được?”
Lý do cao cả này nghe mà khiến ta buồn nôn.
“Hay lắm, vậy phúc phận này ngươi có muốn không? Ta thấy vị tiên tử ở Quảng Hàn Cung gần đây cũng muốn lịch kiếp, chi bằng ngươi đi làm công cụ cho nàng ấy nhé?”
Hình Thiên lập tức cứng họng.
Ta lạnh lùng cười.
“Ngươi là Chiến Thần mà tu vô tình đạo? Thật là trò cười lớn nhất ta từng nghe! Không có tấm lòng bác ái thiên hạ, coi tính mạng chúng sinh như cỏ rác, ngươi lấy gì bảo vệ chúng sinh?”
Thật đáng thương cho nông nữ kia, vốn có thể sớm thành tiên.
Chỉ vì báo đáp ân tình kiếp trước của vị Chiến Thần này, khổ đợi mười kiếp.
Không ngờ lại bị tên cậu vật đi nhầm đường này trong ngày đại hôn chém một đao.
Nghĩ đến đây ta càng tức giận, roi trong tay Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng vung mạnh hơn.
Trong chốc lát, toàn bộ mười tám tầng Địa Ngục vang vọng tiếng kêu thảm của đám Tiên quân đi cửa sau này.
“Độ kiếp chưa trọn, đạo tâm có thiếu; hưởng hương khói nhân gian, lại không biết khổ đau nhân thế, hãy ở trong mười tám tầng Địa Ngục này gột rửa đạo tâm, rồi lại nhập luân hồi đi!”
Trên sổ Sinh Tử ta nhẹ nhàng vạch một nét, quyết định số phận của đám Tiên quân này.
Bút lên bút xuống, Địa Phủ một thoáng, nhân gian một năm.
Ta vừa khép sổ Sinh Tử, liền nghe bên dưới truyền đến tiếng chào đón—
“Kính chào Đế Quân công đức viên mãn, lịch kiếp trở về!”
14.
Tần Triều Sở—
Không, lúc này phải gọi là Phong Đô Đế Quân rồi.
Hắn chậm rãi bước ra từ đài luân hồi, trên mặt không có chút vui mừng khi bình an độ kiếp trở về, ngược lại có chút âm trầm.
“Tại sao, rõ ràng đã thành công độ kiếp, vì sao vẫn công đức chưa trọn? Chẳng lẽ là Mặc Nương…”
Trong đầu Tần Triều Sở vô thức hiện lên từng chút kỷ niệm với vong thê kiếp trước.
“Có phải vì bản Đế Quân trong lòng áy náy không? Nhưng tình kiếp tình kiếp, chẳng phải là vung kiếm đoạn tình sao?”
Lời hứa của Lâm Mặc Nương trước lúc chia tay—
Tiếng nức nở tuyệt vọng trên đoạn đầu đài—
Những mảnh thêu bị máu tươi nhuộm đỏ—
Tất cả hình ảnh như tâm ma, không ngừng xoay quanh trong lòng hắn.
“Phụt—”
Tần Triều Sở sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu, khí tức toàn thân trở nên suy yếu.
“Nếu đã vậy, thì lại nhập luân hồi lần nữa!”
Hắn cắn răng, bước nhanh đến Luân Hồi Điện, không ngừng lật tìm trên sổ Sinh Tử, muốn cùng ta kết thêm một đời nhân quả.
“Không, tại sao không tìm thấy?”
Thần sắc Tần Triều Sở vô thức mang theo một chút hoảng loạn.
Đã thay quyền Địa Phủ vạn năm, hắn tự nhiên biết những vòng vo của Địa Phủ hiện nay.
Lâm Mặc Nương thân là công cụ độ kiếp của hắn, còn dám ở Địa Phủ kiện cáo hắn, chỉ sợ hiện giờ đã bị đánh cho hồn phi phách tán rồi?
Không, nàng không thể hồn phi phách tán—
Tần Triều Sở càng nghĩ càng hoảng.
Hắn cố gắng tự an ủi.
Nếu mình đã thành công độ kiếp thì thôi, nhưng nay công đức có thiếu.
Công cụ duy nhất vướng mắc nhân quả này cũng mất rồi, chẳng phải kiếp nạn tam tai cửu nạn này của mình vĩnh viễn không hoàn thành được sao?
Dù là Chân Thần có đại công đức của trời đất lịch kiếp trở về, cũng sẽ thoát khỏi sổ Sinh Tử.
Nhưng công cụ này là do mình tự tay chọn, nàng ngàn năm vạn kiếp luân hồi đều là một phàm nhân bình thường, có thể có bối cảnh lớn gì?
“Lâm Mặc Nương, ngươi thật đáng chết!”
Tần Triều Sở hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt sổ Sinh Tử trong tay, sát khí quanh thân bùng lên—
Chẳng chút nào giống Minh Tiên, ngược lại không khác gì ác quỷ trong sông Vong Xuyên.
Ở xa xa, ta đứng trong góc nhìn Tần Triều Sở phát điên, không khỏi thất vọng lắc đầu liên tục.
15.
Ta vẫn chưa hiện thân.
Năm xưa trước khi ta ngã xuống, đã sắc phong tiểu Tiên quân theo bên cạnh ta làm Phong Đô Đế Quân.
Vạn năm đã qua, lần này ta trở về, mới nghe nói hắn năm nghìn năm trước đã ngã xuống trong trận chiến thần ma.
Hiện nay Tần Triều Sở là Đế Quân mới do Thiên Đế thay ta sắc phong.
Hắn hăng hái, tâm cao khí ngạo.
“Các ngươi bị phạt nhập luân hồi? Là ai làm? Vạn năm qua nếu không phải chúng ta quản lý Địa Phủ, Lục Đạo Luân Hồi đã sớm tan rã rồi! Nay Hậu Thổ Nương Nương không có ở đây, dù là Thiên Đế đến, cũng không thể chỉ một câu nói đã đẩy các ngươi vào luân hồi!
Trong điện Phong Đô, Tần Triều Sở nét mặt tràn đầy giận dữ.
Hắn trực tiếp cắt ngang lời các Phán quan định nói về việc ta đã trở về.
“Các ngươi tận tụy mấy nghìn năm, không có công lao cũng có khổ lao, như vậy chẳng phải khiến người ta lạnh lòng sao? Ta muốn xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, còn muốn mở lại sổ Sinh Tử? Vậy có phải muốn thay thế ta, Phong Đô Đế Quân này không?”
Ngoại trừ ta, không ai phát hiện, theo sự phẫn nộ ngày càng tăng của Tần Triều Sở, từng luồng hắc khí đang không ngừng xâm nhập thần hồn của hắn.
“Các ngươi yên tâm, đừng nói Hậu Thổ Nương Nương không ở đây, cho dù nàng ta trở về, hiện nay Địa Phủ cũng do một mình ta quyết định! Đại điển Phong Tiên, các ngươi cứ chờ xem kịch hay đi!”