Tình Kiếp Danh Lợi - Chương 1
01.
Thành thân ba năm, ta vì nuôi phu quân đọc sách, đã thêu thùa đến mù cả hai mắt.
Hắn thuận lợi đỗ cao, lại để Trưởng Công chúa ban cho ta hình phạt chém đầu.
Sau khi chết, ta tố cáo hắn trên Địa Phủ, mắng hắn leo lên được vị trí cao liền giết vợ.
Nhưng Phán quan lại nói ta vu cáo, phạt ta dầu sôi lửa bỏng (1), rút lưỡi xẻo thịt (2).
(1) Bạt Thiệt địa ngục – Tầng thứ nhất
(2) Dầu Oa Địa Ngục – Tầng thứ chín
“Xêm thêm tại link bên dưới nha!”
Lúc đó ta mới biết hắn là Phong Đô Đế Quân chuyển thế, thành hôn với ta chỉ để cùng Trưởng Công chúa vượt qua tình kiếp.
Khi ấy ta bị áp giải đến trước cầu Nại Hà, nhìn thấy bên cầu chật ních hàng trăm phụ nhân mặt vàng áo vải.
Có người thì điên cuồng gào thét, có người chỉ ngây dại đứng đó, miệng lẩm bẩm:
“Tại sao? Ta vì hắn làm biết bao nhiêu, ăn rau dại suốt mười năm, tại sao hắn lại vứt bỏ ta?”
Ta cúi đầu, tự giễu cười nói:
“Còn hỏi tại sao cái gì, thanh kiếm đầu tiên khi đạt thành tựu, chém người mình yêu trước mà thôi!”
Chung phán quan bên cạnh nghe vậy, hừ lạnh một tiếng:
“Trên đời này vốn không có chuyện thanh kiếm đầu tiên khi đạt thành tựu, trước tiên chém người trong lòng.”
“Mỗi năm sau kỳ khoa cử, bên cầu Nại Hà chật ních, toàn là những công cụ bị vứt bỏ như các ngươi, các ngươi còn chưa hiểu sao?”
Ta lập tức sững sờ tại chỗ.
Hóa ra ta ngay cả người trong lòng cũng không tính!
02.
Ta tên là Lâm Mặc Nương.
Là tú nương nổi danh khắp mười dặm tám thôn, dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Ta nhan sắc tuyệt trần lại có thể kiếm tiền, người đến cầu hôn ta có thể xếp từ trên trấn kéo dài tới mười dặm.
Sau đó ta để mắt đến một thư sinh nghèo trong trấn—Tần Triều Sở.
Thư phòng của hắn ngay cạnh khuê phòng của ta.
Ban đầu, mỗi khi ta thêu thùa, luôn vang lên tiếng đọc sách trong trẻo của hắn.
Âm thanh ấy thật hay biết bao!
Sau đó, mỗi ngày hắn từ cổng Đông tan học về, sẽ đặc biệt đi tới cổng Tây mang về cho ta một phần bánh ngọt.
Khi trở về, hắn luôn mồ hôi đầm đìa, y phục cũng có chút xộc xệch.
Trên người còn mang theo một mùi hương ngọt ngào nồng nàn.
Hắn nói đó là khi xếp hàng chờ bánh ngọt mà nhiễm phải.
Ta không hiểu sự đời, tự nhiên tin tưởng, vui vẻ ăn bánh.
Sau khi hắn không ngừng tặng bánh suốt ba năm, ta cuối cùng đồng ý kết thân với hắn.
Ngày thành hôn, hắn nắm tay ta, thuần thục cởi bỏ y phục của ta, thâm tình hứa hẹn:
“Mặc Nương, nếu ta có thể gom góp lộ phí lên kinh dự thi, nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt.”
Sau khi mồ hôi ướt đẫm, ta mới phát hiện trong lời nói của hắn có ẩn ý—
Hắn thiếu tiền.
Vì vậy ta càng thêm cố gắng nhận việc, thêu thùa đến mù cả hai mắt.
Trước lúc lên đường, mắt ta không có tiêu cự nhét vào hành trang của hắn một trăm lượng.
Hắn cũng nhét vào ngực ta một miếng ngọc bội gia truyền.
“Mặc Nương, đợi tin tốt của ta nhé.”
Ta gật đầu thật mạnh, cười tươi như hoa tiễn hắn đến đầu thôn.
Xuân qua thu tới, mùa màng thu hoạch.
Ta cuối cùng cũng đợi được tin hắn đỗ đạt cao.
Nhưng cùng đến còn có quan sai bắt ta vào ngục.
03.
Trong căn nhà tranh rách nát, bọn họ lục soát trên người ta, lấy đi ngọc bội gia truyền mà Tần Triều Sở tặng ta.
“Tú nương Lâm Mặc Nương, trộm cắp ngọc bội của Trưởng Công chúa, tang vật tại chỗ, tội đáng chết!”
04.
Một tháng sau, ta mặc áo tù, bị trói tay sau lưng quỳ trên pháp trường.
Có lẽ lòng không cam, ta cố gắng mở to đôi mắt, cuối cùng mơ hồ nhìn thấy.
Phu quân mà ta mong mỏi chờ đợi, đang cùng Trưởng Công chúa bụng lớn ngồi trên đài xét xử nhìn ta.
Ngọc bội gia truyền mà Tần Triều Sở tặng ta, đang treo trên eo Trưởng Công chúa.
Và ta cũng cuối cùng nhìn rõ dung mạo của vị Trưởng Công chúa này.
Đây chẳng phải là cô nương bán bánh ngọt ở cổng Tây sao?
“Triều Sở, trước đây chàng bỏ tiền gấp đôi mua bánh ngọt mà ta ăn thừa, là để tặng cho nàng ta sao?”
Trưởng Công chúa che miệng cười khẽ.
Tần Triều Sở cụp mắt, giọng nói lạnh lùng xa cách.
“Nàng ta chỉ là một tú nương, có thể ăn bánh ngọt mà Công chúa ăn thừa, đã là vinh hạnh lớn lao.”
Dưới pháp trường, bách tính cũng bàn tán.
“Trưởng Công chúa vốn lưu lạc dân gian, nghe nói vị phu nhân của Trạng nguyên này cùng thôn với Trưởng Công chúa, quyến rũ Trạng nguyên phò mã, trộm ngọc bội gia truyền của phò mã.”
“Hóa ra là vậy, ngọc bội đó vốn phải truyền cho chính thất, hồ ly tinh cầm thì tính gì?”
“Nghe nói Trưởng Công chúa không chấp nhặt hiềm khích, đặc biệt tìm đao phủ Kim Đao, chỉ để cho nữ tử này một cái chết nhanh chóng, thật là người đẹp tâm thiện.”
Ta quỳ trên pháp trường nghĩ, trước đây nhà của Trưởng Công chúa ở bên kia thư phòng của Tần Triều Sở.
Hóa ra tiếng đọc sách trong trẻo đó, những chiếc bánh ngọt kia.
Đều không phải dành cho ta.
Sau đó, ta lại tự giễu cười một tiếng.
Hiện giờ, ta chỉ hy vọng cái gọi là đao phủ Kim Đao, thật sự có thể cho ta một cái chết nhanh chóng.
“Giờ Ngọ đã đến, hành hình!”
Nhưng nhát đao này chém xuống, xương thịt liền nhau, da đứt mà thịt không lìa.
Ta thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng máu tươi phun trào, còn có cảm giác nghẹt thở do đứt cuống họng.
Mỗi một thứ đều hành hạ ta không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Đau đớn suốt nửa khắc, ta mới không cam lòng trút hơi thở cuối cùng.
- 05.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã vào Địa Phủ.
Chung Phán quan tay cầm sổ Thiện Ác, đang chuẩn bị dựa theo luật âm phủ mà đưa ra phán quyết cho ta.
Ta nhìn tấm biển trên đầu đề chữ “Thưởng Thiện Phạt Ác”, lớn tiếng hô:
“Phán quan đại nhân, dân nữ có oan! Dân nữ muốn cáo trạng kẻ phụ tình Tần Triều Sở và Trưởng Công chúa xem mạng người như cỏ rác!”
Chung Phán quan nghe vậy, ánh mắt ý vị nhìn ta một cái, “Ngươi có oan?”
Ta đem chuyện Tần Triều Sở làm sao phụ bạc ta, lại làm sao liên hợp Trưởng Công chúa hãm hại ta nói ra hết.
Nói xong, ta lòng tràn đầy chờ mong nhìn Phán quan.
Ngài chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái.
“Nói xong rồi? Ngươi có chứng cứ không? Không có chứng cứ chính là vu cáo, ngươi có biết tội vu cáo quý nhân là gì không?”
Ngay sau đó hắn liền tuyên bố tội trạng của ta:
“Ác nữ Lâm Mặc Nương, sinh thời phạm tội trộm cắp, chết rồi không biết hối cải, nói dối vu cáo, đày vào ngục Bạt Thiệt!”
Trong vẻ mặt không thể tin nổi của ta, Chung Phán Quan đã xé tờ giấy thuộc về ta trong sổ Sinh Tử.
“Ngươi biết Tần Triều Sở là ai không? Hắn chính là Phong Đô Đế Quân chuyển thế. Ngươi, một phàm nhân nhỏ bé, có thể làm bàn đạp cho hắn, đã là vinh hạnh của ngươi rồi!”
Ta ngơ ngác nhặt lên tờ giấy ghi lại công đức của ta khi còn sống.
Trên đó chỉ viết một dòng chữ.
Giúp Phong Đô Đế Quân trải qua tình kiếp, cưới Trưởng Công chúa làm thê, vinh đăng bảo tọa.
——Nói trắng ra là công cụ.
Sau đó, ta mơ màng bị Đầu Trâu Mặt Ngựa kéo ra ngoài.
Qua cầu Nại Hà, lên thuyền U Minh.
Sông Vong Xuyên phản chiếu dáng vẻ lòng ta như tro tàn.
Nghe nói, quỷ hồn nhảy xuống sông Vong Xuyên sẽ hồn phi phách tán.
Đôi mắt ta sáng lên, không chút do dự thoát khỏi gông cùm, nhảy xuống.
Thay vì bị hành hạ mãi mãi trong địa ngục Bạt Thiệt, chi bằng sớm được giải thoát.
Nhưng khi ta nhảy xuống, sông Vong Xuyên nổi lên sóng lớn ngập trời.
Toàn bộ Âm Ti đất bằng thổi lên âm phong, phát ra từng trận tiếng khóc than.
Thậm chí Lục Đạo Luân Hồicũng chấn động dữ dội.
Kèm theo cơn đau dữ dội, ta cuối cùng thần hồn quay về.
Nhớ lại thân phận thật của mình—
06.
“Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ tại hạ, kính nghênh Hậu Thổ Nương Nương trở về sau khi tu luyện!”
Lúc này ta an tọa trong Luân Hồi Điện, sắc mặt không vui không buồn.
Bên dưới là mười vị Diêm La Vương và bốn đại Phán quan đang bất an.
Vạn năm trước, Hồng Hoangsơ khai, luân hồi chưa lập.
Chúng sinh sau khi chết không nơi để về, ngày ngày mơ hồ trôi dạt dưới Cửu U cho đến khi tiêu vong.
Ta là Địa Mẫu, không nỡ nhìn sinh linh đồ thán, dùng thần thể làm cơ sở, nguyên thần làm dẫn, lập Địa Phủ, tạo Luân Hồi.
Và lập ra sổ Sinh Tử, từ đó lục đạo chúng sinh có thể dựa vào thiện ác khi còn sống mà luân hồi chuyển thế.
Nhìn chúng sinh vạn vật từ đó có nơi đi về, ta dù chết cũng không hối tiếc.
Nhưng Thiên Đạo cảm động, giáng xuống đại công đức bảo vệ một tia chân linh của ta, vào luân hồi lịch kiếp trùng tu.
Hiện nay thần hồn ta trở về, nhìn Địa Phủ mà ta hao hết thần hồn sáng lập, lại không hề vui vẻ chút nào.
Khi nào sổ Sinh Tử trở thành sổ mệnh không thể xoay chuyển?
Vậy ta thà hủy đi luân hồi này!